434, C1173: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (434)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong Lăng thật sự rất buồn ngủ.

Mấy ngày trước đúng là cô không được ngủ ngon bữa nào.

Nghe anh nói thế, lại nhìn động tác đứng cạnh giường của anh, cô nhìn một lượt qua quần áo trên người mình và anh theo bản năng, đoán được vừa rồi, mình được anh bế ra khỏi trực thăng.

Nếu bên cô Mặc không cần cô qua chăm sóc thì cũng không tiện đến xen vào chuyện của họ.

Phong Lăng không lên tiếng mà chỉ nhắm mắt lại, ngủ tiếp theo lời anh bảo, nhưng lúc đang ngủ cô lại trở tay đè lên bàn tay đang đặt trên vai cô của Lệ Nam Hành.

Nhìn động tác nhỏ này của cô, Lệ Nam Hành ngồi bên giường, khóe môi thấp thoáng mang theo ý cười. Nếu bây giờ không phải anh thật sự muốn để cô nghỉ ngơi lại sức thì chưa biết chừng đã nhào tới kéo cô dậy ôm siết vào lòng hôn một trận đã đời rồi.

Không vội, tỉnh lại rồi hôn cũng được.

Thuận theo tư thế đè lên tay anh của Phong Lăng, người đàn ông này quyết định cứ ngồi yên trên giường như thế chứ không bỏ đi, ngược lại anh còn cầm tay cô nữa.

Phong Lăng nửa ngủ nửa tỉnh nhưng không rút tay về mà chỉ nhắm hai mắt lại một cách an tâm, cô lặng thinh để mặc anh ngồi bên giường nắm tay nhìn cô ngủ.

Đối với cô, nhất là đối với cô của ba năm sau, đây đã là một bước tiến chủ động rất lớn rồi, dù thay đổi rất nhỏ, nhưng có thể khiến Lệ Nam Hành cảm nhận được tấm lòng của cô trong yên lặng.

Phong Lăng hơi nghiêng mình, đầu cũng xoay vào trong, nhưng tay không hề rút khỏi tay anh.

Nhìn dáng vẻ ngủ ngon lành trông rất thoải mái của cô, Lệ Nam Hành đưa một tay qua vén tóc mái xõa xuống che trên trán cô qua một bên: "Ngủ đi, sau khi rời khỏi Campuchia, mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn."

Phong Lăng không lên tiếng, chốc lát sau cô hít thở đều đều, cứ thế ngủ thiếp đi thật.

...

Ngày hôm sau, quả nhiên tên Dali đã tháo chạy lại bố trí phục kích trong rừng rậm.

Trời vừa sáng Mặc Cảnh Thâm đã vội vàng đuổi theo vào trong rừng, toàn bộ thành viên trong doanh trại cũng đã chuẩn bị xong xuôi, sẵn sàng đi cứu viện tám đứa trẻ đáng thương bị bắt cóc.

Lúc Phong Lăng biết được tình hình, cô vốn định đi cùng mọi người, nhưng Lệ Nam Hành trước khi lên trực thăng đã dặn dò cô rằng hôm nay phải ở lại bảo vệ Quý Noãn, không cần vào trong rừng hỗ trợ, phải bảo vệ Quý Noãn thật cẩn thận. Mặc Cảnh Thâm và họ chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.

Phong Lăng cũng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, tất nhiên cô cũng tin vào thực lực của các anh em trong căn cứ XI. Cô quay đầu lại thấy Quý Noãn đang vội vàng chạy ra vì vừa hay tin, nhanh chóng đi qua cản cô ấy lại: "Cô Mặc, cô đừng qua đó, phần lớn khu chôn mìn trong rừng rậm sẽ bị kích nổ, sẽ có các tiếng nổ mạnh vang lên liên tiếp. Họ phải vào trong đấy để giải quyết mấy chuyện còn lại, cô đừng xen vào những chuyện này."

"Vậy họ đi làm gì?" Vừa nãy Quý Noãn có để ý đến ánh mắt nghiêm túc nặng trĩu của Mặc Cảnh Thâm, cô ấy rất lo cho vết thương của anh.

Tiếp đấy lại thấy các thành viên trong doanh trại lần lượt leo lên trực thăng, tình hình này có lẽ không khác gì hôm qua, mọi người sắp bắt đầu đánh một trận rất ác liệt.

"Trong đấy xảy ra chuyện gì rồi đúng không? Tối qua tôi có nghe tên cầm đầu của chúng, chính là cái tên Ajibu kia, hắn ta đã bỏ trốn rồi đúng không?"

"Bỏ trốn rồi, nhưng bọn chúng sẽ không thoát khỏi cánh rừng này đâu." Phong Lăng kể sơ qua tình hình cô vừa mới được biết cho Quý Noãn nghe. Dù sao bây giờ cũng không thể giấu giếm gì nữa, càng che giấu thì chỉ càng khiến Quý Noãn suy đoán lung tung rồi hoang mang thêm mà thôi, nên cô đành phải nói thật.

Anh Mặc bước lên trực thăng, trên người vẫn đầy vết thương, Quý Noãn nhìn anh ta chằm chằm, Phong Lăng biết cô ấy đang khó chịu, nhưng vẫn đành phải đứng chắn trước mặt cô ấy.

Thật ra Phong Lăng đã từng được biết thủ đoạn của lũ Ajibu và Dali, hành vi đê tiện vô liêm sỉ của bọn chúng thường ra tay nhằm vào phụ nữ và trẻ em, bây giờ anh Mặc mình đầy vết thương đi tới đó đã có thể chứng tỏ rõ được mức độ ác liệt của lần này.

Tuy Phong Lăng tin chắc các anh em trong căn cứ có thể tiêu diệt sạch hang ổ của bọn chúng, nhưng ít nhiều vẫn thấy hơi lo lắng. Dù sao cô không có mặt tại hiện trường, mà bản tính của phụ nữ lại có tâm lý dễ nảy sinh lo lắng.

Ngay lúc Phong Lăng chuẩn bị dẫn Quý Noãn về lại trong doanh trại để cô ấy nghỉ ngơi, Quý Noãn nhìn qua chìa khóa bên hông cô rồi hỏi: "Kỹ thuật lái xe của tôi vẫn còn giỏi lắm, sức khống chế phương hướng luôn rất nhạy bén. Nghe bảo cách điều khiển loại trực thăng này không đến mức phức tạp như loại máy bay dân dụng chở khách. Cô coi thử tôi có thể lái không?"

Phong Lăng không ngờ một người không chút sức mạnh nào như Quý Noãn sau khi vừa trải qua mấy ngày ngàn cân treo sợi tóc lại vẫn còn kiên quyết đến thế, cô hơi khựng lại rồi bảo: "Cô Mặc, đừng kích động."

"Phong Lăng, người đàn ông của tôi đang ở đấy." Sau khi trải qua một trận đại nạn sống chết cận kệ, bây giờ cô mặc kệ sống hay là chết, cô chỉ vừa đoàn tụ lại với Mặc Cảnh Thâm một đêm mà thôi, làm sao có thể đối mặt với với sự chia lìa nữa cho được. Dù chỉ mười phút thôi thì cô cũng không tài nào chịu nổi cảm giác dằn vặt này.

Huống chi vết thương trên người của Mặc Cảnh Thâm rất nặng.

"Không được."

"Người đàn ông của cô cũng ở trong đấy."

Phong Lăng: "..."

Phong Lăng không phải tuýp người dễ bị kích động, nhưng cô bỗng nhớ tối hôm qua Lệ Nam Hành ngồi bên giường đã nói rằng, sau khi rời khỏi Campuchia, tất cả sẽ được đặt một dấu chấm hết.

Đúng vậy, sau khi rời khỏi đây thì sẽ an toàn, nhưng rốt cuộc có thể an toàn rời khỏi đây không?

Nghe nói tám đứa trẻ này có một đứa đã bị nổ chết, những đứa bé khác cũng bị thương, anh Mặc sẽ không để ý vết thương sau lưng mà chạy đi cứu người, với tính cách của Lệ Nam Hành thì càng không nhường người khác làm việc nhân đức. Nhiều đứa trẻ vô tội đến thế, nếu bị dồn vào đường cùng thật thì việc lấy mạng đổi mạng cũng không hẳn là không thể xảy ra.

Hai người phụ nữ đứng ở trong doanh trại, rốt cuộc cũng có một ngày chỉ vì ánh mắt của Quý Noãn mà mấy chữ "làm theo cảm tính" đã vận lên người cô.

Phong Lăng đã làm theo cảm xúc thật rồi.

Sau đó, cô lập tức dẫn theo Quý Noãn xông thẳng vào trong rừng.

Phong Lăng không ngờ rằng, Dali và Ajibu đã tính toán thế trận bao vây chu toàn mọi mặt, thế mà cô và Quý Noãn lại trở thành hai người nằm ngoài dự tính của chúng.

Nhất là Quý Noãn - một cô gái trước giờ không cầm súng, cô ấy đứng đằng sau đoàn người, nhân khi chúng không đề phòng đã nổ một phát súng phá vỡ cục diện bao vây đầy bế tắc trong cánh rừng, tạo một cơ hội tốt nhất cho căn cứ XI và thành viên của đội cứu viện của cảnh sát xông lên giải vây thành công.

Sau khi giải quyết được tình hình vướng mắc ở trước mắt, Phong Lăng chỉ nhìn thoáng qua bóng lưng Lệ Nam Hành đang đi cùng Sĩ quan Ent vào giải cứu những đứa trẻ kia, sau đó xoay người định dẫn Quý Noãn về lại trực thăng, nhưng lại bỗng thấy anh Mặc đang nổi giận đùng đùng kéo Quý Noãn sang một chiếc trực thăng khác để dạy dỗ một trận.

Thấy anh Mặc đang dạy dỗ Quý Noãn, Phong Lăng đứng nghe ở bên cạnh thì cũng thấy hơi kỳ cục.

Hôm nay người làm theo cảm tính không chỉ có Quý Noãn, mà còn cả cô nữa.

Nhưng đúng lúc này, trong không trung bỗng vang lên một tiếng "đoàng".

Tiếng súng.

Mọi người đều đã bỏ quên tên Ajibu đã ngã xuống đất từ sớm, toàn thân gã đầy máu tanh, tròng mắt ứ máu từ lâu, không ngờ gã lại giả chết. May mà anh Mặc kịp thời ôm lấy Quý Noãn tránh né kịp lúc, phát súng này chỉ bắn thẳng vào vách kim loại bao bọc bên ngoài trực thăng, nếu không thì hậu quả thật khó lường.

Cũng may là lúc đó, Phong Lăng đứng gần, cô nhanh chóng nổ súng bắn vào tay của gã Ajibu, tiếp theo cô lạnh lùng bước từng bước đến gần rồi ra tay bắn một loạt đạn vào thân thể tên Ajibu kia. Cô bắn đến tận khi cơ thể Ajibu bị bắn xuyên thủng lỗ chỗ, cả người co giật, trút hơi thở cuối cùng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net