426, C1165: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (426)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất mềm!

Rất nóng!

Rất rung động!

Nụ hôn kết thúc.

Hoặc nói là Phong Lăng cũng chỉ đang dán môi mình lên môi anh, một lúc sau, môi cô rời đi, cô lùi lại từng chút nới rộng khoảng cách.

Người đàn ông cố nén cơn kích động muốn kéo mạnh cô gái vào lại trong lòng mình, nhưng lại như sợ sẽ khiến cô gái đang chủ động thế này sẽ hoảng sợ, anh cúi xuống nói khẽ: "Đây chính là điều mà em bảo không khống chế được đấy hả?"

Phong Lăng chớp mắt, rồi lại chớp mắt, sau đó vô cùng nghiêm túc gật đầu: "Vâng."

Nụ cười trên mặt của người đàn ông đã không thể che giấu được nữa: "Em thích anh lắm hả?"

Phong Lăng lại thành thật đáp: "Vâng." Lần này còn có thêm động tác gật đầu, như đang đưa ra một lời khẳng định vô cùng chắc chắn.

"Thế thì đừng kiềm chế nữa." Người đàn ông cong môi.

Phong Lăng nhìn anh một lúc, đột nhiên đưa tay lên che mắt như đang ngại ngùng, sau đó cô bỗng dưng quay lưng lại: "Không được, em xấu hổ."

Lệ Nam Hành thấy Phong Lăng tự dưng lại thẹn thùng và nữ tính thế này: "...????"

"Xấu hổ gì chứ, người đàn ông của em đang đứng trước mặt em. Vả lại đến ngủ cũng ngủ rồi, cũng không phải là chuyện tình cảm của con nít, em muốn nói gì thì cứ nói, muốn làm gì thì cứ làm, lấy dũng khí khi ra trận giết địch của em ra mà làm." Người đàn ông chọc vào bả vai mảnh mai sau lưng cô, bắt đầu dẫn dắt một cách kiên nhẫn.

Phong Lăng như đã tin lời anh nói, bỏ bàn tay che mắt mình xuống, chần chừ xoay người lại nhìn anh.

Thấy cô xoay người lại, anh tự nhiên ngồi xuống chiếc giường duy nhất có thể coi như là chiếm không gian lớn trong căn phòng nhỏ của cô, cứ thế tùy ý duỗi thẳng đôi chân dài của mình ra, hai cánh tay cũng giơ cao sang hai bên, sau đó đưa mắt nhìn cô: "Nào, em muốn làm gì thì làm đi."

Nhưng Phong Lăng lại đứng đó, không động đậy, một lúc lâu cô vẫn không nhúc nhích.

Lệ Nam Hành cau mày, tiếp tục giang rộng cánh tay với cô: "Đâu rồi?"

Lúc này, Phong Lăng đột nhiên giơ tay lên, gãi nhẹ lên cằm mình một lúc, sau đó lại giơ tay khẽ gãi hết tai lại đến cổ.

Bây giờ Lệ Nam Hành mới nhớ ra, bình thường mọi người đều có thói quen tắm rửa hàng ngày, nhưng ở doanh trại đóng quân tạm thời này, dù nguồn nước đủ dùng, nhưng dẫu sao Phong Lăng cũng không thể giống như các anh em khác, sao có thể tùy ý cởi trần tắm cạnh bờ sông Tonlé Sap. Mấy ngày nay, cô đều lấy một chậu nước đầy về phòng, đóng cửa tự vệ sinh cá nhân sạch sẽ bên trong rồi đi ngủ.

Hôm nay cô vẫn chưa lau người, vừa nãy ở bên ngoài lại còn bị A K rủ rê uống rượu. Ở đây nóng nực, trong căn phòng nhỏ lại không có điều hòa, chỉ có một chiếc quạt điện có tác dụng làm mát phần nào, nhưng cái quạt này bây giờ vẫn chưa mở, có lẽ cô đã nóng đến mức ngứa ngáy, cảm thấy không thoải mái.

Dù anh vẫn muốn dẫn dắt cô từng bước, nhưng anh không thể nào nhìn cô cứ thế nằm ngủ sau khi đã uống rượu say được, e rằng có ngủ thì cũng sẽ rất khó chịu.

Lệ Nam Hành thở dài một hơi, vỗ xuống mặt giường bên cạnh: "Qua đây, ngồi xuống."

Phong Lăng lại nhìn anh, sau đó đi qua, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Lệ Nam Hành đứng dậy đi ra ngoài, anh mất mấy phút đi lấy nước, sau đó đã tìm thấy chiếc khăn bông mà cô dùng trong phòng cô, anh dấp ướt chiếc khăn, vắt khô rồi quay lại. Anh nhẹ nhàng lau gương mặt hơi ửng đỏ không biết là do nóng hay ngại ngùng của cô, sau đó lại lau tiếp đến cần cổ, nơi mà cô vừa giơ tay lên gãi, anh lau hết những vị trí dễ ra mồ hôi xung quanh cổ cho cô gái nhỏ của mình, sau đó mới cúi người xuống lại nhìn cô. Anh giơ ngón tay lên khẽ ngoắc vào cằm cô, vừa có ý chọc nghẹo, vừa muốn để cô tiếp tục hành động "không kiềm chế được" ban nãy: "Em thấy dễ chịu hơn chút nào chưa?"

"Vâng." Phong Lăng gật đầu, khoan khoái ngồi đó nhắm mắt lại, có ý chờ anh tiếp túc lau người giúp cô.

Lệ Nam Hành: "..."

Cô thật sự không biết rằng dáng vẻ ngồi ở đây, để mặc cho anh tùy ý sờ mó xoa nắn, giở mọi thủ đoạn, dù anh làm gì cũng không hề phản kháng lại của cô khiến anh khó khống chế đến mức nào.

Anh lại kéo tay Phong Lăng lên, giúp cô lau cánh tay và bàn tay lộ ra bên ngoài chiếc áo cộc tay, sau đó Lệ Nam Hành kéo cổ áo của chiếc áo thun phom rộng trên người cô xuống, trông thấy cô còn mặc một chiếc áo hai dây màu đen bó sát người bên trong, cũng không lộ ra quá nhiều da thịt. Người đàn ông cố kiềm chế cơn kích động muốn lột chiếc áo thun bên ngoài của cô ra, anh cố nhịn để lau chỗ gần xương quai xanh và bả vai cho cô, vừa lau anh vừa nhìn cô.

Lúc này, cô thoải mái hơi híp mắt lại nhìn anh.

Sau khi giúp cô lau hết các vị trí có thể lau, Lệ Nam Hành thấy thật sự không thể lột quần cô xuống được, bởi nếu làm thế người phát điên sẽ là anh.

Cỉ có thể tạm thế này thôi, anh ném chiếc khăn vào trong chậu nước, rồi cứ thế cúi xuống nhìn cô: "Lau xong rồi, em muốn ngủ hay làm gì?"

"Muốn uống nước."

"Chờ đấy."

Lệ Nam Hành ngoảnh lại nhìn chiếc bình siêu tốc và cốc nước thường dùng trong doanh trại đang đặt trên chiếc bàn cạnh giường cô. Anh đi rót nước, để tránh bụi đất ở đây rơi trong cốc, anh lấy nước tráng qua chiếc cốc một lần, rồi mới rót hơn nửa cốc nước đưa cho cô: "Uống đi này."

Phong Lăng nhận lấy cốc nước, không nói cảm ơn mà uống ngay lập tức, sau khi uống mấy hớp, cô lại ngoan ngoãn trả chiếc cốc thủy tinh trống rỗng lại cho anh.

Đúng là ngoan quá sức tưởng tượng mà!

Dù bây giờ anh không thể làm chuyện gì đó được, nhưng nếu cứ thế tha cho cô thì Lệ Nam Hành thật sự cũng không cam lòng.

Anh dứt khoát ngồi xuống bên cạnh cô, giơ tay choàng lên vai cô gái hiếm khi nghe lời và ngoan ngoãn như thế này, anh cứ thế nhìn cô, rồi cười nói: "Phong Lăng, bây giờ anh bảo em làm gì, em đều làm hết đúng không?"

Phong Lăng ngẩn ra một lúc như đang phân tích ý trong lời nói của anh, vài giây sau: "Vâng."

"Thế anh hỏi em, em phải trả lời thành thật cho anh nhé."

"Được."

Lệ Nam Hành: "Sau cái đêm trên núi Rogers, tại sao em lại giấu giếm lâu như vậy không chịu nói cho anh biết?"

Phong Lăng: "Em hơi hoảng loạn, không biết phải nói với anh thế nào."

Hơi hoảng loạn?

Anh còn tưởng lòng dạ cô sắt đá, không cần anh chịu trách nhiệm, rõ ràng lần đó là lần đầu tiên, thế mà mấy hôm trước cô còn làm ra vẻ mình dạn dày kinh nghiệm, nói ngủ một lần cũng chẳng làm sao.

Thì ra khi ấy cô đã hoảng loạn và sợ hãi, thế nhưng lại cố gắng giữ kín trong chiếc vỏ vừa cứng vừa lạnh, không chịu nói ra.

Lệ Nam Hành mỉm cười vỗ vai cô, sau đó lại liếc nhìn cô: "Nếu là người khác dám làm như thế với em, em sẽ xử lý thế nào?"

Phong Lăng không hề do dự, nhìn thẳng vào anh: "Ngoài anh ra, không có ai có thể có cơ hội làm như vậy với em."

Lệ Nam Hành: "Trong lòng em, anh là một người rất đặc biệt ư?"

Phong Lăng: "Vâng."

Lệ Nam Hành cười đến mức miệng sắp ngoác đến tận mang tai nhưng vẫn nghiêm mặt lại, thấy mình cứ chuyên chú hỏi dò tâm sự của cô quả đúng là quá vô liêm sỉ, vẫn nên hỏi mấy chuyện bình thường thì hơn.

"Tại sao em không muốn về căn cứ?" Anh hỏi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net