439, C1178: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (439)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy anh không để ý đến ánh mắt cảnh cáo của cô, Phong Lăng hắng giọng nói: “Em không khát.”

“Vừa hay, anh đang khát.” Người đàn ông cầm cốc cà phê ở trước mặt cô lên, uống ngon lành không hề để ý tới ai.

Phong Lăng: “...”

Ở dưới gầm bàn, cô lén giẫm lên chân anh, trừng mắt với anh.

Lệ Nam Hành đặt tách cà phê xuống, như thể anh không cảm nhận được việc cô đang dùng sức giẫm lên chân mình, anh nhìn bà Phong, trong ánh mắt ẩn giấu ý cười, nói: “Hai cụ nhà họ Phong dạo này vẫn khỏe chứ ạ?”

“Họ vẫn khỏe. Có điều sự việc lần trước quả thật đã gây rắc rối cho Nam Hành rồi, là do Minh Châu không hiểu chuyện. Lúc đó, bác và ba nó không có nhà, nếu không, nhất định sẽ đích thân xin lỗi bốn ông cụ nhà họ Lệ.” Tần Thu nhớ tới chuyện Phong Minh Châu chọc giận Lệ Nam Hành lần trước, vì chuyện đấy mà sau đó, nhà họ Phong ầm ĩ mãi không thôi, tất cả đều do Phong Minh Châu không chịu từ bỏ, vừa khóc lóc vừa làm loạn, đòi sống đòi chết, cả nhà loạn hết cả lên, đúng là vô cùng mệt mỏi.

Gần đây, Phong Minh Châu được con gái của bà Sầm lôi đi du lịch ở Ý để giải khuây, nhà họ Phong mới bình yên được một chút, bà Phong cũng mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Đã qua cả rồi.” Lệ Nam Hành chỉ nói vỏn vẹn bốn chữ về chuyện lần đó.

Thấy anh không muốn nhắc tới, bà Phong cũng không đề cập gì thêm. Dù sao đấy cũng là lỗi của Phong Minh Châu. Cũng tại con gái nhà mình đi làm mấy chuyện bỏ thuốc người ta, ai lại muốn nhắc lại lần nữa chứ?

Lúc này, bà Phong lại nhìn về phía Phong Lăng. Nếu như Phong Lăng thật sự là con gái của bà, vậy thì điều sai trái mà Phong Minh Châu đã làm đâu chỉ có bấy nhiêu.

Phong Lăng lại không hiểu được bà Phong và Lệ Nam Hành đang bàn luận với nhau về điều gì, cô chỉ nghe ra là có liên quan đến Phong Minh Châu nhưng thấy hai người họ không nhắc đến nữa nên cô cũng không hỏi. Cô nhìn Lệ Nam Hành, chỉ thấy anh lại cầm tách cà phê, tiếp tục đưa lên miệng.

“Anh muốn uống thì gọi thêm một tách nữa đi.” Phong Lăng nhìn chằm chằm vào động tác cầm lấy tách cà phê của Lệ Nam Hành. Mặc dù lúc nãy, cô không uống nhưng bà Phong đang để ý kìa.

“Của em không phải của anh sao? Em không uống, lẽ nào cứ để nó đấy nguội ngắt?” Người đàn ông thản nhiên nhướng mày.

Phong Lăng: “...”

Lúc này, bà Phong bỗng bật cười: “Cách thể hiện tình yêu của thanh niên bây giờ đúng là khác với thế hệ của bọn bác. Bác ở tuổi này rồi mà nhìn hai đứa cũng cảm thấy ngọt đến sâu răng.”

Phong Lăng đưa mắt qua nhìn bà Phong, thấy bà đang cười, hơn nữa còn không hề để ý đến việc Lệ Nam Hành có quan hệ mập mờ với người con gái khác ngoài Phong Minh Châu.

Vậy nên, giữa Lệ Nam Hành và Phong Minh Châu thật sự không có quan hệ gì.

Vậy người con gái nhà họ Phong mà anh lấy là...

Đầu óc của Phong Lăng rất rối loạn. Khi Lệ Nam Hành và bà Phong tiếp tục nói chuyện, Phong Lăng cầm lấy dĩa rồi cúi đầu ăn bánh việt quất. Cô vừa ăn vừa nghĩ xem mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào nhưng suy nghĩ mãi mà vẫn không ra. Không đúng, cho dù cô thật sự là con gái của bà Phong, nhưng trước đây, tất cả mọi người đều cho rằng cô chết rồi mà, vậy thì sao lại có tin tức kết hôn truyền ra ngoài chứ? Lệ Nam Hành kết hôn với ai? Kết hôn với ma sao?

Càng nghĩ càng khó hiểu, vậy nên cô không nghĩ nữa. Khi Phong Lăng ăn thêm một miếng bánh nữa thì có một bàn tay nắm lấy bàn tay đặt dưới bàn của cô.

Phong Lăng ngừng lại, lập tức quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh, ngoài mặt thì anh vẫn nói chuyện khách sáo với bà Phong, nhưng tay lại nắm chặt lấy tay cô ở dưới gầm bàn.

Hai người họ nói chuyện về quan hệ giữa hai cụ nhà họ Phong và ông cụ nhà họ Lệ, đủ các thể loại truyện từ mấy đời trước cho đến tận hiện tại. Phong Lăng cũng chẳng chú tâm nghe. Mà quả thật, cô không thể nào chú tâm nghe cho được, tâm trí hoàn toàn bị thu hút bởi bàn tay không đàng hoàng nghiêm chỉnh nào đó ở dưới gầm bàn.

Lúc đầu, người đàn ông này chỉ nắm lấy tay của cô nhưng một lúc sau, anh lại trực tiếp khống chế tay của cô, buộc cô phải đặt tay lên đùi anh. Phong Lăng muốn rụt tay lại, nhưng anh cứ nắm chặt lấy. Chỉ cách một cái mặt bàn thôi, vậy mà ở bên trên, vẻ mặt của người đàn ông lại tỏ vẻ như cậu thanh niên lễ phép, ngồi nghiêm chỉnh nói chuyện lễ phép với người bề trên của gia đình có mối thâm giao nhiều đời với gia đình mình. Trong khi đó, bên dưới anh lại là một tên cầm thú vô liêm sỉ, sau khi đặt tay cô lên đùi, anh dần dịch tay cô đến vị trí giữa hai chân anh.

Tuy vẫn chưa chạm tới nơi nguy hiểm nhưng Phong Lăng cũng cố gắng không để cho tay của mình bị di chuyển lên trên nữa, chỉ có thể dán chặt tay của mình lên đùi của anh, cô đã sắp bùng cháy tại chỗ mất rồi.

Trong đầu cô đột nhiên nghĩ đến cái đêm ở Campuchia, khi cô tỉnh lại, tay của cô...

Chắc không phải là...

Lúc đấy cô đã uống say, chẳng nhớ được gì cả. Có phải là anh...

Đột nhiên Phong Lăng nhìn chằm chằm vào mặt Lệ Nam Hành. Anh vốn định tiếp tục trêu cô chút nữa, kết quả khi thấy vẻ hung dữ trong mắt cô, anh đột nhiên bỏ tay cô ra. Ngay lúc cô nhanh chóng rụt tay lại, anh lại cảm thấy hối hận, vội nắm lấy tay của cô một lần nữa, nhưng lần này, anh không còn quá đáng như trước nữa, chỉ nhẹ nhàng đặt tay cô trên đùi mình, rồi đặt tay mình trên mu bàn tay của cô.

Không phải Tần Thu không nhận ra sự mập mờ của hai người họ. Rõ ràng đó là dáng vẻ mà hai người trẻ tuổi đang yêu nhau mới có, bà cũng không cảm thấy có gì ngại ngùng, chỉ cười nhẹ, không quá làm phiền hai người họ. Tần Thu nhấp một ngụm cà phê rồi mới nói: “Nam Hành, cháu có biết nhiều về Phong Lăng không?”

“Rất nhiều.” Người đàn ông nói chắc như đinh đóng cột, đồng thời càng nắm chặt tay của Phong Lăng hơn, không để cô rụt tay lại.

“Cháu cảm thấy…” Bà Phong nhìn thẳng vào mắt anh, nói bằng giọng điệu nghiêm túc mà dường như chỉ mình anh nghe hiểu: “Cháu và con bé ở bên nhau, có hợp không?”

“Rất hợp.” Lệ Nam Hành đón lấy ánh mắt dò hỏi của bà Phong, cười nhạt: “Không ai có thể hợp với cháu hơn cô ấy.”

Rốt cuộc hai người này đang ngầm nói với nhau chuyện gì vậy?

Phong Lăng cố gắng đấu tranh với bàn tay đang đặt dưới mặt bàn, ngước mắt lên nhìn bà Phong, chỉ thấy bà đang mỉm cười, giống như trong lòng bà Phong đã có được một đáp án chuẩn xác rồi vậy.

Bà Phong cười rồi nâng tách cà phê lên, nhưng không uống, sau đó lại đặt xuống, nhìn Phong Lăng đang ngồi đối diện. Dường như bà có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại cảm thấy tình cảnh này không thích hợp, đành giữ lại, cứ nhấc lên đặt xuống mất mấy lần như thế rồi bỗng cất tiếng: “Nhà họ Phong và nhà họ Lệ đã quen biết nhiều năm như vậy, không nên vì chuyện của Minh Châu mà trở nên căng thẳng. Nếu như đã có duyên như vậy... bác thấy hay là hôm nào cháu đưa Phong Lăng đến nhà họ Phong chơi một bữa.”

“Việc này phải xem ý của em ấy thế nào đã.” Lệ Nam Hành nghiêng đầu, hất cằm nhìn về phía Phong Lăng.

“Ý gì cơ?” Về cuộc nói chuyện không đầu đuôi của hai người họ, Phong Lăng nửa hiểu nửa không. Chỉ nghĩ đến việc vào một đêm nào đó bàn tay của mình bị người đàn ông kia dùng làm chuyện gì đó, cô cố gắng rút tay ra khỏi tay anh nhưng anh lại không chịu buông. Cô không thể nhịn được nữa, thấp giọng nói: “Anh mau buông ra đi.”

“Không buông.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net