Phrase 1- Chapter 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong dãy hơn chục phòng cách âm nằm cuối cái địa đạo sâu hun hút ấy vẫn còn một phòng trống.
Theo logic bình thường, Hifumi cảm nhận một điều gì đó chẳng lành ở đây, bởi nếu chỉ là chốn vui chơi, ca hát thì tại sao họ phải cẩn mật như vậy ? - một cách vô thức, suy nghĩ bật ra thành lời. Để trấn an lo lắng của Hifumi, Sawako chỉ vỗ vai, kèm theo một cái tặc lưỡi rồi ôn tồn đáp:
- " Cậu nghĩ xa quá rồi đấy, họ làm như vậy chỉ để cho riêng tư mà thôi "
Cánh cửa cách âm mở ra, để lộ căn phòng với ba hàng ghế xếp sát tường như muốn mời. Ánh đèn lập lòe, âm thanh dồn dập, khí điều hòa lạnh lẽo làm đầu óc Hifumi trở nên choáng váng. Do còn lạ lẫm, cô gái trở thành người cuối cùng đứng và tìm đến chỗ Sawako, người quen duy nhất.
Đồ uống được rót ra, một thứ chất lỏng có màu đỏ tươi như máu nhưng mùi rất thơm, thoang thoảng giống si rô, nhìn qua Hifumi thoát đoán là một loại cocktail nào đó.
Rồi từ trong túi Sawako lấy ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra trong đó là hơn chục viên thuốc rắn dạng hình cầu, cô tớp một viên rồi mời Hifumi:
-" Cậu dùng không ? "

-" Không, mà thứ kia là gì vậy ? Bố mẹ khuyên tớ không nên dùng đồ của người lạ "- Hifumi ngần ngại từ chối.
-" Trông tớ giống người lạ lắm à ? Nếu cậu không dùng chúng thì cậu không có sức chơi với tụi tớ đâu, nhìn kìa, mấy người kia ai cũng như vậy mà, chết chóc gì đâu ?"- Sawako chỉ tay về phía bọn ở hàng sofa đối diện, chúng cũng đang dùng những viên thuốc hình cầu như cô.
-" Chắc không ?"- Hifumi vẫn nghi ngại.
-" Nhẽ cậu giờ có bạn mới rồi nên không coi tớ ra gì nữa ? Không còn tin tớ nữa ? "- Sawako trừng mắt nhìn Hifumi.
-" À...uhm"- Hifumi ấp úng.
-" Không sao, tớ không có ý gì đâu, nào quay mặt về phía tớ nào ".
Sawako để một viên thuốc trên đầu lưỡi, ngay khi cô bạn khờ khạo Hifumi vừa quay sang, cô túm đầu Hifumi, cắn chặt vào môi, nút lưỡi, dựng ngược cổ Hifumi lại cho đến khi thứ kỳ quái kia chui tuột vào cổ họng. Giữ Hifumi lại, khi viên thuốc bắt đầu phát tác, Sawako buông Hifumi ra.
Hifumi cảm thấy choáng váng, toàn thân nóng ran, nhưng sau một lúc lại trở nên dễ chịu, toàn thân lâng lâng, tứ chí mềm ra như bún, cảm giác mất dần.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net