526, C1266: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (526)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một bóng người vội vàng đi vào nhà vệ sinh của trung tâm kiểm tra hải quan rồi cởi áo khoác ra, kế tiếp, người này vội vàng lấy kính đeo lên, sau đó buộc tóc cao lên thành đuôi ngựa, dáng vẻ và khí chất đều thay đổi khác hẳn so với ban nãy.

Cô ta muốn trốn ra ngoài nhân lúc các nhân viên tại trung tâm kiểm tra hải quan chưa thật sự cảnh giác.

Đúng lúc đó, có hai người mua hàng thay cho người khác bị hải quan giữ lại, có không ít nhân viên hải quan tiến đến, cưỡng chế mở hành lý của bọn họ ra để tiến hành kiểm tra hàng hóa. Nhân lúc bọn họ đều tập trung hết vào hai người mua hàng thuê bất hợp pháp kia mà không quan tâm tới cái vali của mình nữa, Phong Minh Châu nhanh chóng lao thẳng ra ngoài từ cánh cửa bên cạnh.

Hai ba phút sau, khi nhân viên hải quan chợt phát hiện Phong Minh Châu đã mất tích thì một người vội tới phòng vệ sinh tìm, sau đó trông thấy cái áo khoác bị vứt ở đó liền vội vàng ra ngoài, phát lệnh cho người bấm chuông báo động tại sân bay.

Phong Minh Châu đang trốn chui trốn lủi giữa sân bay Los Angeles rộng lớn thì tiếng chuông báo động bỗng vang lên khắp nơi, nó khiến cô ta gần như không thể trốn đi đâu được nữa mà phải rúc mình tránh trong một góc tối không người. Phong Minh Châu run rẩy, hai mắt nhìn xa xăm giống như đã mất tiêu cự, hai cánh tay tự ôm lấy bả vai của mình. Cô ta ngồi xổm ở đó, vùi mặt vào giữa hai chân, im lặng rơi nước mắt trong sợ hãi.

Tiếng chuông báo động liên tục vang lên không ngừng, trong sân bay thỉnh thoảng truyền ra tiếng loa phát thanh bằng tiếng Anh, khắp cả sân bay đều là tên của Phong Minh Châu.

Phong Minh Châu cảm thấy mình trốn ở chỗ này không ổn, sớm muộn gì cũng sẽ bị nhân viên tuần tra hoặc bảo vệ ở đây phát hiện. Nhân lúc xung quanh không có ai, cô ta đi ra khỏi góc tối đó, quanh quẩn ở chỗ các nhà vệ sinh xung quanh một hồi, cuối cùng muốn tìm cơ hội rời đi từ cửa ra hoặc là bãi đậu xe công cộng.

Trong lúc Phong Minh Châu đang nhanh chóng đi tìm lối ra, cô ta lại không biết rằng ở các cửa ra vào của sân bay Los Angeles với diện tích 2,6 triệu m2 đều đã có thành viên của căn cứ XI canh gác.

Cô ta càng không biết tất cả những nơi có camera theo dõi ở mỗi tầng của sân bay đều đã được kiểm tra toàn diện.

Sau mười lăm phút, vất vả lắm Phong Minh Châu mới trà trộn được vào đám đông hành khách vừa mới hạ cánh đang đi về phía ngoài sảnh sân bay, thỉnh thoảng cô ta lại đẩy kính râm lên cao, đi ra theo dòng người.

Lúc Phong Minh Châu sắp sửa ra khỏi sảnh sân bay thì đột nhiên, một nhóm người mặc đồng phục chiến đấu màu đen của căn cứ XI xuất hiện trước mặt Phong Minh Châu, bao vây lấy cô ta.

Vừa trông thấy quần áo và vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc của thành viên căn cứ XI, cơ thể Phong Minh Châu run lên, đứng đờ ra. Ngay sau đó, khi trông thấy các thành viên của căn cứ XI chủ động tránh ra nhường đường cho người đang từng bước đến gần mình, cô ta chỉ cảm thấy cả thế giới như sắp sụp xuống.

Mặt Phong Minh Châu tái mét, cô ta nhìn Phong Lăng từng bước từng bước đi đến gần mình.

Ánh mắt Phong Lăng rất lạnh lùng, trong đó xen lẫn sự cay nghiệt và sát ý không hề che giấu. Cô đứng cách Phong Minh Châu khoảng bốn đến năm mét, thờ ơ nhìn cô ta.

"Cô..." Phong Minh Châu đã nghĩ tới rất nhiều tình huống, cứ tưởng rằng người đến bắt giữ mình là cảnh sát, là những người khác, nhưng lại không ngờ rằng người đến đây là Phong Lăng!

"Tôi làm sao?" Vẻ mặt Phong Lăng lạnh tanh, ánh mắt như kết một lớp băng mà nhìn cô ta: "Nếu như cô không trốn thì tôi vẫn còn nghĩ toàn bộ sự việc này không hề liên quan gì đến cô. Cảnh sát vẫn chưa điều tra được bất kỳ chiếc xe nào tới gần khu vực giám sát, vậy mà cô đã vội vàng trốn chạy suốt nhiều ngày như thế, còn muốn dùng thân phận giả để rời khỏi nước Mỹ? Chưa kể đến việc cô không thể rời khỏi đây, cho dù cô có đi thật thì chỉ cần người căn cứ XI muốn tìm, cô tưởng rằng mình có thể trốn tới đâu được chứ? Dù cho cô có trốn tới Nam Cực thì cũng tốn công vô ích thôi."

Sắc mặt Phong Minh Châu trắng bệch: "Cô đang nói gì vậy? Tôi chỉ không cẩn thận cầm nhầm hộ chiếu thôi, tôi nói tôi muốn dùng thân phận giả để xuất cảnh bao giờ, tôi..."

Phong Lăng không chờ cô ta nói hết mà chỉ cười nhạt một tiếng, rồi tiện tay lấy cuốn hộ chiếu thật của Phong Minh Châu đã bị hủy bỏ từ trong túi áo ra. Lúc Phong Minh Châu còn đang á khẩu, không dám tin nhìn đồ vật trong tay đối phương, Phong Lăng đột nhiên ném thật mạnh cuốn hộ chiếu lên mặt cô ta.

Phong Minh Châu bị đau, nhưng thấy người của căn cứ XI đang đứng xung quanh, lại trông thấy khẩu súng bên hông Phong Lăng, đôi môi cô ta run rẩy, hồi lâu cũng không nói ra được chữ nào.

Rõ ràng là chị em ruột, vậy mà bây giờ lại gặp nhau trong hai thân phận như thế này.

Phong Lăng thờ ơ nhìn cô ta hồi lâu, lâu đến mức Phong Minh Châu tưởng chừng sắp bị đóng băng dưới ánh mắt của cô, khi ấy Phong Lăng mới lạnh lùng hỏi: "Tại sao cô lại làm như thế?"

Phong Minh Châu nhắm mắt lại, từ sau khi biết cha mẹ mình đã đi vào khu rừng đó, rồi chết trong trận hỏa hoạn kia, cô ta biết là mình xong đời rồi.

Vốn còn có ý định chạy trốn nhưng bây giờ Phong Minh Châu đã hiểu rằng, bản thân mình chẳng còn chút hy vọng nào hết.

Bất kể là Phong Lăng, là nhà họ Phong, hay là cảnh sát, sẽ chẳng ai bỏ qua cho cô ta cả.

Ông, bà nội cũng sẽ không bảo vệ cô ta nữa...

Cô ta thật sự không hiểu nổi vì sao bản thân lại bị dồn tới bước đường cùng này.

Cô ta chỉ, chỉ... muốn ngăn cản Phong Lăng trở về mà thôi!

Phong Minh Châu từ từ nhắm mắt lại, vẻ mặt không biết đang khóc hay đang cười, sau khi kìm nén hồi lâu, cô ta đột nhiên quỳ phục xuống, gục xuống đất gào khóc… Khóc tới nỗi cả cổ lẫn khuôn mặt cũng nghẹn đỏ bừng, tới nỗi không còn hơi để kêu gào: "Tôi không muốn hại chết họ… Tôi không ngờ họ sẽ đi vào đó... Đó là cha mẹ của tôi! Cha mẹ ruột của tôi! Người tôi muốn thiêu chết chỉ có cô mà thôi, không phải là họ!!!"

Phong Lăng đột nhiên siết chặt đôi tay đang lặng lẽ buông thõng bên chân.

"Tôi cũng không muốn như vậy, không muốn như vậy mà!" Phong Minh Châu đã hoàn toàn sụp đổ: "Tôi cũng đã không ăn không ngủ mấy ngày rồi… Tôi chỉ không muốn cô quay về nhà họ Phong mà thôi, tại sao cô vẫn còn sống chứ! Tôi chỉ muốn cô chết ở nơi đó! Người tôi muốn thiêu chết là cô! Nhưng tại sao người chết lại là họ… Tại sao hả..."

Cô ta giơ tay lên, cố sức ôm lấy đầu, tinh thần suy sụp gào khóc thảm thiết để giải tỏa cảm xúc: "Tôi cũng không muốn như vậy... Tại sao họ lại vào đó... Tôi không hề muốn hại chết họ chút nào... Nhưng làm sao bây giờ? Tôi có thể làm gì được nữa đây… A… A a a a… Tôi có thể làm gì được nữa… Lúc tôi biết thì đã không còn kịp nữa rồi..."

Phong Lăng cố gắng nhẫn nhịn, cô tiến tới, đạp một cước thật mạnh vào ngực Phong Minh Châu rồi dùng sức lôi cô ta dậy, hai tay nắm chặt cổ áo, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn nói: "Phong Minh Châu! Cô đúng là ngu xuẩn đến mức đáng thương! Sao tôi có thể chảy chung dòng máu với cô thế này!"

Phong Minh Châu chật vật, mặt mũi thê thảm nhìn cô, cú đạp của Phong Lăng thật sự rất đau, dường như trong cổ họng cô ta còn thoảng mùi máu tươi, cô ta cố gắng nuốt xuống, nhưng trên trán lại đột nhiên bị một họng súng lạnh như băng dí vào.

Phong Minh Châu giật mình hoảng sợ, ánh mắt run rẩy nhìn Phong Lăng.

"Rõ ràng là chị em ruột, nhưng khoảng cách giữa chúng ta lại lớn như vậy. Cô cho rằng mình là thiên kim nhà quyền quý, từ nhỏ đã có cơm ngon áo đẹp, còn tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi, không xứng tầm với cô." Phong Lăng gằn từng tiếng rồi nói tiếp: "Nhưng cô biết điểm khác biệt giữa chúng ta thật sự nằm ở đâu không? Đó chính là dù cô có tỉ mỉ lên kế hoạch từng bước để hại chết tôi thì vẫn khó như lên trời, nhưng nếu tôi muốn khiến cô chết thì bây giờ, ngay lập tức có thể khiến cô đổ máu tại chỗ!”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net