406, C1145: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (406)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù sao Quý Noãn cũng là người từng trải, thường ngày ân ái với anh Mặc như vậy, có một số việc có lẽ chỉ cần liếc mắt một cái là cô ấy đã có thể nhận ra.

Thấy bị bắt gặp trong tình huống như vậy, hình như cũng khó có thể che giấu được, Phong Lăng cũng dứt khoát không giấu giếm nữa.

"Tôi không sao, sao cô lại tới đây?"

Ngay khi Phong Lăng xoay người, Quý Noãn liền trông thấy những dấu vết rõ ràng trên cổ Phong Lăng.

Mặc dù trong chuyện chăn gối, Mặc Cảnh Thâm cũng không dễ đối phó, nhưng ít ra phần lớn thời gian, anh đều sẽ rất chú ý tới cảm nhận của cô. Chí ít trong chuyện này... Quý Noãn cảm thấy những dấu vết ấy giống như Phong Lăng đã bị người nào đó cưỡng bức hơn...

Đối diện với vẻ mặt sa sầm và lo lắng, cùng những câu gặng hỏi của Quý Noãn, trạng thái tinh thần của bản thân Phong Lăng vẫn chưa hồi phục. Nghĩ đến có lẽ sáng hôm nay, vốn dĩ Lệ Nam Hành tới đây cũng không muốn thành ra như thế này, nguyên nhân phần lớn lại là bởi lời nói của cô đã chọc giận anh.

Nhưng bây giờ nếu Quý Noãn đã tới, Phong Lăng nghĩ tới một vấn đề nghiêm túc hơn. Hiện tại cô là vệ sĩ bên cạnh cô Mặc, còn có công việc và trách nhiệm quan trọng hơn đang chờ cô, những ngày qua cô dưỡng thương nghỉ ốm thì cũng thôi, nhưng tối hôm qua và hôm nay, hình như cả cô và Lệ Nam Hành đều không sử dụng biện pháp tránh thai...

Việc này cũng chỉ có thể nhờ Quý Noãn giúp một tay thôi.

Nhà họ Phong ở Los Angeles, Mỹ.

Chiếc Hummer màu đen cao lớn dừng ngoài cổng nhà chính của nhà họ Phong. Nhà họ Phong ngày thường rất đông người nhưng lúc này, cổng chính lại đóng kín, hiển nhiên tất cả mọi người đều đang ở trong biệt thự, trong sân ngoại trừ người giúp việc đi ra mở cửa thì chẳng còn ai khác.

Lệ Nam Hành với gương mặt không cảm xúc đi vào, người giúp việc thấy người nhà họ Lệ tới nên cũng không dám lên tiếng. Lệ Nam Hành đi hẳn vào, lúc vừa mở cửa ra lại nghe thấy bên trong vang lên cuộc đối thoại của ông cụ Phong và bà cụ Phong: "Chuyện này phải làm sao mới ổn đây, nhà họ Lệ và nhà họ Phong có quan hệ thân thiết nhiều đời như vậy, sao tới lượt mấy đứa nhỏ này lại xảy ra chuyện như vậy chứ..."

Tiếp đó là ông Ba nhà họ Lệ lên tiếng: "Không sao đâu, anh Phong và chị dâu đừng buồn, đợi thằng nhóc thối Nam Hành kia về, chúng tôi nhất định sẽ lột da nó."

"Ông Ba, muốn lột da của cháu thì cũng phải có một lý do thích hợp, cháu vừa mới xuống máy bay đã vội vàng trở về, chưa kịp ăn miếng cơm nóng nào, vừa vào cửa đã nghe thấy ông nói muốn lột da cháu rồi?" Giọng nói của Lệ Nam đột nhiên vang lên, trong nháy mắt cắt ngang cuộc trò chuyện của mấy người lớn ở bên trong.

Từ thành phố T bay tới đây, hiện tại đã là sau nửa đêm, nhưng đèn đóm trong tất cả các phòng nhà họ Phong đều sáng trưng, rõ ràng mọi người đều vẫn chưa ngủ.

Nghe thấy giọng nói của Lệ Nam Hành, ông cụ Phong và bà cụ Phong liền quay sang nhìn về phía anh, trong mắt ánh lên vẻ tức giận.

"Thằng nhóc thối này, cháu đã ức hiếp Minh Châu người ta thành ra như thế nào rồi, còn không biết xấu hổ mà muốn ăn cơm sao?"

"Ôi, nếu mọi người đều không ngủ, cháu cũng đã quay về rồi, vậy hay là gọi cô Cả nhà họ Phong ra đây nói chuyện trực tiếp. Rốt cuộc cháu đã làm chuyện gì không có tính người vô cùng tàn bạo với cô ta, mà lại đến mức có thể khiến cô ta khóc lóc trở về đòi tự sát, còn mời cả mấy cụ ông nhà họ Lệ qua đây. Trước đó cụ Lệ nhà chúng ta trúng gió, còn không xuống nổi giường, bây giờ còn phải ngồi xe lăn sang đây ngăn cản cô ta tự sát?” Lệ Nam Hành vừa nói vừa liếc nhìn ông cụ Lệ sắc mặt cũng không hề ổn đang ngồi trên xe lăn ở bên kia.

"Cháu còn mặt mũi để mà nói những lời đó nữa à?" Mặc dù hiện tại ông cụ đã khỏe lên nhưng do chuyện trúng gió lúc trước, những lúc quá lo lắng và tức giận, phát âm của ông cụ Lệ vẫn không thể quá rõ ràng, nhưng ông cụ vẫn vô cùng giận dữ nói: "Rốt cuộc cháu đã hãm hại con gái nhà người ta thế nào? Minh Châu trở về liền khóc lóc nói là cháu hại con bé vô cùng thê thảm. Cháu hại con bé, khiến con bé bị hủy hoại thanh danh, sau này chẳng còn ai thèm lấy con bé nữa, con bé không muốn sống nữa! Con bé đã dùng dao gọt hoa quả cắt vào tay, nếu không phải có người phát hiện kịp thời thì e rằng đã thấy máu thật rồi! Nếu không phải thật sự bị ép buộc thì sao có thể như vậy được!"

Lệ Nam Hành nhét một tay trong túi quần, đứng tại chỗ, cười lạnh một tiếng, đồng thời nhìn về phía tầng hai của biệt thự: "Nếu cô Phong khóc lóc làm loạn, muốn tự sát thì lúc bị trục xuất về nước có thể tự sát trong nhà vệ sinh của máy bay, tại sao còn phải tự sát trước mặt mọi người ngay sau khi trở về nhà họ Phong? Sợ không có ai ngăn cản cô hả?"

"Cháu nói cái gì đó! Nam Hành" Cụ Lệ chợt cau mày gầm lên.

"Đừng trốn nữa, phòng chính trong tòa nhà này lớn như vậy, phòng ngủ ở tầng hai cũng rất gần, cô Cả nhà họ Phong nghe là con đã tới, không thể nào không cố gắng vểnh tai lên. Tôi đã đến rồi, cô Cả nhà họ Phong không phải muốn tố cáo tôi sao, không phải nói không ai thèm lấy mình nữa sao, đừng khóc xong rồi lại trốn, ra đây đi."

"Nam Hành!"

"... Nam Hành à, chúng ta cũng là những người đã nhìn cháu lớn lên, mặc dù đứa nhỏ như cháu từ bé đến lớn đều không chịu theo khuôn phép, tính tình có hơi ngang tàng hống hách, nhưng nhà họ Phong chúng ta trước sau vẫn biết cháu là một đứa trẻ ngoan. Bây giờ cháu đã khiến Minh Châu nhà chúng ta thành ra như vậy, tại sao sau khi đến không những không xin lỗi mà còn nói những lời tàn nhẫn như thế. Chúng ta chỉ có mình nó là cháu gái thôi, cháu thật sự muốn ép nó phải chết sao?" Bà cụ Phong ngồi trên sofa, đăm chiêu nói.

"Thưa bà, cháu rất hiểu tâm trạng của bà, nếu không phải cháu vẫn luôn kính trọng mấy vị bề trên của nhà họ Phong, cháu cũng sẽ không vội vàng trở về như thế này." Lệ Nam Hành nói: "Có điều mọi việc xảy ra đều có nguyên nhân của nó, vốn dĩ cháu không hề muốn để cho người lớn biết chuyện này, nhưng nếu cô Phong vì chút sĩ diện này mà ngay cả mạng sống cũng mang ra dùng để uy hiếp, luôn mồm nói là bị cháu hãm hại, còn làm khổ mấy người lớn nhà họ Lệ phải qua đây, vậy thì thật ngại quá, cho dù chân tướng thật sự có khó chấp nhận hơn nữa thì cháu cũng không thể dìm xuống được nữa."

"Cháu có ý gì..." Nghe ra trong lời nói của anh có hàm ý, ông cụ Phong ngay lập tức nhìn về phía Lệ Nam Hành bằng ánh mắt nghi ngờ.

Lúc này, Phong Minh Châu đã đi từ trong phòng ngủ ở tầng hai ra, đứng ở chỗ tay vịn cầu thang, mở to đôi mắt sưng đỏ tiều tụy nhìn anh. Trên mặt cô ta vẫn còn vết trầy xước, trông chật vật như thể thật sự đã bị ức hiếp ở đâu đó.

"Nam Hành, em biết em tới thành phố T tìm anh đã khiến anh không thoải mái, nhưng anh không thể đối xử với em như vậy được... em..."

Lệ Nam Hành làm như không hề nghe thấy những lời nói tủi thân này của cô ta, mà chỉ lạnh nhạt cầm điện thoại lên nhìn một cái, thấy tất cả các video do phía thành phố T bên kia gửi tới trong email đã tải xong toàn bộ, anh thuận tay cầm điều khiển cách đó không xa, mở tivi trong phòng khách nhà chính nhà họ Phong lên.

“Nam Hành, cháu đang định làm gì thế?” Mấy ông cụ nhà họ Lệ có vẻ không hiểu gì hết.

Sau khi mở tivi lên, Lệ Nam Hành vừa tiện tay điều chỉnh thử thứ gì đó trên điện thoại, vừa ung dung lại lạnh lùng bảo: "Bây giờ ngoại trừ giả vờ làm người bị hại để quay ngược lại chửi bới, quả thực cô Phong cũng chẳng còn cách nào khác. Cô ta vừa khóc lóc vừa tự sát, bù lu bù loa sướt mướt tố cáo nhiều như vậy, ngoài đưa ra chứng cứ để giải thích thì cháu còn có thể làm gì nữa?"

Vừa nghe thấy anh nói tới chứng cứ, Phong Minh Châu liền sững sờ tại chỗ.

Người lớn không hiểu ra sao mà đảo mắt nhìn về phía màn hình tivi.

Chỉ thấy trên màn hình đột nhiên bật lên một đoạn video giám sát ở bữa tiệc tại nhà ngài Khải Đạt. Trong góc phòng, bóng dáng một người phụ nữ mặc đầm dạ hội và một nhân viên tạp vụ lén lén lút lút ghé sát vào nhau...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net