488, C1227: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (488)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong Lăng lại ngồi xuống.

Thấy Phong Lăng bây giờ đã nghe lời Lệ lão đại như thế, mọi người ngồi ở đây đều không khỏi bùi ngùi.

"Tiểu Phong Lăng ơi Tiểu Phong Lăng, cô đã không còn là cô nhóc dù ngoài mặt nghe lời lão đại nhưng trong lòng chẳng coi anh ấy ra gì như trước kia nữa rồi." Hàn Kình vừa nói vừa chậc lưỡi thành tiếng rồi lắc đầu.

"Đâu có, trước đây tôi cũng rất nghe lời mà." Phong Lăng nói.

"Đúng, chuyện này tôi làm chứng, Phong Lăng của chúng ta ở trong căn cứ trước giờ luôn nghe theo mệnh lệnh, không có một suy nghĩ dối gian nào cả! Cô ấy rất nghe lời!" A K há cái miệng nồng nặc mùi rượu ra, nói om sòm.

"Chậc, chỗ nào cũng có mặt cậu." Hàn Kình nhìn anh ta, tiếp đó lại quay sang Phong Lăng nói: "Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, trước đây người đàn ông bên cạnh cô là ai, bây giờ anh ấy là ai, trong lòng cô không tính thử sao?"

Phong Lăng mở miệng liền nói: "Trước kia là lão đại."

"Bây giờ thì sao?" Tiểu Hứa nở nụ cười xấu xa hỏi tiếp.

"Bây giờ cũng là lão..."

Phong Lăng còn chưa kịp nói ra chữ “đại” kia, Lệ Nam Hành ở bên cạnh đã ung dung lên tiếng tiếp lời: "Bây giờ là ông xã."

"Khụ." Suýt nữa A K đã phun ngụm rượu vừa uống vào ra, anh ta vội vàng quay đầu sang chỗ khác liên tục ho khù khụ, đến mức mặt đỏ cả lên. Lại đảo mắt sang thấy mặt Phong Lăng cũng ửng đỏ, lúc này mới cười: "Đúng đúng đúng..."

Lệ Nam Hành không nhìn ánh mắt của mấy người ngồi xung quanh, anh biết da mặt Phong Lăng rất mỏng khi nói về mấy chuyện này. Suy nghĩ trong lòng không thể nào nói ra khỏi miệng được, anh cũng không nói thêm gì, trêu một câu xong cũng coi như là thẳng thắng tuyên bố chủ quyền, không tiếp tục chủ đề này nữa, bắt đầu nói sang những chuyện khác.

Sau đó Lệ Nam Hành kéo Phong Lăng tách khỏi những người khác, dẫn cô đến hành lang khá yên tĩnh ở phía sau quán lẩu.

Tại căn cứ, thời gian hai người ở cạnh nhau không nhiều, cô đi xa nhiều năm như thế mới trở về, từ khi trở về đến giờ cũng mới được khoảng chừng một tháng, nhưng phần lớn thời gian cô đều dành cho đám người mới kia. Sau đấy, cô lại đến bệnh viện chăm sóc cho Quý Noãn, hai người được ở cạnh nhau cũng chỉ vỏn vẹn hai ngày cuối tuần. Sau đó lại có cả đống chuyện lớn nhỏ vướng bận biết bao nhiêu ngày, chẳng có thời gian để ở bên cạnh nhau.

Thời gian giành cho nhau của hai người không nhiều, cho dù rõ ràng ở cùng một nơi, nhưng chỉ thỉnh thoảng lướt qua nhau hoặc là nói vài câu mà thôi, đối với những người khó khăn lắm mới đến bên nhau, yêu nhau thì khoảng thời gian ngắn ngủi đó chẳng bõ gì.

Lệ Nam Hành muốn có thời gian yên tĩnh để nói được nhiều chuyện hơn với Phong Lăng, muốn pha trò để cô vui vẻ, muốn để cô thoải mái hơn, nhẹ nhõm hơn. Tạm thời quên đi gánh nặng của đội huấn luyện thanh niên, cũng tạm thời quên đi chuyện của Quý Noãn. Bình thường trừ những người ở trong căn cứ ra, gần như cô không tiếp xúc với ai, bạn bè cũng rất ít, Quý Noãn là một trong số đó.

Những vướng mắc này của cô anh cũng có thể hiểu được, nhưng thấy mấy ngày nay cô chẳng hề vui cười, tuy anh có thể hiểu, nhưng vẫn hy vọng cô có thể thoải mái hơn một chút.

"Quý Noãn được bà Vạn Châu đón về nhà họ Tiêu ở Los Angeles rồi, họ sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy. Chuyện ở bệnh viện thì em không cần lo nữa đâu, có biến động lớn hay nhỏ gì, anh cũng thông báo hết cho em. Nếu em nhớ Quý Noãn thì có thể đến thăm cô ấy khi có thời gian rảnh."

Lệ Nam Hành vừa nói vừa đưa cô đến trước cửa sổ cuối hành lang, nhiệt độ trong quán lẩu này hơi nóng, đứng cạnh cửa sổ thì sẽ mát hơn một chút, khiến người ta rất thoải mái.

Phong Lăng gật đầu.

Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn này của cô, bên tai Lệ Nam Hành lại loáng thoáng vang lên lời của mấy tên thành viên mới đã nói về cô mà anh đã nghe được khi đứng ở ngoài cửa hôm nay.

Rõ ràng chỉ là một cô gái, giọng nói trong trẻo, rành mạch, nhưng từng câu từng chữ lại mang nét mạnh mẽ.

Cho dù cô có lạnh lùng giữ khoảng cách, hay có nghiêm túc thận trọng trước mặt người khác đến thế nào đi nữa, nhưng khi ở trước mặt anh, cô đã phá vỡ những thận trọng và xa cách kia, càng ngày càng thả lỏng bản thân khi ở trước mặt anh. Ấm áp nhẹ nhàng và dịu dàng khiến người ta chỉ hận không thể ôm cô vào trong lòng, mạnh mẽ siết cô hòa vào lòng mình.

Lệ Nam Hành đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Anh biết từ sau khi em ở bệnh viện về thì trong lòng vẫn luôn có một áp lực rất lớn, cũng may năng lực tự điều chỉnh của em trước giờ luôn khiến anh yên tâm. Với những người mới kia, anh tạm thời phủ nhận họ nhưng anh tin một ngày nào đó họ sẽ dần dần trưởng thành dưới sự dẫn dắt của em, sẽ trở thành một đội được anh thừa nhận, kiên nhẫn một chút, anh cũng sẽ kiên nhẫn với em."

Phong Lăng biết Lệ Nam Hành không trở mặt ngay tại sân sát hạch ngày hôm nay cũng là nể mặt của cô và A Phong lắm rồi. Nhưng những lời anh nói ra sau đó cũng tỏ rõ anh không hề hài lòng.

Có điều cô không thể ngờ rằng Lệ Nam Hành sẽ thỏa hiệp đến mức độ này vì cô. Từ trước đến giờ, ở trong căn cứ, Lệ lão đại nói chuyện với các thành viên luôn một là một, hai là hai, xưa nay chưa từng nhân nhượng cho bất kể người nào, thế mà bây giờ anh lại kiên nhẫn chờ cô dẫn dắt đám người mới kia ngày một trưởng thành.

Nói không cảm động là giả, Phong Lăng cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ giơ tay ra ôm lấy eo anh theo bản năng, dứt khoát dựa sát vào lồng ngực anh, ôm anh bằng một cái ôm chân thành.

Đây cũng xem như là lần đầu tiên cô gái này chủ động cùng dịu dàng ôm lấy anh như thế, Lệ Nam Hành hài lòng cong khóe môi lên, vững vàng ôm cô. Anh cúi đầu hôn lên mặt cô một cái, nhưng như thể chưa đủ, lại cúi thấp xuống hôn lên khóe miệng cô.

Phong Lăng sợ có nhân viên phục vụ hoặc người trong căn cứ đi ngang qua nhìn thấy nên theo bản năng né ra, còn chưa kịp tránh đã bị người đàn ông kia giữ lại, dứt khoát hôn lên môi cô.

"Lệ... ưm." Giọng nói của Phong Lăng đứt quãng vì nụ hôn này của anh, đôi mắt nhìn đăm đăm vào anh.

Lệ Nam Hành vốn chỉ muốn hôn một cái, nhưng vì đôi mắt đang trợn trừng của cô vào anh mà không nhịn được vừa hôn vừa hít thở thật sâu, bàn tay anh cố gắng siết chặt cằm cô hơn nữa, đồng thời nhớ ra hôm nay lúc ở trong nhà vệ sinh có thấy cô cầm thứ kia, gân xanh bỗng nổi lên trên trán.

E là ông trời luôn thích chơi đùa với anh.

Tại sao khi anh khó khăn lắm mới về được căn cứ, khó khăn lắm mới được chìm đắm trong tình yêu với cô vợ nhỏ của mình thì “bà dì” của cô lại luôn tới đúng lúc vậy!

Còn Phong Lăng thì chẳng hề biết người đàn ông này muốn gì, cô chỉ không tưởng tượng nổi bản thân dù sao cũng là huấn luyện viên của người mới, còn phải lập uy lại một lần nữa trước đám tân binh này, cứu vãn lại tất cả những tâm trạng đang xuống dốc trước đó, trở thành tấm gương tốt cho đám người mới này, thế mà bây giờ lại đứng ở đây hôn môi, lỡ như có vài nhóc lính mới đi ngang qua... Thế thì thể diện của cô... còn cần nữa không đây...

Cảm nhận được tay Phong Lăng đang ngày càng siết chặt lấy hông mình, Lệ Nam Hành biết là cô đang căng thẳng. Anh vừa hôn vừa dẫn cô đến một lối rẽ tối, còn định hôn tiếp nữa nhưng lúc này điện thoại anh bỗng vang lên.

Anh mất kiên nhẫn rút điện thoại ra xem sao, không hiểu sao lại đưa mắt nhìn một loạt bàn ăn ở phía trong quán lẩu, nhận điện thoại: "Nói."

Tiểu Hứa cười hì hì trong điện thoại: "Lão đại à, A Phong bảo hôm nay hiếm lắm mới có dịp ra ngoài, vậy thì nên chơi cho trọn một buổi tối, định dẫn mọi người đến suối nước nóng của khách sạn gần đây ngâm mình một lát rồi mới về, để mọi người được thoải mái một chút..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net