483, C1222: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (483)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bất ngờ không?" Người đàn ông kia cười hỏi.

Tất nhiên là bất ngờ rồi.

Mấy ngày qua, tâm trạng của cô vốn rất ủ rũ, Lệ Nam Hành lại không về căn cứ. Bây giờ bỗng nhiên thấy anh xuất hiện, tất nhiên là cô vui vẻ ngạc nhiên rồi.

Nhưng trước mắt, trong nửa số trận đấu đầu này, đám người cô dạy dỗ đã có một nửa không đạt được thành tích tốt. Tuy còn vài trận buổi chiều để gỡ gạc một ít điểm nhưng Phong Lăng đang thật sự rất lo lắng cho đám người mới này, chẳng hơi đâu để ý đến tình cảm cá nhân của mình.

Lệ Nam Hành nhớ lại mấy câu nói của đám đội viên huấn luyện thanh niên anh vừa nghe được lúc nãy, trái tim như bị ai đó đâm cho hai nhát.

Lúc trước, Phong Lăng không muốn trở về căn cứ là vì lý do giới tính, cô sợ ở trong mắt người khác, tất cả những nỗ lực của mình đều không được người ta coi ra gì. Kết quả, đám anh em trong căn cứ đã quá thân quen với cô, về cơ bản không có ai phản đối, thế mà không ngờ rằng đám người mới không hiểu chuyện này lại kiêu căng quá thể, tất cả nỗ lực cùng vất vả một tháng qua của cô cũng chỉ bởi vì cô là con gái, cũng chỉ bởi vì tâm trạng gần đây của cô không ổn, nên như thể tất cả đã hóa thành sai lầm.

Quan trọng là sao cô gái này luôn kín tiếng giữ miệng, rõ ràng tâm trạng không ổn mà vẫn cười với anh như thường, cũng chẳng tố cáo lấy một câu nào về những uất ức của bản thân.

Bây giờ, Phong Lăng cảm thấy khó khăn lắm anh mới về được, chẳng phải cô nên nhanh chóng chạy tới ôm chầm lấy anh, vừa khóc thút thít gọi “chồng ơi” vừa bảo anh dạy bảo lại đám nhóc thối không hiểu chuyện này giúp cô sao?

Nhưng cô lại không nói gì.

Phong Lăng lại nhớ tới anh từng nói đợi sau khi cuộc thi sát hạch kết thúc, anh sẽ cho cô xem một thứ.

Cô cũng đoán được đại khái đó là gì, nhưng bây giờ cô không còn lòng dạ nào để suy nghĩ kỹ càng, nghe thấy bên ngoài kia đã nổ súng ra hiệu loạt nửa trận đấu sau đã bắt đầu, cô nhanh chóng đi ra.

Lệ Nam Hành cũng không cản cô lại, người con gái của anh thường ngày làm việc nghiêm túc đến nhường nào, anh đều biết rõ, cô bảo không cần nghỉ ngơi thì dù anh có cản cũng không cản được.

Một nửa trận đấu sau của cuộc thi sát hạch còn chưa bắt đầu, mới chỉ là bắt đầu thủ tục chuẩn bị.

Thật ra đội thiếu niên do Phong Lăng dẫn dắt có thực lực tổng thể rất khá nhưng dạo này có một cậu trai mười bảy tuổi tên Veram. Cô đã bắt gặp cậu ta lười biếng ngay tại sân vài lần, sau đó cậu ta bị cô lôi ra ngoài huấn luyện một cách tàn nhẫn. Có lần cậu ta đã gục xuống nằm bất động trên sân huấn luyện, Phong Lăng cũng chỉ đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn rồi bảo cậu ta mau đứng dậy. Có lẽ mức độ chịu đựng giữa người và người có sự khác biệt, lúc trước, Lệ Nam Hành cũng đối xử không hề nể nang gì với cô như vậy, vì thế mới tôi luyện cô trở thành một thanh kiếm sắc bén như ngày hôm nay. Nhưng tên nhóc Veram này lại không giống cô, cậu ta chỉ cảm thấy bản thân đã bị ghim nên ôm hận, luôn thấy vô cùng khó chịu với cô. Cậu ta thường lén lút bàn tán với mấy người mới khác ở trong đội, còn xầm xì cái gì thì cô cũng đại khái đoán biết được đôi chút, đơn giản là vạch lá tìm sâu, moi móc cho ra mấy khuyết điểm của cô khiến người ta khó chịu nhưng lại không dám nói thẳng mặt mà chỉ lén la lén lút xả giận sau lưng.

Vì sắp tới thời gian sát hạch nên Phong Lăng cũng không để ý đến cậu ta làm gì.

Nhưng thành tích của một nửa thành viên mới trong trận đầu không ổn, rõ ràng đây không phải thực lực thật sự mà họ có thể đạt được. Vào lúc này nếu đám nhóc ấy cứ cho rằng bản thân mình không được coi trọng, vì thế mà không dốc toàn lực trong lúc thi sát hạch, thậm chí còn giữ sức cho bản thân, vậy có thua cũng không lạ gì.

Nhất là cái cậu Veram gần đây vẫn luôn âm thầm làm ảnh hưởng đến tâm trạng của các đội viên kia.

Phần thi còn lại bắt đầu, nửa sau này tổng cộng có mười lượt đấu, quan trọng hơn nửa trận đấu đầu, yêu cầu cao hơn về trình độ chuẩn xác của động tác và thể lực, và cả độ thông thạo các động tác sử dụng súng cùng với độ ăn khớp, nói chung đây là những trận thi sát hạch được điểm cao nhất.

Thế nhưng liên tiếp bốn trận trôi qua, thành tích trung bình của đám người đội huấn luyện thiếu niên số Một này vẫn luôn ở thế yếu, tất nhiên cách biệt không quá lớn nhưng rõ ràng bọn họ còn có rất nhiều khoảng trống có thể nâng cao thành tích.

Trong lúc thi sát hạch, chỉ có điểm của Veram là thấp nhất như thể cậu ta đang trả thù Phong Lăng về những đợt huấn luyện ma quỷ, vô tình tàn khốc thường ngày. Cậu ta biết rõ nếu điểm tổng thể của đội Một không cao lên được thì toàn bộ thành viên gần như sẽ bị sàng lọc đào thải hết, chỉ có rất ít người được coi là giỏi nhất mới có thể chính thức bước vào căn cứ.

Nếu bảo hai ngày trước cậu ta chỉ ăn nói lung tung thì bây giờ rõ ràng là cậu ta đang cố ý kéo tụt điểm số của toàn đội.

Lệ Nam Hành đứng ở xa quan sát đã nhìn rõ được tình hình trong sân từ lâu, anh lạnh lùng khẽ híp mắt lại.

Thật ra, dựa vào cách huấn luyện của Phong Lăng, nhóm người được cô dẫn dắt đáng nhẽ phải rất xuất sắc mới đúng. Nhưng mấy đứa nhóc ở tuổi này thường có lòng tự trọng rất cao, chỉ cần hơi bất mãn một chút là đã dốc lực gấp mấy lần để trả đũa lại người ta cho bằng được. Rõ ràng có thể để cả đội có thể vào căn cứ, nhưng lại cố chấp kéo tụt điểm xuống, chỉ vì muốn để Phong Lăng bị mất mặt.

Đây là lần đầu tiên Phong Lăng dẫn đội từ khi về căn cứ, cũng là lần đầu tiên thi sát hạch, nếu như bây giờ mà thua, cho dù khả năng chấp nhận cô có mạnh hơn nữa cũng không thể không để lại chút ám ảnh tâm lý nào.

Giữa nửa trận đấu sau có mười phút nghỉ ngơi, Lệ Nam Hành luôn để ý đến trạng thái của Phong Lăng. Trông bề ngoài Phong Lăng vẫn ổn, từ đầu tới cuối, cô đều nắm rõ tình hình, trên mặt không có vẻ gì buồn bực nhưng ánh mắt vẫn luôn rất lạnh lùng.

Hiện tại thành tích của các thành viên đội Hai cao hơn đội Một hai mươi điểm, mà tiếp theo chỉ còn năm trận đấu.

Gần như là không có khả năng chiến thắng, trừ khi năm trận này các thành viên tham chiến đều giành được điểm tối đa một cách hoàn hảo, vậy thì mới có thể xoay chuyển tình thế, thắng trong thế hiểm. Nhưng với tình trạng như thế này, có thể kiên trì thi sát hạch đến cùng coi như đã khó rồi, muốn cả năm trận cuối đều giành được điểm tối đa thì rất khó để thực hiện được.

Lệ Nam Hành đến phòng quan sát của bọn A Phong, chỉnh camera giám sát quay thẳng vào tên nhóc Veram kia rồi lạnh lùng hỏi: "Phong Lăng đâu?"

"Phong Lăng gọi Veram ra sau nói chuyện rồi." A Phong biết Lệ Nam Hành bị vướng thân phận lão đại của căn cứ, dù nhìn rõ được vấn đề nhưng không thể công khai đi thiên vị, vì thế chỉ đành quan sát tình hình chứ không lên tiếng. Nhưng mục đích chơi khăm của tên nhóc này lại quá rõ ràng: "Tôi thấy Phong Lăng vẫn chưa quá căng thẳng, cũng không biết cô ấy nói chuyện như thế nào với tên Veram kia. Lúc trước, thằng nhóc này ở ngoài là kiểu không dạy được, tính cách cũng khó khuất phục lắm."

Lệ Nam Hành cười khẩy.

"Những người có khả năng chịu đựng kém thì cút khỏi căn cứ càng sớm càng tốt, phí thời gian nữa cũng chỉ tổ kéo chân mười chín người còn lại. Chỉ có Phong Lăng mới nhẫn nhịn như vậy thôi, nếu là Hàn Kình, cậu xem, có phải là cậu ta sẽ lôi nó ra phía sau đánh một trận nhừ tử rồi truất quyền thi sát hạch của nó, để nó không còn tư cách lên sân huấn luyện nữa không."

A Phong gật đầu: "Phong Lăng không nhẫn tâm làm thế, không thì đã chẳng có chuyện gì từ lâu rồi, mười bảy tuổi, dù sao cũng chỉ là một tên nhóc."

Lệ Nam Hành lạnh lùng nói: "Nó không còn nhỏ nữa rồi."

A Phong nhớ đến Phong Lăng mười ba tuổi đã bắt đầu hiểu cách kiềm chế tính tình của mình ở trong căn cứ, xưa nay chưa từng lấy việc tuổi nhỏ làm cái cớ. Nếu so ra, mười bảy tuổi thật sự không còn nhỏ nữa, thế mà vẫn không biết điều.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net