524, C1264: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (524)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao rồi?" Phong Lăng ra khỏi phòng nghỉ, ngước mắt lên nhìn Lệ Nam Hành.

Anh rũ mắt xuống nhìn cô rồi giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc mềm mại của cô. Trông anh có vẻ cũng đang rất mệt mỏi nhưng không phải về mặt thể chất, mà là tinh thần.

Anh vừa vuốt ve mái tóc của Phong Lăng, vừa nhìn vào ánh sáng hy vọng yếu ớt trong mắt đối phương, rồi khẽ nói: "Tình trạng của họ không tốt lắm, em phải chuẩn bị sẵn tâm lý trước.”

Phong Lăng biết họ đã hít phải quá nhiều khói đặc. Khu rừng bị cháy lớn như thế, lại còn kéo dài trong một khoảng thời gian dài như vậy, lúc đó, khi cõng bà Phong, cô cũng đã không cảm nhận được hơi thở của bà nữa nên quả thực cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Phong Lăng vẫn tin tưởng Lệ Nam Hành theo thói quen, anh nói cô đừng lo lắng, tất cả cứ giao cho anh giải quyết.

Nhưng Lệ Nam Hành cũng chẳng phải là thần tiên Đại La, anh không thể làm cho một người hấp hối sắp chết cải tử hoàn sinh.

Chút tia hy vọng nho nhỏ kia cuối cùng vẫn tan vỡ.

Phong Lăng chẳng hề lên tiếng, chỉ mím chặt môi nhìn anh.

Lệ Nam Hành không chịu nổi ánh mắt lặng lẽ mà đầy kìm nén này của cô, anh liếc nhìn về phía hai ông bà cụ vẫn còn ở trong phòng nghỉ, cảm xúc đau lòng lướt qua đáy mắt nhưng rất khó để phát hiện. Anh kéo cô ra hành lang – nơi mà hai ông bà cụ không thể nhìn thấy rồi đè cô lên tường: "Trước mắt họ vẫn còn đang cấp cứu nhưng về cơ bản, phía bác sĩ đang xử lý các thủ tục cuối cùng rồi. Anh biết em không thể chịu đựng được, nhưng anh không thể giấu em."

Phong Lăng không nói nên lời, quả thực, cô từng nghĩ bản thân mình đủ mạnh mẽ.

Thế nhưng khi chuyện như thế này xảy ra, cô mới phát hiện mình thật sự không thể chịu đựng được.

Cô tựa vào tường, cảm thấy lòng mình trống trải.

Phong Lăng nhớ lại dáng vẻ vừa xúc động vừa cố gắng chịu đựng của bà Phong - Tần Thu khi nhìn thấy cô ở trung tâm mua sắm, dáng vẻ ngồi trong quán cà phê rồi nhìn cô bằng ánh mắt tha thiết, dáng vẻ thỉnh thoảng nở một nụ cười dịu dàng bởi vì chút ân ái mập mờ giữa cô và Lệ Nam Hành...

Cô có mẹ, có cả cha, họ còn đích thân vào rừng đón cô, muốn đưa cô về nhà.

Cô tưởng rằng, từ nhỏ mình chưa bao giờ tiếp xúc với tình thân, tưởng rằng mình rất lạnh nhạt nhưng không ngờ đòn đả kích mạnh mẽ như vậy lại khiến cô chấn động tới mức tê dại.

Phong Lăng tựa vào tường không nói lời nào. Lệ Nam Hành đứng trước mặt cô, tay giữ lấy vai đối phương, cho cô thời gian để trầm tư, cho cô thời gian để tự mình tiếp nhận và đối mặt, cứ lặng yên bên cô như vậy.

Cuối cùng, Phong Lăng vươn hai tay ra, ôm cổ anh, vùi mặt vào giữa cổ anh. Dù cô không nói gì nhưng Lệ Nam Hành vẫn có thể cảm nhận được những giọt nước mắt ấm áp rơi xuống cổ mình.

Anh xoa đầu cô: "Cha mẹ anh qua đời từ lúc anh còn rất nhỏ. Khi đó còn quá bé, thậm chí anh còn chẳng khóc lóc hay cảm thấy đau lòng. Về sau, sống cùng mấy cụ ông, mặc dù anh cũng không có cảm giác gì đối với tình thân gia đình nhưng lại không thể phủ nhận sự tồn tại của nó. Nếu buồn thì em cứ khóc đi, tự mình chữa khỏi vết thương cần phải có thời gian. Anh vẫn luôn ở đây, bờ vai của anh, lồng ngực của anh đều là của em hết."

Phong Lăng ôm anh rồi im lặng gật đầu, nước mắt đã làm ướt cả một mảng lớn ở cổ anh. Lệ Nam Hành vỗ nhẹ gáy cô một cách dịu dàng, cứ thế ôm cô vào lòng thật chặt.

...

"Tiểu Thu à!"

“Sao lại như vậy... Tại sao lại như vậy!”

Phong Lăng được Lệ Nam Hành an ủi xong, hai người đang quay trở về thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hét run rẩy.

Giọng nói ấy là của bà cụ Phong.

Mặt Phong Lăng bỗng cứng đờ, cô nhanh chóng chạy qua đó thì thấy bà cụ Phong chẳng biết đã đi ra từ lúc nào. Cách đó không xa, cánh cửa phòng cấp cứu mở rộng, cơ thể và khuôn mặt của Tần Thu đã bị phủ một tấm vải trắng. Ban nãy bác sĩ đã thông báo cho người của căn cứ XI, sau đó đẩy người ra ngoài nhưng họ không ngờ rằng ở đây vẫn còn hai cụ già, vừa đẩy người ra đã bị hai cụ ngăn lại. Tạm thời họ không thể đẩy người tới nhà xác, mà chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn hai ông bà cụ vừa khóc lóc vừa nhào tới.

Vừa biết tin cha mẹ không thể cứu được nữa, rồi lúc này trông thấy người đã từng sống sờ sờ mà nhìn mình với nét mặt tràn đầy vui sướng nằm dưới tấm vải trắng lạnh như băng kia, trong phút chốc, khuôn mặt Phong Lăng trở nên tái nhợt. Cô bước nhanh tới, lúc bà cụ Phong vừa khóc vừa vén tấm vải trắng lên rồi nhào vào bên giường ôm lấy Tần Thu, Phong Lăng tiến lên phía trước ôm chặt bà ấy.

Phong Lăng không nói gì, bởi vì chỉ cần mở miệng, chắc chắn cô sẽ nghẹn ngào không thành tiếng. Cô cố gắng kiềm chế lại những giọt nước mắt đang trực trào ra. Tận mắt trông thấy Tần Thu không hề nhúc nhích với sắc mặt trắng bệch, nhìn vệt nước mắt chẳng biết chảy từ lúc nào nơi khóe mắt bà, vệt nước mắt đã khô, có lẽ giọt lệ này chảy ra lúc bà ở trong phòng cấp cứu nhưng cuối cùng bác sĩ vẫn không thể cứu được bà.

Không ai bằng lòng tin rằng tất cả mọi chuyện đều là sự thật. Rõ ràng tối hôm qua, cả nhà còn cùng nhau bàn bạc xem phải đón Phong Lăng trở về như thế nào, rõ ràng cả nhà đều rất vui vẻ, rất xúc động nhưng sao giờ lại đột nhiên phải đối mặt với sinh ly tử biệt vĩnh viễn, không thể gặp lại thế này.

Mới chỉ mấy tiếng đồng hồ thôi mà!

Chẳng phải chỉ là một trận hỏa hoạn thôi sao!

Cơ thể hai vợ chồng bà Phong không có vết bỏng, mọi chỗ đều lành lặn.

Nhưng cả hai đều… không còn nữa rồi.

Bà cụ Phong nhào lên cơ thể đã không còn hơi ấm của Tần Thu mà kêu la khóc lóc, không ngừng la lớn: "Tiểu Thu... con đừng đi... Phong Lăng mới vừa trở về... Mẹ con các con còn chưa nhận nhau mà… Tiểu Thu..." Từng câu từng chữ như bóp nghẹt trái tim Phong Lăng.

Phong Lăng vừa khóc xong, lúc này, cô gắng gượng kiềm lại nước mắt nhưng vẫn ôm thật chặt lấy bà cụ Phong, sợ bà không chống đỡ nổi mà ngã bên giường bệnh.

Ông cụ Phong đứng bên cạnh nhắm hai mắt lại, ông lướt qua khuôn mặt tái nhợt của Tần Thu bằng ánh mắt đau đớn, rồi cuối cùng lại nhìn về phía nhân viên y tế đang đứng ở cuối giường. Cho dù biết hy vọng không lớn nhưng ông vẫn hỏi họ với giọng khàn khàn: "Còn một người nữa đâu? Con trai tôi, nó..."

"Thưa ông, người ở bên trong cũng..." Bác sĩ đứng đầu tỏ ra áy náy: "Ông ấy cũng hít phải một lượng khói đặc lớn như vợ mình. Cho dù y học hiện đại có phát triển như thế nào thì trong tình huống như thế này, chúng tôi cũng không thể cứu vãn được. Nhưng sức khỏe của ông ấy tốt hơn vợ ông ấy một chút, nên trước mắt đã tạm thời khôi phục được một phần ý thức, bây giờ vẫn còn một chút sức lực... Có lẽ, còn có thể gặp mặt lần cuối cùng."

Bác sĩ cố gắng nói khéo.

Nhưng rất rõ ràng, ý mà ông ta đang nói cũng chỉ là gặp mặt lần cuối cùng trước khi ông Phong ngừng thở hoàn toàn mà thôi, căn bản không thể cứu được ông ấy.

Vừa nghe thấy con trai mình cũng không thể cứu được nữa, ông cụ Phong đang đứng tại chỗ, gần như hơi lảo đảo, thành viên căn cứ XI đứng phía sau nhanh tay nhanh mắt tiến đến đỡ lấy ông: "Ông Phong, xin ông hãy nén đau buồn."

Lúc này, bác sĩ bỗng nhiên nhìn về phía Lệ Nam Hành vừa đi tới phía sau Phong Lăng và bà cụ Phong: "Anh Lệ, người ở bên trong còn đang hấp hối nhưng lúc cấp cứu chúng tôi có nghe thấy lời ông ấy nói, ông ấy bảo muốn gặp anh."

Gặp anh?

Người đã sắp chết, con gái và người thân đều ở bên ngoài, nhưng lúc biết mình chỉ còn lại một chút sức lực, ông Phong lại nói muốn gặp Lệ Nam Hành?

Lệ Nam Hành chỉ nhìn bác sĩ một cái, bác sĩ gật đầu với anh, ý bảo lời anh ta nói đều là sự thật. Lúc này bà cụ Phong đã khóc đến mức bất tỉnh bên mép giường, Phong Lăng vội vàng đỡ bà lên, ông cụ Phong cũng chỉ có thể nhờ người khác dìu.

Tình cảnh hỗn loạn, bác sĩ cũng đã quen với những tình huống như thế này từ lâu và họ chỉ thông báo đúng sự thật như di ngôn của bệnh nhân.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net