466, C1205: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (466)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu không phải vẫn còn một chút lý trí, biết rõ tính cách và giới hạn chịu đựng của Phong Lăng, chắc Lệ Nam Hành thật sự sẽ hóa sói, lập tức làm chuyện gì gì đó với cô trên chiếc ghế đôi này mất.

Cuối cùng, anh cũng chỉ dám ôm ấp, hôn cô tới mức nóng bừng cả mặt trên ghế ở góc khuất. Quần áo trên người Phong Lăng bị kéo nhăn nhúm, trên cổ cũng có những dấu vết lờ mờ, so với các cặp đôi kích thích ở ghế đôi phía sau thì cũng chẳng kém là bao.

Cuối cùng, bộ phim cũng kết thúc, có thể nói suốt cả quá trình phim chiếu, bộ phim có nội dung gì, cả hai người họ đều không biết. Lúc đi ra khỏi rạp chiếu phim, Phong Lăng không dám ngoảnh đầu lại, đi một mạch ra ngoài. Sau khi lên xe, cô kéo chiếc gương ở trước mặt xuống soi, nhìn thấy cái dấu vết trên cổ mình xong, cô lập tức lạnh lùng lườm người đàn ông đang lái xe một cái.

Lệ Nam Hành khẽ mỉm cười: “Xin lỗi, anh không kiềm chế được.”

Mới có thế mà đã không kiềm chế được, Phong Lăng đã có thể tưởng tượng tối nay… sẽ xảy ra chuyện gì rồi…

Cô cảm thấy mình cần phải đi mua mấy chiếc áo cao cổ ngay lập tức.

Trước đó, Lệ Nam Hành hỏi cô còn muốn làm gì không, thật ra cô cũng không có việc gì muốn làm nữa cả. Cô cảm thấy từ nhỏ đến lớn, bản thân cô không có nhiều sở thích cá nhân, ngoài việc sống thật tốt ra, cô cũng không muốn làm chuyện gì quá đặc biệt, về sau thì… chỉ thật sự muốn…

Chắc cô chỉ muốn người đàn ông Lệ Nam Hành này thôi.

Cho dù ngày trước cô không thừa nhận.

“Trời sắp tối rồi, hôm nay em dậy sớm thế mà không thấy mệt à? Mình đi thẳng đến khách sạn luôn nhé?” Lúc lên tiếng, người đàn ông cũng nhìn vào cổ cô, anh nghĩ, chắc tối này mình phải cố gắng hết sức né chỗ này ra, tránh cho cô không cẩn thận để lộ dấu vết này ra trước mặt đám thành viên mới sẽ cảm thấy xấu hổ. Dẫu sao Phong Lăng cũng là huấn luyện viên nên vẫn cần phải có uy nghiêm.

“Hình như cạnh đây có một trung tâm thương mại, em đi mua chút đồ đã.” Phong Lăng không hề nghĩ rằng kiểu đàn ông có thể khiến cô sống dở chết dở trên giường như Lệ Nam Hành sẽ nương tay với mình nên Phong Lăng đã nghĩ ra biện pháp trước, chính là đi mua mấy chiếc áo cao cổ.

Nghe thấy cô đưa ra yêu cầu, Lệ Nam Hành lập tức lái xe tới đó.

Cô đã có mục tiêu rõ ràng, sau khi vào trung tâm thương mại, Phong Lăng cũng không hề đi loanh quanh mà chạy thẳng đến quầy bán đồ nữ, chuyên tâm tìm những chiếc áo cao cổ. Ban đầu, Lệ Nam Hành cũng không chú ý Phong Lăng mua thứ gì mà chỉ để cô vào đi dạo quanh, còn mình thì nhìn ngó một lúc trước quầy bán đồ trang sức, nhưng không nhìn thấy kiểu dáng nào phù hợp với cô cả.

Khí chất của Phong Lăng lạnh lùng mà quý phái, ngoài những lúc thường xuyên đỏ mặt khi đứng trước mặt anh ra, những lúc khác, hầu như cô đều có dáng vẻ nghiêm túc. Nhưng dẫu sao cô cũng là cô vợ nhỏ của anh, ba năm trước, vơ quàng vơ đại thế nào mà di vật anh cưới về bây giờ lại biến thành một người sống sờ sờ đứng trước mặt anh. Dù cô vẫn chưa biết chuyện này, nhưng các nghi lễ anh cần đền bù cho cô thì sớm muộn gì cũng phải có.

Nhà họ Lệ thường xuyên qua lại với mấy nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế của Pháp, chi bằng anh đặc biệt đặt thiết kế một bộ trang sức theo tính cách của cô, chắc chắn sẽ đẹp hơn mấy món đồ bán tràn lan này gấp hàng trăm lần.

Cả cuộc đời này của Lệ Nam Hành, ngoài Phong Lăng ra, anh thật sự chưa từng muốn đổi xử tốt như thế này với bất kỳ ai, anh chỉ muốn làm vậy với một mình Phong Lăng thôi. Anh cảm thấy dù mình đối xử với cô tốt thế nào, cũng không bù đắp được chuyện cô lênh đênh trên biển khi chỉ mới một tuổi và phải sống trong rừng cho đến khi năm tuổi. Dù anh có lấp đầy khoảng trống trong lòng cô bằng tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này, anh vẫn thấy thương xót cô.

Anh không mua đồ trang sức nữa, thấy cô vẫn ở bên trên lựa quần áo chưa xuống, người đàn ông đi tới trước gian hàng của hãng Vca, rồi dừng bước.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Phong Lăng đã mua được mấy chiếc áo.

Cô mua hai chiếc áo len mỏng cao cổ một đen một trắng, vừa hay dạo này trời lạnh, mặc bên trong đồng phục chiến đấu cũng sẽ không quá nóng.

Sau khi bước xuống tầng dưới, cô trông thấy người đàn ông đang đứng ở bên ngoài cửa hút thuốc. Trong căn cứ có nhiều đàn ông, số người hút thuốc không phải là ít. Nhưng cô thấy nhiều năm qua, hình như chỉ có dáng vẻ lúc hút thuốc của Lệ Nam Hành là đẹp đến mức khiến người ta không nỡ dời mắt.

Cô ngắm anh một lúc, rồi lại cúi đầu nhìn mấy chiếc áo trong túi mà mình đang xách, cô hít sâu một hơi, sau đó đi thẳng về phía anh.

Cô vừa đi ra, dường như Lệ Nam Hành cảm nhận được ánh mắt của cô, chưa đợi cô lên tiếng, anh đã ngoảnh lại trông thấy cô.

Nhìn chiếc túi cô xách trong tay, anh không biết là thứ gì, nhưng trông có vẻ như là quần áo. Hiếm khi thấy cô đi dạo phố mua quần áo cho chính mình, hàng lông mày anh tuấn của người đàn ông hơi nhếch lên, một tay anh kẹp điếu thuốc, một tay đút trong túi của chiếc áo khoác màu đen mặc trên người. Lúc cô bước đến gần, anh tiện tay lấy một chiếc hộp màu xanh ra đưa cho cô.

“Cái gì đây?” Phong Lăng nhận lấy, thấy chiếc hộp này rất tinh xảo và xinh xắn, cô tưởng anh mua cho cô đồ trang sức gì đó. Phong Lăng vừa định nói bây giờ mình đang làm huấn luyện viên trong căn cứ, không thể đeo đồ trang sức, làm như vậy sẽ có ảnh hưởng không tốt.

Kết quả cô còn chưa kịp nói gì, người đàn ông đã tiện tay dập điếu thuốc trong tay, hờ hững nói một câu: “Em mở ra xem đi.”

Phong Lăng hơi ngập ngừng rồi mở chiếc hộp ra.

Trông thấy bên trong có một chiếc đồng hồ, trong mặt đồng hồ là một bầu trời vụ trụ đầy những vì sao lấp lánh, màu sắc của chiếc đồng hồ này rất nhã nhặn, vừa hay rất phù hợp với bộ đồ của cô. Nhưng cùng với vẻ nhã nhặn, chiếc đồng hồ lại toát ra vẻ vừa vô cùng sang trọng vừa xinh xắn nhờ bầu trời sao lấp lánh.

Có rất nhiều lúc không được phép đeo trang sức trong căn cứ, Lệ Nam Hành còn hiểu rõ quy định này hơn cô. Bình thường trong căn cứ, vì muốn làm dáng, có mấy anh em sẽ đeo một bên khuyên tai, hay đeo trang sức dành cho nam, những trường hợp như vậy thường sẽ bị tịch thu, xử phạt và coi là vi phạm quy định. Vì vậy, dù Phong Lăng là con gái, nhưng vẫn không được tùy tiện đeo trang sức trong căn cứ như mọi người, chỉ có thể để trong phòng.

Tuy nhiên đồng hồ thì có thể.

Cô ngạc nhiên một hồi, ngước mắt lên nhìn anh, nhưng lúc này, người đàn ông lại nhìn sắc trời bên ngoài: “Trời tối rồi, lát nữa chắc sẽ có tuyết, chúng ta đi thôi.”

“Chiếc đồng hồ này…”

“Tặng em đấy.”

Dù Phong Lăng không hiểu biết nhiều về các nhãn hiệu, nhưng nhãn hiệu Vca thì không đến nỗi là cô không biết. Dẫu sao cô cũng đã từng sống ở Hải Thành, dù Quý Noãn có là tiểu thư con nhà giàu, nhưng cô ấy chưa bao giờ thích dùng đồ của các hãng nổi tiếng nào nhất định cả. Tuy nhiên đồng nghiệp bên cạnh cô ấy và các tiểu thư nhà khá giả hay tới chơi với cô ấy thì dùng khá nhiều, Phong Lăng cũng coi như đã được mở mang tầm mắt.

Cô không rõ chiếc đồng hồ này bao nhiêu tiền, nhưng chắc sẽ không dưới một triệu năm trăm nghìn.

Cô biết Lệ Nam Hành rất giàu, nhưng một vật đắt như thế này…

“Còn đứng ngây người ra đó làm gì?” Lệ Nam Hành đang định bước xuống bậc cầu thang, lại thấy Phong Lăng vẫn đứng sững người ra ở đó chưa chịu đi, anh quay người lại, nắm lấy cổ tay đối phương, kéo cô đi xuống. Đợi đến khi cô nhào vào lòng anh, anh mới lật tay ôm lấy vai cô, anh thì thầm bên tai cô như đe dọa: “Anh chưa từng tặng thứ gì cho em, đây là lần đầu tiên anh mua quà cho em, nếu em dám trả lại thì tối nay đừng hòng được ngủ.”

Phong Lăng: “…‼!”

Sức uy hiếp của câu nói này mạnh mẽ hơn bất cứ thứ gì, Phong Lăng vội vàng cất chiếc hộp và đồng hồ vào trong túi áo của mình, không hề có ý định trả lại nữa.

Bấy giờ Lệ Nam Hành mới hài lòng dẫn cô lên xe.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net