508, C1248: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (508)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong Lăng gật đầu, cảm thấy lời anh nói cực kỳ có lý, đồng thời lại hỏi: “Thế bây giờ em phải làm gì? Từ giờ đến lúc ăn trưa cũng còn mấy tiếng đồng hồ nữa lận. Bây giờ em chưa cần phải đi đun nước nấu cơm, hay là anh dạy em cách sử dụng những dụng cụ này đi, em giúp anh?”

Lệ Nam Hành dừng tay, đưa mắt nhìn Phong Lăng, quan sát dáng vẻ cô ngồi chống một tay lên cằm nhìn anh trên băng ghế nhỏ mà anh dùng mấy tấm gỗ thừa làm ra trong nhà.

Anh thở dài, cười nói: “Anh chẳng có việc gì cần em giúp cả! Nếu em thật sự không có việc gì làm, hay là em nhảy một điệu cho anh xem?”

Phong Lăng: “…”

Người đàn ông nhướng mày: “Nhìn anh như thế làm gì?”

Phong Lăng bỏ bàn tay vốn đang chống trên cằm xuống, làm vẻ hung dữ: “Em không biết nhảy.”

Anh mỉm cười: “Ờ, đúng là em không biết thật!”

Phong Lăng: “…”

“Thế thì em đánh một bài quyền, hay làm các động tác đấu cận chiến cơ bản trong căn cứ đi, chắp ghép lại trông cũng hay đấy. Đánh một bài cho anh xem nào?”

“Không đánh.”

“Trò này thì em biết mà, sao lại không đánh?”

“Đều là bài mà anh dạy em, thế có khác gì múa rìu qua mắt thợ đâu. Làm mà không đúng kiểu gì anh cũng mắng, còn lâu em mới làm!”

Lệ Nam Hành bật cười: “Đúng là mấy năm em mới vào căn cứ, anh có mắng em thật. Nhưng lúc đó, thể lực của em không bằng những người khác thật mà, có vài động tác cơ bản cũng không tập chuẩn. Anh chỉnh em có mấy lần mà em nhớ dai thế?”

“Em chỉ ăn ngay nói thẳng thôi, ngày xưa, anh mắng em rất nhiều đấy.” Phong Lăng nói rồi, lườm anh một cái.

Lệ Nam Hành cười khẽ, càng ngày anh càng ngày càng thích dáng vẻ không hề giấu giếm tâm trạng của cô: “Thế thì phải làm sao? Em cũng không thể thù dai đến hết đời chứ, hay là mấy đêm tiếp theo, anh nằm dưới để em mặc sức đè anh nhé?”

“…”

Phong Lăng không thèm để ý đến Lệ Nam Hành nữa, cô không biết xây nhà, cũng không biết đóng giường nhưng nếu là mấy cái ghế đẩu nho nhỏ thì cô vẫn làm được. Cô bước tới, đi đến gần anh, nhặt ít mảnh gỗ thừa đã bị cắt ra khỏi tấm ván gỗ. Tìm được mấy tấm gỗ vẫn còn khá nguyên vẹn, cô vui như nhặt được của quý. Cô vội vàng cầm sang một bên ghép lại, làm thành mấy cái ghế đẩu nhỏ, hoặc vài món đồ đơn giản khác.

Mấy ngày gần đây, thấy Phong Lăng bắt đầu tỏ ra yêu thích những món đồ nho nhỏ này, lại thấy bộ dạng cẩn thận nghiên cứu mấy miếng gỗ của cô, Lệ Nam Hành khẽ bật cười, sau đó tiếp tục bận rộn công việc đang còn dang dở.

Đóng một chiếc giường chắc chắn không vất vả bằng xây nhà. Xây nhà cần chú ý đến các chi tiết như che nắng, che mưa. Tầng tầng lớp lớp, từ trong ra ngoài còn cần những tấm ván che được khe hở và những thứ phụ trợ khác.

Đóng giường thì có thể nói là nhanh hơn một chút, chỉ cần kiên cố, vững chãi là đủ.

Sau khi đóng giường xong, Lệ Nam Hành đặt nó vào một vị trí thích hợp sát tường ở trong nhà. Tiếp đó, anh chú ý thấy hình như ngôi nhà này còn thiếu một bộ bàn ghế phục vụ cho lúc ăn cơm. Như thế này cũng tàm tạm rồi, bàn ghế thì không cần làm gấp. Dạo này, Phong Lăng cũng rất muốn làm các món đồ nho nhỏ, anh có thể từ từ dạy và làm cùng cô, như vậy cô cũng có thể tìm chút thú vui.

Hai người họ vốn là người đã sống trong thành phố nhiều năm, nhưng khi sống trong rừng núi hoang vu yên ả, đến điện thoại cũng không dùng được này, họ cũng không hề thấy nhàm chán chút nào. Thậm chí càng ngày càng thấy cuộc sống thế này yên bình đến mức khiến người ta có thể buông bỏ mọi ân oán, vướng mắc ở ngoài kia. Thế mới có câu, không có gì là không thể, chỉ có con người tự làm khó mình mà thôi. Kết quả, khi Phong Lăng tĩnh tâm lại, cô đã không còn quá để tâm đến nhà họ Phong và Phong Minh Châu nữa.

Dẫu sao hai mươi năm trước, cô cũng không có bất kỳ liên hệ gì với nhà họ Phong, như thể ngoài mối quan hệ huyết thống ra, giữa cô và gia tộc đó cũng chẳng còn gì liên quan đến nhau nữa.

Dù Phong Minh Châu có cách hành xử cực đoan, ích kỷ, nhỏ mọn, nhưng bậc bề trên của nhà họ Phong không phải những người vô lương tâm. Qua cách đối xử đối lập ấy, chúng như tự triệt tiêu lẫn nhau, cũng không khiến Phong Lăng có quá nhiều oán hận, bất mãn hay căm phẫn, càng không có cảm xúc cảm động hay nhung nhớ gì hết.

Ngày rời khỏi khu rừng này, Phong Lăng vẫn sẽ quyết định theo hoàn cảnh. Nếu nhà họ Phong kiên trì, cô sẽ đến đó một chuyến để tự tay bỏ bàn thờ của mình đi. Cô sẽ nói cho bọn họ biết rằng mình vẫn còn sống, cảm tạ công ơn sinh thành của họ và nhận tổ nhận tông. Nhưng cũng chỉ là nhận họ mà thôi, cô sẽ không ở lại nhà họ Phong, cô vẫn chỉ là Phong Lăng trước đây mà thôi. Đối với cô mà nói, có nhà họ Phong hay không, không có gì khác biệt cả. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Còn nếu nhà họ Phong lựa chọn im lặng, không muốn quấy rầy cô, cô cũng sẽ lặng im không vạch trần sự thật này, duy trì tình trạng không thể tốt hơn như hiện giờ.

Phong Lăng biết, dù cuộc sống của mình trong khu rừng này có hạnh phúc và êm ả đến mấy đi chăng nữa, sớm muộn cũng có một ngày, cô vẫn phải quay về. Trên vai hai người vẫn còn có trách nhiệm cần gánh vác, cuộc sống không bon chen với đời này chỉ có thể tồn tại trong sách vở và các câu chuyển cổ tích thôi.

Phong Lăng học việc rất nhanh. Dù Lệ Nam Hành cũng chưa từng học về ngành thợ mộc nhưng người đàn ông thuộc trường phái hành động, đặc biệt là anh còn có độ nhạy bén trời sinh với những thứ này. Vì vậy, dần dần, anh đã xây cho cô một ngôi nhà. Sau khi cô học xong cách làm mấy tấm ván gỗ, cô đã mất một tuần để đóng bàn ghế và những món đồ lặt vặt khác cùng anh.

Căn nhà gỗ thuộc về bọn họ đã hoàn chỉnh, đến đồ dùng trong nhà cũng gần như đã đầy đủ, hai người có thể dọn vào ở chính thức được rồi. Phong Lăng mở chiếc tủ gỗ trong nhà ra, cầm một bộ quần áo sạch sẽ của Lệ Nam Hành ra ngoài. Cô còn chưa đi đến khe suối đã nghe thấy có tiếng nước rào rào vang lên.

Phong Lăng ngó đầu nhìn về phía ấy, chỉ thấy Lệ Nam Hành ngậm một ngọn cỏ xanh trong miệng. Vóc dáng của người đàn ông cao lớn, thẳng tắp, anh để trần nửa thân trên đứng ở đó. Một tay hất nước chảy từ trong khe suối ra lên người, một tay chống nạnh, miệng thì ngậm ngọn cỏ, tư thế hệt như bổn vương gia đây đã chiếm khu rừng này rồi.

Hình như dưới chân người đàn ông có thứ gì đó lăn qua lăn lại, Phong Lăng đi qua thì nhìn thấy là một con lợn rừng không lớn lắm. Chỉ có điều hai cái chân trước của nó đã bị trói vào tảng đá bằng một sợi dây, nó đang cố sức nằm vùng vẫy.

Phong Lăng lại nhìn người đàn ông đang nhàn nhã đứng tắm ở bên cạnh, không cần nghĩ cũng biết, con lợn rừng nhỏ này đã ngu ngốc tự chui đầu vào rọ của người đàn ông thèm thịt này, nếu không thì sao nó lại bị trói thê thảm thế này chứ.

Phong Lăng mỉm cười đi qua, ngồi xổm xuống, để quần áo trong tay lên tảng đá sạch sẽ ở bên cạnh. Sau đó dùng tay chọc vào hai cái móng nho nhỏ của con lợn rừng, con vật nhỏ càng giãy giụa ác liệt hơn.

“Trong khu rừng này, mỗi ngày đều có thể tìm thấy rất chim trời cá nước. Chúng ta ở đây cũng có thể coi có đầy đủ dinh dưỡng, món chay và món mặn đủ cả rồi, anh còn trói nó ở đây làm gì? Nó còn nhỏ quá, muốn ăn cũng phải chờ lớn thêm tí đã, không thì em không nỡ xuống tay đâu.” Phong Lăng đột nhiên lên tiếng.

Hai người họ đều có xuất thân từ căn cứ, thính giác luôn rất nhạy, huống hồ còn sống cùng nhau ở đây lâu như vậy rồi, Phong Lăng còn chưa đi đến gần, Lệ Nam Hành đã nghe thấy tiếng bước chân cô. Bây giờ, anh cũng không ngoảnh đầu lại, chỉ đứng đó hắt nước lên người. 𝘕ha𝓷h‎ 𝓷hấ𝘵‎ 𝘵ại‎ [‎ 𝙏𝗥𝗎M𝙏𝗥𝑈Ye‎ 𝘕.𝒱𝘕‎ ]

Nghe thấy giọng cô, người đàn ông mới ngước mắt lên nhìn. Nếu là người phụ nữ khác, chắc sẽ ôm ngay con lợn vào lòng, nói không nỡ ăn, không nỡ giết. Còn cô thì lại biến thành câu nói “muốn ăn thì cũng phải chờ nó lớn thêm tí đã”.

“Thế thì nuôi nó lớn rồi thịt sau!”

“Nuôi? Ai nuôi?”

“Em chứ ai.”

“???” Phong Lăng chỉ vào người mình, sau đó lại chỉ vào con lợn rừng nhỏ dưới mặt đất: “Lệ Nam Hành, em nuôi một mình anh đã đủ mệt rồi, anh còn bắt em nuôi lợn?”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net