536, C1276: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (536)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trông thấy cháu gái nhỏ của mình đã chịu xuất hiện trước cổng nhà họ Phong lại đột nhiên ngã xuống đất như thế, bà cụ Phong sợ hãi kêu lên. Bà cụ đã cao tuổi, đi đứng không còn nhanh nhẹn nữa, vừa chạy đến chỗ Phong Lăng vừa gọi người: “Mau, mau đỡ con bé dậy!”

Lúc ông cụ Phong đang bước nhanh tới thì trông thấy Phong Lăng đang được người giúp việc và người làm vườn cẩn thận đỡ dậy, ông cụ cau mày lại: “Con bé bị làm sao thế này? Mấy ngày trước, chúng ta gặp nó trong bệnh viện có gầy như thế này đâu, sao mới có mấy ngày ngắn ngủi đã gầy thế này rồi?”

“Mau dìu con bé vào nhà! Gọi bác sĩ đến!” Bà cụ Phong bước lên trước, giơ tay sờ vào gương mặt lạnh toát của Phong Lăng, bà cụ vừa đau lòng, vừa không kiềm chế được tâm trạng kích động mà nói: “Cuối cùng cháu gái nhỏ của ta cũng về nhà rồi, cháu của bà, cháu gái của bà...”

Cả đám người giúp việc vừa nghe thấy vậy thì càng không dám chậm trễ, vội vàng bế Phong Lăng đã gầy đến mức nhẹ xọp lên, sau đó đưa cô vào trong biệt thự với tốc độ nhanh nhất.

Đích thân dì Mạch đỡ Phong Lăng đang hôn mê bất tỉnh vào trong phòng tắm, tắm nước nóng cho cô rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ. Sau khi đỡ cô ra ngoài, bà ấy nhanh chóng đưa cô lên giường.

Hai bác sĩ riêng thường đến nhà họ Phong đã nhanh chóng có mặt, vừa vào phòng họ đã cấp tốc kiểm tra cho cô ngay.

Sau khi xác định Phong Lăng đã được thay quần áo khô ráo, ông cụ Phong mới đi vào phòng. Ông cụ cùng vợ mình đứng trong căn phòng ngủ rộng lớn, nhìn Phong Lăng đang nằm bất động trên giường.

Dù Phong Lăng cao gần một mét bảy, cũng không tính là thấp bé so với phụ nữ phương Đông nhưng cô quá gầy. Cô nằm trên chiếc giường rộng hơn hai mét, đắp chiếc chăn lông màu trắng, mặt cô cũng trắng bệch gần như chiếc chăn. Tóc của cô vẫn chưa khô, còn hơi ẩm mà xõa tung trên gối. Trông cô nhỏ bé, yếu ớt đến mức dường như chỉ cần chạm vào là sẽ vỡ vụn.

Đây đâu còn là Phong Lăng mặc quần áo cách nhiệt, đích thân cõng cha mẹ mình ra khỏi biển lửa nữa.

“Sao rồi? Rốt cuộc con bé bị làm sao?” Thấy hai bác sĩ đã kiểm tra được một lúc, bà cụ Phong bước đến hỏi với vẻ lo lắng.

“Bà cụ Phong đừng lo lắng quá, bà cứ yên tâm, cô ấy không bị nguy hiểm đến tính mạng, chắc tình trạng này chỉ là do mấy hôm không ăn uống. Với lại, có lẽ trong mấy ngày gần đây, dạ dày của cô ấy xuất hiện tình trạng xuất huyết nghiêm trọng. Trước mắt chỉ là do cơ thể không chịu đựng nổi, nên mới ngất xỉu thôi. Không sao đâu, bà cứ yên tâm.”

“Xuất huyết dạ dày?” Bà cụ Phong đứng cạnh giường nhìn gương mặt tái nhợt của Phong Lăng mà không khỏi đau lòng. Sau khi về nhà họ Phong, mấy ngày liên tiếp phải đối mặt với căn biệt thự trống trải này, cuối cùng vì có Phong Lăng mà bà đã cảm thấy căn nhà này không còn trống vắng nữa.

“Ở đây cứ giao cho bác sĩ đã.” Ông cụ Phong nói khẽ: “Con bé chịu quay về đã là chuyện tốt rồi, chờ nó tỉnh lại rồi tính tiếp.”

Tin tức cô Hai nhà họ Phong trở về đã khiến cả nhà họ Phong có sức sống trở lại.

Đặc biệt là bà cụ Phong, mấy ngày trước, bà cụ luôn bơ phờ nhưng hai ngày nay, sức khỏe của bà cụ đã tốt lên rất nhiều. Cho dù sau khi quay về, Phong Lăng đã hôn mê một ngày chưa tỉnh nhưng bà cụ vẫn đích thân xuống bếp nấu rất nhiều loại canh, thuốc bổ dưỡng cho cháu gái bé nhỏ của mình. Bà cứ đun lửa nhỏ trên bếp như vậy, càng đun càng tỏa ra mùi hương hấp dẫn. Chờ đến khi Phong Lăng tỉnh lại là có thể uống được ngay, canh này là để cô bồi bổ cơ thể.

“Cô Hai đã trở về rồi, đối với bà cụ, đây thật sự là chuyện đáng vui nhất trong mấy ngày nay.” Dì Mạch đứng bên ngoài phòng bếp, nhìn bóng dáng ít nhất đã mười mấy năm không đích thân xuống bếp của bà cụ Phong đang tất bật bên trong, xúc động nói một câu với ông cụ Phong đang đứng bên ngoài.

Ông cụ Phong không nói gì, nhưng từ trong ánh mắt của hai cụ, dì Mạch có thể nhìn ra hai người họ thật sự rất mong sau này cô Hai sẽ ở lại nhà họ Phong.

Chỉ có điều, không biết mấy ngày nay, rốt cuộc cô Hai đã trải qua chuyện gì, tại sao lại đày đọa cơ thể mình thành ra như vậy. Cô đã hôn mê một ngày một đêm vẫn chưa tỉnh. Rồi tại sao đột nhiên cô ấy lại về nhà họ Phong, hơn nữa lúc về, trên người chẳng mang theo thứ gì cả, đến chứng minh nhân dân, ví tiền, điện thoại,… tất cả đều không có.

Giống như đi lang thang về vậy…

Dì Mạch nhớ lại hôm qua khi nhìn thấy cô Hai ở bên ngoài, lúc đó, cô ấy đứng bên ngoài cửa, trong ánh mắt nhìn vào biệt thự nhà họ Phong hình như còn xen lẫn nét hoang mang.

Sau đó, bà ấy lại nhớ đến những chuyện mà cô Hai gặp phải khi còn nhỏ. Lúc một tuổi, suýt nữa cô đã bỏ mạng dưới biển. Cô có thể sống sót, rồi một ngày nọ lại có thể quay về nhà họ Phong như thế này, đối với nhà họ Phong, đây thật sự là một sự ban ơn vô cùng to lớn.

Thảo nào hai ông bà cụ lại vui đến vậy, bây giờ, tia hi vọng duy nhất của họ trong ngôi nhà này chính là cô Hai rồi.

“Ông nó ơi, chị Mạch, mau nếm thử giúp tôi xem món này thế nào!” Bà cụ Phong múc canh thuốc bắc vừa nấu xong ra hai chiếc bát nhỏ, sau đó đưa cho hai người họ: “Tôi không cho nhiều muối đâu. Khi con bé tỉnh lại vẫn nên ăn thanh đạm một chút mới tốt. Hai người xem xem thế này đã vừa miệng chưa, có nhạt quá không?”

Trông thấy tinh thần phấn khởi của bà cụ Phong, dì Mạch vừa mỉm cười vừa nếm thử canh: “Vâng, ngon lắm, rất ngon! Cô Hai chắc chắn sẽ thích đấy ạ!”

Ông cụ Phong cũng nếm thử một chút, gật đầu khen: “Ngon lắm!”

Lần này, bà cụ Phong càng vui hơn, vội vàng quay vào trong tiếp tục nấu nướng. Một người mười mấy năm rồi không vào bếp như bà cụ Phong, bây giờ lại phấn kích như một đứa trẻ.

Phong Lăng đã về nhà họ Phong.

Chẳng mấy chốc, tin tức này đã truyền đến tai Lệ Nam Hành.

Xác định cô không xảy ra chuyện gì ở bên ngoài, cuối cùng tâm trạng căng thẳng suốt ba ngày qua của Lệ Nam Hành đã được thả lỏng, nhưng đồng thời anh lại thấy lo lắng.

Cô nói sẽ làm theo ý anh, cô nói do cô tự đến nên cô sẽ tự mình cắt đứt.

Cô âm thầm về nhà như vậy, là thật sự định cắt đứt quan hệ với anh sao?

Cắt đứt thế nào đây?

Gần tám năm tan tan hợp hợp, gần tám năm dây dưa với nhau, bóng dáng của hai người họ đã cắm rễ sâu vào trong cuộc sống của nhau từ lâu rồi, phải cắt đứt thế nào mới được?

Đêm đó, Lệ Nam Hành lái xe thẳng đến biệt thự nhà họ Phong nhưng anh không đi vào mà đỗ xe ở bên ngoài, anh nhìn về phía mấy ô cửa sổ đang sáng đèn trong biệt thự.

Trong đó có một căn phòng ngủ trên tầng ba, bao năm qua, đèn trong căn phòng ngủ này chưa từng bật sáng. Nhưng bây giờ ánh đèn lại thắp sáng từ chập tối cho đến tận đêm khuya.

Có lẽ hiện tại, Phong Lăng đang ở trong căn phòng này.

Nhìn ánh đèn trong căn phòng đó, dường như Lệ Nam Hành cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô. Anh xuống xe rồi đi tới, đứng ngoài cánh cổng lớn của nhà họ Phong, cứ thế nhìn ánh đèn trong căn phòng ấy. Thi thoảng anh sẽ nhìn thấy bóng của người làm lướt qua khung cửa sổ.

Anh cứ đứng suốt một đêm như vậy. Sắc trời vừa hửng sáng, anh bỗng thở ra một làn khói trắng, vẫn chưa rời đi.

Lúc này, dì Mạch tiễn bác sĩ ra ngoài. Vừa đi ra ngoài cổng, đột nhiên bà nhìn thấy Lệ Nam Hành không biết đã đứng bên ngoài bao lâu, chợt cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “Cậu Lệ?”

Lệ Nam Hành hờ hững đáp lại một tiếng: “Vâng.”

“Cậu thế này là…” Dì Mạch nhìn anh với vẻ không dám tin.

Bây giờ là sáu giờ sáng, rốt cuộc cậu ta đã đến đây từ lúc nào? Sớm thế này ư? Không phải cậu ta đã đứng bên ngoài cả đêm đấy chứ…


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net