534, C1274: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (534)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Phong Lăng quay người, định đi ra ngoài, đột nhiên cô nhìn thấy bộ đồng phục căn cứ màu đen mà hôm qua cô thay ra đang gấp để trong cánh cửa tủ rộng mở.

Nhìn bộ đồng phục này, ánh mắt cô lạnh lẽo thấu xương, trước mắt không ngừng hiện lên hai con chữ “Khai trừ” to đùng cùng con dấu trên văn bản ban nãy.

Khu rừng mà cô sinh sống thuở nhỏ đã bị thiêu cháy, ngôi nhà gỗ của cô đã không còn. Cô tưởng mình có thể bình tĩnh chấp nhận tất cả, bởi vì chí ít cô còn có căn cứ XI, còn có Lệ Nam Hành.

Nhưng cô hoàn toàn không ngờ rằng.

Cô sẽ bị căn cứ XI gạch tên.

Giây phút này cô gần như đã không còn thứ gì nữa.

Lệ Nam Hành giỏi thật, rõ ràng anh biết chém một đao này xuống, cô sẽ đau khổ nhường nào, thế nhưng anh vẫn thật sự xuống tay được.

Bàn tay giấu trong ống tay áo của Phong Lăng nắm chặt thành nắm đấm, cô bước nhanh ra ngoài.

“Phong Lăng! Em đứng lại!” Lệ Nam Hành vội vàng vén chăn xuống giường, mặc quần lên chạy nhanh ra, một tay anh giữ lấy cổ tay cô.

Phong Lăng biết với sức lực của mình, cô không thể hất tay anh ra được, cô dứt khoát đứng bất động ở đó. Chỉ có điều, lúc bị người đàn ông giữ lại, cô loạng choạng mấy bước, đến khi đứng vững lại, cô ngoảnh lại nhìn anh: “Em muốn ra ngoài cho yên tĩnh một lát.”

Giọng nói của cô rất bình tĩnh.

Lệ Nam Hành nắm chặt lấy cổ tay cô: “Không được, em phải ở đây! Đến khi nào suy nghĩ thông suốt rồi, anh sẽ đưa em về nhà họ Phong.”

“Lệ Nam Hành, em đang rất cố gắng không để bản thân quát mắng anh. Anh để em ra ngoài cho yên tĩnh một lát đi, đừng ép em.” Đôi mắt của Phong Lăng dần đỏ ửng lên.

“Anh thà để em quát mắng anh, còn hơn nhìn em kìm nén thế này. Trước khi em thật sự suy nghĩ thông suốt, em không thể rời khỏi tầm mắt anh.”

“Anh dựa vào đâu mà đặt ra quy định cho em? Em đã không còn là thành viên của căn cứ các anh nữa, em có sự tự do của em!” Phong Lăng không kìm chế được, bắt đầu cao giọng nói: “Anh buông ra!”

“Dựa vào việc anh là bạn trai của em thì sao? Anh là người chồng danh chính ngôn thuận trong tương lai của em!” Lệ Nam Hành không chút do dự, hoàn toàn không định buông tay.

Nhưng lúc này, đột nhiên Phong Lăng bật cười.

“Anh vừa nói gì cơ? Anh chặt đứt đường lui của em nhưng không nỡ cắt đứt tất cả. Anh không làm được, anh không nỡ, đúng không?” Phong Lăng nhìn vào mắt anh, cô rút tay mình ra khỏi bàn tay anh từng chút một. Đến khi cuối cùng đã rút được tay ra, cô lùi lại một bước, từ chối mọi sự đụng chạm của anh, đanh giọng nói: “Được thôi, em sẽ thay anh làm điều đó, cắt đứt thay anh.”

“Em nói vậy là ý gì?” Mí mắt của Lệ Nam Hành giật mạnh.

“Lệ Nam Hành, chúng ta chia tay đi.” Giọng nói của Phong Lăng rất nhẹ, nhưng rất rõ ràng.

“Rút lại câu nói của em ngay, anh sẽ coi như chưa nghe thấy.”

“Không cần rút lại.” Phong Lăng lạnh lùng nhìn anh: “Anh muốn cắt đứt đường lui của em chứ gì? Được, để em tự cắt đứt!”

“Phong Lăng!”

“Lệ Nam Hành! Từ giờ trở đi, em không còn liên quan gì đến anh nữa! Nếu anh dám lại gần em, dám quấy rầy em, em sẽ báo cảnh sát! Bây giờ, em không còn là thành viên của căn cứ XI nữa rồi, em được hưởng quyền lợi hợp pháp của công dân bình thường nước Mỹ! Em sẽ báo cảnh sát! Em sẽ cố cắt đứt hết mọi liên quan đến anh trong phạm vi mình có thể!”

Vừa dứt lời, Phong Lăng đã quay người, mở cánh cửa lớn bước ra ngoài, để người đàn ông đang sa sầm mặt mày lại sau lưng, cô cũng không ngoảnh đầu lại, đi thẳng vào trong thang máy.

Cũng không biết Phong Lăng đang ấm ức điều gì khi đi ra khỏi căn hộ, lúc vừa đi qua chỗ bồn hoa, tất cả các vết thương bên trong bên ngoài cơ thể cô lúc ra ngoài làm các loại nhiệm vụ nhiều năm trước, cùng một thứ duy nhất tích tụ trong lòng từ nhỏ đến lớn đột nhiên đều bùng nổ trong tim cô. Thậm chí những vết thương đã lành từ lâu trên vai, trên lưng, trên cơ thể, đến các vết sẹo cũng không nhìn thấy rõ nữa cũng đang kêu gào đau đớn. Dường như thật sự có thứ gì đó đang cào xé từng tấc trong trái tim cô.

Nỗi đau này khiến cơ thể cô run rẩy, đột nhiên cổ họng cô có vị tanh, cô bất chợt lảo đảo ngã xuống cạnh bồn hoa, ho một tiếng hộc ra một ngụm máu. Cô trừng mắt nhìn một ngụm máu lớn cứ thế phun ra ngoài, đứng sững người ra đó một lúc lâu, nhìn chăm chú vào ngụm máu đó, sau đó hít sâu một hơi, đứng dậy tiếp tục bước đi.

Lúc sắp ra khỏi khu chung cư, hai người bảo vệ trông thấy khóe miệng và dưới cằm cô có dính máu, vội vàng đi ra hỏi cô có làm sao không. Nhưng Phong Lăng như thể không nghe thấy, bước ra ngoài với vẻ mặt thẫn thờ.

Đến khi đi trên đường, đến tín hiệu giao thông chuyển giao đèn xanh đèn đỏ cô cũng không nhìn, cứ thế đi thẳng sang đường như hoàn toàn không nhìn thấy các phương tiện giao thông đang lao nhanh trên đường.

Nhiều chiếc xe bắt buộc phải dừng lại vì bóng dáng qua đường như người mất hồn của cô, những người lái xe tức giận dừng xe lại, không ngừng nhấn còi với cô, thậm chí còn có người thò đầu ra ngoài mắng cô có phải bị điên hay không.

Phong Lăng đã nghe thấy, cô ngoảnh lại, lạnh lùng nhìn người đang mắng mình.

Vừa nhìn thấy vệt máu trên khóe miệng cùng đôi mắt lạnh lùng như có thể đóng băng trái tim người khác của cô, người trong xe vô thức im bặt, khẽ chửi một câu thần kinh, sau đó lái xe vụt qua sau lưng cô, phóng nhanh đi.

Vài phút sau, nhìn thấy bóng dáng của Lệ Nam Hành cũng nhanh chóng đi ra khỏi khu chung cư, bảo vệ vội vàng bước lên hỏi: “Anh Lệ, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Lệ Nam Hành vừa đi qua bồn hoa, anh không để ý đến câu nói của người bảo vệ, ánh mắt đang tìm kiếm ở bên ngoài. Nhưng đột nhiên nghe thấy bảo vệ nói: “Chúng tôi vừa nhìn thấy cô gái về cùng anh hôm qua, ban nãy hình như… hình như… cô ấy không được khỏe nên đã nôn thứ gì đó ra ở đây.”

Bọn họ không dám nói là nhìn thấy Phong Lăng đã nôn ra máu, dẫu sao nghe có vẻ cũng rất kinh hoàng. Một người đang khỏe mạnh bình thường sao đột nhiên lại nôn ra một ngụm máu lớn như thế, cũng có phải đang đóng phim kiếm hiệp đâu.

Vì câu nói của người bảo vệ, nên ánh mắt của Lệ Nam Hành dừng lại, anh bất chợt ngoảnh đầu nhìn về phía bồn hoa.

Anh chỉ nhìn thấy một vệt máu sậm màu đã bị gió thổi khô lại ở đó.

Máu?

Dường như anh nhớ ra mấy ngày trước ở trong rừng, lúc Phong Lăng cõng Tần Thu ra ngoài, dạ dày cô luôn khó chịu. Một ngày trước khi sự việc xảy ra, cô mới vừa nôn ọe, còn phải đi bệnh viện kiểm tra. Lúc đó, cơ thể cô đã không khỏe, nhưng cố nhịn tất cả sự khó chịu để xông vào biển lửa cõng người ra ngoài. Sau đó, sắc mặt của cô luôn rất nhợt nhạt, đến Lệ Nam Hành còn tưởng vì cái chết của cha mẹ, nên cô mới có trạng thái không tốt. Mấy ngày tiếp theo, cô liên tục phải chịu những đau đớn nghiêm trọng bởi cuộc đời, nhưng cô vẫn cố gắng nhẫn nhịn không hề nói gì, không khóc lóc, không làm loạn, bình tĩnh hiểu chuyện, nỗ lực sống thật tốt.

Nhìn vệt máu đó, Lệ Nam Hành chỉ cảm thấy huyệt thái dương của mình đột nhiên giật mạnh. Anh chạy nhanh ra ngoài, nhưng chỉ nhìn thấy xe cộ lao vun vút trên đường, còn Phong Lăng thì đã mất dạng.

Lúc đi, cô chỉ mặc một bộ đồ, điện thoại cũng không mang theo!

Lệ Nam Hành đi ra ngoài, nhanh chóng chạy một vòng lớn cũng không tìm thấy bóng dáng cô đâu. Sau đó, anh lái xe đi khắp nơi, cuối cùng lại lái xe về, gọi bảo vệ tìm camera giám sát bên trong bên ngoài cổng của khu chung cư. Đồng thời, anh gọi điện cho người của Cục Giao thông tìm hết toàn bộ video ở camera giám sát có thể thấy trên tất cả các tuyến đường gần đây. Ban nãy, đáng lẽ ra anh không nên tức giận đến mức chậm mấy phút chỉ vì câu nói của Phong Lăng. Lúc đó, anh nên đuổi theo cô, giữ cô lại, không thể để cô cứ thẫn thờ bỏ đi như vậy!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net