516, C1256: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (516)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những tháng ngày sinh sống ở trong rừng đã khiến Phong Lăng nghĩ thông suốt được rất nhiều chuyện.

Thật ra, đúng là chẳng có ai sai cả, năm đó, chỉ là vì sẩy tay nên cha mẹ cô mới làm rớt cô xuống biển. Trong đêm tối biển cả rộng mênh mông, thậm chí thủy thủ trên du thuyền lặn xuống cũng không thể tìm được cô, chẳng lẽ còn muốn bảo ba mẹ của cô nhảy xuống biển tự vẫn để đổi lấy một mạng của cô sao?

Nhà họ Phong chưa từng quên cô, họ cũng không phải máu lạnh, thậm chí còn luôn luôn nhớ đến đứa bé tưởng là "đã chết" này, luôn luôn khắc ghi cô trong lòng.

Cho dù bây giờ nhớ lại những trải nghiệm khi còn nhỏ của bản thân, cô cảm thấy mình có thể sống sót thoát khỏi rừng rậm, lại có thể sống sót bước vào trong căn cứ XI để thay đổi cuộc đời mình, đúng thật là một chuỗi kỳ tích. Sau tất cả, chính bản thân cô cũng là kỳ tích rồi, đều là chuyện đáng mừng cả. Huống hồ trước giờ cô không hề thiếu thốn tình cảm yêu thương từ người thân, vì bên cạnh cô đã có một người đàn ông tên Lệ Nam Hành.

Thật ra cô thấy rất viên mãn.

Không có chỗ nào đáng để cô thù hận, thứ cô có chỉ là sự thỏa mãn.

Vì thế nếu thật sự rời khỏi khu rừng này, có lẽ cô sẽ dành thời gian đi gặp Tần Thu, đương nhiên chắc chắn sẽ không tới nhà họ Phong, nhưng dù sao Tần Thu cũng là mẹ cô, giữa hai mẹ con cũng phải gặp mặt nói chuyện với nhau một lần. Dù gì cũng là ơn sinh thành, cô cũng có thể thấy được Tần Thu luôn tôn trọng cô.

Một người mẹ như thế thì không nên bị con mình lạnh nhạt, ít nhất cũng phải để bà thấy an lòng.

Dẫu sao bao nhiêu năm qua, người dằn vặt nhiều nhất chắc chắn là Tần Thu.

Một cuộc gặp chỉ có hai người họ, cô gọi một tiếng mẹ chắc sẽ khiến Tần Thu vui lắm nhỉ?

Nghĩ như thế, Phong Lăng cũng cảm thấy ấm áp.

...

Ngày hôm sau.

Phong Lăng dậy từ rất sớm, sau khi dậy, cô đi chuẩn bị bữa sáng như thường ngày.

Vì tối qua cô ngủ sớm nên dù hôm nay dậy sớm thì tinh thần vẫn rất tốt.

Dù sao tối hôm qua Lệ Nam Hành rất quan tâm đến thân thể của cô, nếu lỡ mà mang thai thật thì chắc chắn là anh sẽ khó mà chạm vào cô được nữa. Người đàn ông này lăn qua lộn lại ở trên giường, cuối cùng mới chật vật ôm cô ngủ, sau khi ngủ tay còn làm loạn, nhất định phải ôm thật chặt cô vào trong lòng, chắc chắn được cô vẫn là của anh thì mới ngủ say được.

Phong Lăng dậy sớm, Lệ Nam Hành cũng tỉnh theo, anh nằm nghiêng trên giường nhìn bóng dáng đi qua đi lại chuẩn bị bữa sáng của cô. Lệ Nam Hành chống một tay lên đầu rồi cứ nhìn cô mãi như thế, khóe miệng cũng cong lên mang theo ý cười.

Thấy Lệ Nam Hành đã tỉnh, lại cảm nhận được ánh mắt của anh, Phong Lăng đặt đồ ăn sáng lên trên bếp lò để hâm nóng rồi quay đầu lại nhìn anh: "Nhìn em làm gì?"

"Anh đang nghĩ, mặc dù trên đời có rất nhiều trách nhiệm cần gánh vác và hoàn thành, không thể cả đời chỉ ở nơi thế này được. Nhưng chờ đến khi chúng ta già rồi thì cũng có thể về đây sống, đến lúc đó anh sẽ xây cho em một căn nhà, anh cũng có kinh nghiệm xây dựng đấy, xây hẳn căn nhà hai tầng được không?"

Phong Lăng khẽ cười, lấy cành gỗ nhỏ khều khều ngọn lửa ở trong lò, để ngọn lửa bên trong cháy mạnh hơn rồi mới nhẹ nhàng huơ huơ cành gỗ nhỏ trong tay và nói: "Nếu mà già thật rồi thì chúng ta sẽ yếu lắm, nước cũng không gánh nổi thì sao mà sống ở đây được?"

"Hừm, đến lúc đó chúng ta chuẩn bị sẵn ống nước ở bên ngoài ngôi nhà, kéo dài đến bờ suối ở bên kia, sau đó nghĩ cách dẫn nước thẳng về đây, còn nếu mà không được nữa thì đào ngay một cái giếng ở gần đây. Chỉ cần vẫn hít thở được thì cái gì cũng làm được hết, em lo gì chứ?" Người đàn ông kia bật cười.

Ban đầu Phong Lăng còn định trêu sao anh nói nghe dễ dàng thế, muốn lắp ống nước ở nơi như này nào phải chuyện nói là làm được ngay. Nhưng đào giếng thì vẫn có thể, dù sao chỗ này cũng gần vùng biển, còn có cả nước ngọt trong lành, có lẽ không cần đào sâu là đã có nước rồi.

Nghĩ thế, Phong Lăng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nghĩ nếu sau này có thể trở về thì đúng là điều khiến người ta mong đợi thật.

Trước đây, cô chỉ cảm thấy nơi này rất vắng vẻ, có rất nhiều thứ tương đồng với quá khứ ấu thơ của cô, nhưng bây giờ ý nghĩa của mảnh rừng này đã thay đổi, tất cả là nhờ có Lệ Nam Hành.

Lệ Nam Hành.

Đúng là một cái tên thay đổi đời cô.

Phong Lăng ngồi bên bếp lò, vô thức cầm cây gỗ nhỏ viết ba chữ này một cách ngay ngắn lên trên mặt đất.

"Đang viết gì đấy?" Giọng nói của người đàn ông bỗng vang lên phía sau khiến cô giật mình, theo bản năng đưa chân chà xuống đất để che khuất ba chữ rõ mồn một kia.

Không biết vừa rồi anh đã xuống giường từ lúc nào, cũng chẳng biết đã qua đây từ bao giờ.

Thực chất, Lệ Nam Hành đã nhìn thấy từ lâu rồi, anh đứng sau lưng cô, cúi xuống ghé sát bên tai rồi cười nhẹ bảo: "Sao anh chẳng biết em yêu anh đến thế nhỉ? Mới sáng sớm đã ngồi thui thủi ở đây viết tên anh lên đất để giết thời gian?"

Cành cây trong tay cô vì vừa được hun ở trong bếp lò nên đầu cành đen sì có than mục cứng giòn, lúc viết chữ lên đất sẽ hằn lên vết màu đen. Vừa rồi cô còn tô lại nét chữ nhiều lần, khiến vệt đen kia càng rõ ràng hơn, mắt Lệ Nam Hành cũng không có vấn đề gì, sao có thể không thấy được.

Lúc này Phong Lăng giẫm luôn cả hai chân lên nó, lẳng lặng giấu niềm yêu thương thiết tha chẳng cách nào thổ lộ được của mình xuống dưới chân.

Lệ Nam Hành phải bật cười thành tiếng vì vẻ nữ tính này của cô, Phong Lăng nghe anh cười thì cô bỗng đứng lên, tung ra một đấm, người đàn ông lập tức né tránh. Hai người so chiêu, đùa giãn trong chốc lác bất giác đã lên đến trên giường, mãi đến khi Phong Lăng bị anh hôn đến mức thở không ra hơi, trong không khí lại thoang thoảng mùi thơm của bữa sáng thì trận "đánh yêu" này mới coi như là dừng lại.

Trước khi rời khỏi khu rừng, Phong Lăng dập tắt lửa trong bếp lò, ở đây lâu như thế, thứ cô để ý nhất lúc thường ngày là đề phòng hỏa hoạn. Dù sao sống trong rừng, điều đáng sợ nhất là bị cháy, bốn phía đều là cây cối rất dễ bắt lửa, nhất là bây giờ vừa bắt đầu vào đông, không khí khô ráo, hơi lơ là một chút là có thể dẫn đến cháy rừng ngay.

Dù chỉ đến bệnh viện kiểm tra một lát khoảng mấy tiếng nhưng cô vẫn rất để ý đến mấy vấn đề này.

Lúc mới ra ngoài, Phong Lăng cũng không có vẻ khó thích ứng dù đã ở trong rừng suốt mười tháng trời. Xe của Lệ Nam Hành đỗ ở khu du lịch biển Malibu phía trước, mùa này có hơi lạnh nên du khách rất ít, chỉ có một nhóm năm ba người đứng gần đấy. Phong Lăng nhìn những người kia, lại nhìn ra mặt biển cách đó không xa.

"Có thấy khó thích ứng với cái gì không?" Sau khi lên xe, Lệ Nam Hành cài dây an toàn lại giúp cô, đồng thời vây cô trên ghế phụ lái, quan tâm nhìn cô: "Đi thẳng đến bệnh viện ngay hay là tìm chỗ nào ngồi nghỉ một lát trước?"

Anh thấy cô đã lâu chưa tiếp xúc với người khác, không biết khả năng giao tiếp cơ bản có bị ảnh hưởng gì không, dù gì trước giờ cô vẫn luôn dè dặt, cẩn thận với người khác, không được cởi mở lắm.

"Không sao, em rất ổn, đi thẳng đến bệnh viện đi." Phong Lăng chớp mắt: "Em đâu phải cô bé năm tuổi từ rừng vào thành phố trước kia nữa, em đã sớm quen rồi."

Lệ Nam Hành cười, anh đưa tay lên xoa đầu cô rồi khởi động cho xe lăn bánh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net