Chapter 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cẩn Ngôn bị sốt.

Chẳng có gì lạ với một kẻ ăn uống không đủ, ngủ không ngon cộng với việc dầm mưa và tâm trạng bất ổn. Cẩn Ngôn ghét tình trạng này. Đầu cô đau như búa bổ, hô hấp cũng phải bằng miệng vì mũi bị nghẹt, chưa kể ho và tay chân thì mệt rã rời.

"Ngu ngốc" Cẩn Nhi đập tay vào cái trán nóng hổi của Cẩn Ngôn, sau đó đặt lên một chiếc khăn lạnh "Từng này tuổi rồi, thích tắm mưa lắm sao?"

Cẩn Ngôn rên hừ hừ, cố xoay người tránh né những cơn bạo lực từ chị của mình, cô muốn đi xét nghiệm ADN quá, không biết Cẩn Nhi và cô có phải chị em ruột không nữa. Hay ngày đó thượng đế lỡ tay đặt nhầm cô vào bụng của mẹ cô để rồi hôm nay cô mang họ Ngô và chịu sự tra tấn từ người chị họ Ngô xấu xa này.

"Aish, sao từ hôm qua đến giờ rồi mà vẫn 39 độ vậy Cẩn Ngôn" Cẩn Nhi lầm bầm soi đi soi lại nhiệt kế, sau đó lấy ra vỉ thuốc

"Con kền kền kia, dậy uống thuốc" Cẩn Nhi kéo chăn ra khỏi người Cẩn Ngôn, Cẩn Ngôn co người, khàn khàn nói "Không uống"

"Thuốc không đắng đâu, uống thì mới mau khỏi bệnh"

"Sao chị biết...không đắng" Cẩn Ngôn nằm xấp xuống giường, ụp mặt vào gối

"Yah, bộ em là con nít hay sao mà còn sợ thuốc hả" Cẩn Nhi đánh vào mông Cẩn Ngôn mấy cái

"Từ từ để virus nó chui ra rồi hết bệnh..em không uống đâu"

"Làm sao mà virus chui ra được?" Cẩn Nhi lật người Cẩn Ngôn lại

"Thì em ở dơ mấy ngày, nó thấy hôi quá thì nó bỏ đi" Cẩn Ngôn chống cự, dùng sức đẩy mớ thuốc xanh đỏ tím vàng ra khỏi môi mình

"Con nhỏ ngu ngốc này, em bỏ tay ra mau"

Hai chị em nhà họ Ngô vật lộn trên chiếc giường tội nghiệp đã hơn 10 phút, một người thì cố nhét đống thuốc và miệng người kia, người kia thì mím chặt môi, đẩy tay người nọ.

"Xin..chào" giọng nói rụt rè vang lên giữa căn phòng lập tức khiến hai chị em oan gia họ Ngô hướng mắt về, Cẩn Nhi lập tức nảy ra một ý, liền chạy đến nói nhỏ "Tần Lam, chị giữ tay Cẩn Ngôn, em nhét thuốc vào miệng nó, bắt đầu"

Cẩn Ngôn còn đang ngơ ngác vì sự có mặt của Tần Lam thì tay cô đã bị Cẩn Nhi giữ ra đằng sau như bị bắt giam

"Unnie, chị làm cái gì vậy" Cẩn Ngôn giãy dụa

"Tần Lam, nhanh lên em, nó khỏe lắm, chị trụ không nổi" Cẩn Nhi van nài nhìn Tần Lam, Tần Lam lật đật tiến đến bên giường, ngồi đối diện với Cẩn Ngôn "Cô...mau uống thuốc"

"Tôi không uống đâu" Cẩn Ngôn mím chặt môi, xoay mặt đi hướng khác, không ngừng cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của Cẩn Nhi

Tần Lam bật cười, người trước mắt thật sự rất trẻ con. Hai mắt ươn ướt, môi thì đóng chặt, lại không ngừng giãy dụa, Tần Lam thật sự thấy Cẩn Ngôn giống mấy đứa cháu của cô, có điều hơi lớn xác hơn một chút.

Cẩn Ngôn ngơ ngác trước nụ cười tuyệt đẹp của Tần Lam, cô thất thần như đứa ngốc.

Tần Lam đặt một viên thuốc lên môi Cẩn Ngôn, dịu dàng nói "Ah~"

Mà Cẩn Ngôn thấy lảo đảo rồi, không có sợi dây treo một cái vật tròn tròn lắc qua lắc lại trước mắt như muốn làm người ta lé mà Cẩn Ngôn như bị thôi miên luôn vậy, cô ngoan ngoãn há miệng. Cẩn Nhi nói đúng, thuốc thật sự không đắng nha, cô thấy nó ngọt mới sợ kìa.

Đến viên cuối cùng, ma xui quỉ khiến thế nào mà Cẩn Ngôn muốn biết mùi vị của ngón tay thon dài trắng trẻo kia, cô há miệng ngậm lấy. Tần Lam lập tức rụt tay lại, trong người như vừa có dòng điện không biết bao nhiêu vôn chạy ngang qua, ngón tay đã tê dại. Cẩn Ngôn cứ thế nuốt luôn thuốc vào trong không cần nước, miệng còn nói "Ngọt"

Cẩn Nhi trợn mắt lên, sau đó lật đật bỏ ra ngoài "Chị...có việc phải đi bây giờ...em trông Cẩn Ngôn giúp chị"

Khỏi nói mặt Tần Lam đỏ như trái gấc, cô cúi đầu dán mắt xuống sàn nhà. Cẩn Ngôn chưa thoát khỏi cơn thôi miên, cứ ngây ngốc nhìn người đẹp hai má đã hồng hồng, đáng yêu quá.

Con mèo vàng nheo mắt nhìn Cẩn Ngôn, sau đó nó đến cào vào chân cô

"Méo" Đồ dê xồm ngu ngốc

Cẩn Ngôn bị cào đau điếng, cô la lên "AHHH", lúc này Cẩn Ngôn mới từ hành tinh nào trở về trái đất, nạp lại dữ liệu, cô liền lắp bắp "Xin..xin lỗi"

Tần Lam đứng dậy, mắt vẫn không nhìn vào Cẩn Ngôn "Tôi...có mua cháo cho cô..."

"Vậy..lát nữa tôi ăn" Cẩn Ngôn gãi đầu gãi tai, sau đó lau đi vài giọt mồ hôi trên trán, khàn khàn nói

"Tôi về..." Tần Lam cắn môi "Cô phải uống thuốc để mau khỏi bệnh..."

Cẩn Ngôn liền chun cái mũi tỏ ý không muốn thì Tần Lam nói "Cô khỏi rồi thì mới có thể ra ngoài, lũ trẻ nhớ thức ăn của cô"

Cẩn Ngôn trong bụng liền hừ một tiếng, hóa ra là nhớ thức ăn của cô chứ không phải cô. Nhưng dù có mắng thầm trong lòng như vậy, cô vẫn ngoan ngoãn uống thuốc mà không hề kêu ca, tự nhiên cô muốn nấu ăn. Rất nhanh sau đó cô đã khỏe lại, khoan khoái thoát khỏi mấy con virus cảm cúm ngu ngốc, Cẩn Ngôn "quởn" đến nỗi ngồi vào bàn, lấy bút ra viết ngoay ngoáy lên một tờ giấy rồi tỉ mỉ gấp máy bay.

Gấp xong, cô muốn chứng minh thành phẩm nghệ thuật của mình có thể hoạt động, liền tiện tay phóng ra ngoài. Chiếc máy bay giấy cất cánh, thần gió còn đang buồn ngủ đợi ngày trôi qua thì nhìn thấy vật thể nhỏ bé vừa bay ra từ phòng Cẩn Ngôn, ông ta đầy hứng thú thổi một hơi vào chiếc máy bay đã xìu xìu sắp rơi xuống đất. Được tiếp thêm năng lượng, chiếc máy bay rắn rỏi bay thẳng vào....cửa sổ phòng Tần Lam.

Tần Lam nhặt chiếc máy bay giấy trên sàn nhà của mình, chầm chậm mở nó ra xem xét vì cô thấy trên đó là tài liệu gì có vẻ quan trọng. Một bản hợp đồng kinh doanh giữa tập đoàn Ngô Thị và bên đối tác, chữ kí của vị chủ tịch trẻ còn nằm ở góc phải tờ giấy. Tần Lam lật ra mặt sau, vẫn có dòng chữ kí ngắn ngủn quen thuộc, nhưng không phải là hợp đồng gì quan trọng, mà là một dòng chữ được viết rất to

"Sau bao nhiêu năm chống chọi với căn bệnh hiểm nghèo mang tên cảm cúm, ta đã vượt lên số phận với bao nỗi đau, đau đầu, đau tay cùng với chịu bao nhiêu lần đắng cay ở mỗi viên thuốc, cuối cùng ta đã khỏe mạnh trở lại và cứu giúp loài người nhỏ bé như các ngươi.
Kí tên
Người cá mập đẹp trai"

Tần Lam phì cười vì biết chủ nhân của chiếc máy bay nhắng nhít này là ai, Cẩn Ngôn thật sự không chịu lớn. Cô bước ra ngoài, sau đó nâng hai tay tạo thành một cái loa trên miệng, gọi sang

"Người cá mập"

Cẩn Ngôn còn đang hí hoáy thiết kế bộ quần áo siêu anh hùng cho mình thì nghe tiếng gọi, liền lật đật chạy ra cửa, lúc này cô mới thấy Tần Lam cầm trên tay một mảnh giấy có dòng chữ màu đỏ quen quen, thôi chết rồi, cô ấy đọc được rồi.

"Cô...cô xem rồi sao?"

"Ừ" Tần Lam lại cười

"Tôi..."

"Người cá mập, cô khỏi bệnh rồi sao?"

Cẩn Ngôn xấu hổ không còn chỗ để chui "Cô đừng gọi tôi như vậy.....tôi...tôi khỏe rồi"

"Nhưng ở đây có chữ kí của cô nè" Tần Lam chỉ tay vào dòng chữ kí màu đỏ chói có thêm hình trái tim nho nhỏ bên cạnh

"AAAA...tôi chết đi cho rồi" Cẩn Ngôn ôm đầu gầm lên

"Được rồi, không trêu cô nữa.." Tần Lam giấu tờ giấy ra sau lưng "Ngày mai cô muốn ra ngoài chứ?"

"Ra ngoài, đi đâu?"

"Leo núi, với tôi, và lũ trẻ"

Sáng hôm sau, Cẩn Ngôn lỉnh kỉnh mang theo thức ăn đủ cho cô, Tần Lam, lũ trẻ...và Nhiếp Viễn. Mỗi người một nhiệm vụ, tay ai cũng bận rộn. Trẻ con luôn luôn không cảm thấy mệt, chúng thừa năng lượng đến mức còn vừa đi vừa đùa giỡn, chỉ có ba người lớn mặt xanh mét như ba tàu lá chuối sắp khô, gió lay một cái là rụng luôn.

Đi hơn hai giờ đồng hồ, họ ngừng chân nghỉ ngơi. Cẩn Ngôn xoa bóp hai bắp chân cho đỡ mỏi, trong lòng thầm nguyền rủa trước đây quá lười tập thể thao nên bây giờ mới phải chật vật thế này. Tần Lam khá hơn một chút, vẫn còn sức cười với bọn trẻ, còn Nhiếp Viễn hết lấy nước cho Tần Lam, lại đòi lấy mấy miếng dán giảm đau cho cô, Tần Lam đã từ chối không biết bao nhiêu lần. Trong mắt Tần Lam thì anh ta chỉ đang làm tròn trách nhiệm, nhưng trong mắt Cẩn Ngôn nó lại thành cảnh quan tâm lo lắng cho người mình yêu.

Rõ ràng hôm qua Tần Lam chỉ nói có cô, cô ấy và bọn trẻ, không hiểu đâu ra lại mọc thêm một người đi theo như thế này, Cẩn Ngôn bực dọc tu chai nước thế nào mà sau đó tự ho sặc sụa, chậc, ai mà biết cô suýt chết đuối vì uống nước, chuyện khó tin như thế mà lại xảy ra.

Mất cả ngày trời để leo lên tới đỉnh núi, Cẩn Ngôn mệt quá lăn ra chứ chẳng biết trời đất mây mưa gì nữa. "Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ" như Nguyễn Du nói, thì hiện tại nên chỉnh thành "Người mệt cảnh có đẹp đâu bao giờ", bởi vậy thưởng thức cái đẹp cũng có qui tắc riêng.

Tần Lam lén đưa mắt về gương mặt ngủ say của Cẩn Ngôn, sau đó lấy cây bút chì trong chiếc balo phác lên quyển sổ cầm tay. Bọn trẻ còn đang bận thả diều cùng với anh chàng bác sĩ ham chơi kia.

Ánh nắng hoàng hôn đổ lên khuôn mặt của Cẩn Ngôn, Tần Lam cố gắng ghi nhớ kĩ từng đường nét hoàn hảo của người kia, có lẽ một ngày nào đó, cô sẽ điểm màu lên bức tranh này.
Tần Lam lại nghĩ, may mà bản tính của cô dịu dàng, thích những gì nhẹ nhàng tinh tế và bình yên, chứ nếu cá tính mạnh mẽ thích đi phượt mà lấy người như Cẩn Ngôn chắc phải thuê thêm vài người cầm dùi cui khiêng theo Cẩn Ngôn quá. Chưa kể nếu chẳng may hai đứa lạc vô cái rừng khỉ ho cò gáy nào đó chắc chỉ có nước sau này người ta vô thấy hai bộ xương khô.

Trời tối dần, thắng bé ngồi xổm bên người Cẩn Ngôn, chép miệng. "Ngôn Ngôn, dậy đi"

Cẩn Ngôn nào có nghe, cô còn đang bận đánh cờ với Chu Công. Thằng bé lay lay người Cẩn Ngôn thật mạnh, lúc sau cô mới nửa mê nửa tính hé mắt "Cái...ơ...gì?"

"Ngôn Ngôn, chị như heo vậy...trời tối rồi"

Cẩn Ngôn trợn mắt, sao từ ngày cô về cái làng này ai cũng gọi cô là heo vậy. Có biết trước đây cô còn có khả năng sẽ ghi tên vào kỉ lục thế giới về độ ít ngủ của mình không. Cũng may là Cẩn Ngôn không có ý định giật kỉ lục guiness bằng cách không ngủ suốt mấy ngày, chứ không một ngày nào đó Cẩn Nhi đang ngồi thơ thẩn với bản tình ca còn dang dở thì thấy mấy người áo trắng chạy vô nhà mình, xong túm tay túm chân Cẩn Ngôn vô một cái trại mà đứa nào cũng nhận nó là bác sĩ hết thì xong. Cẩn Nhi chắc từ đó nổi tiếng với ca khúc "Xót thương đời em tôi".

Ăn uống xong, bọn trẻ lại bày đủ trò để chơi. Có một trò giống với "Rồng rắn lên mây" của Việt Nam là khiến lũ trẻ thích thú nhất. Sau khi bao búa kéo, Cẩn Ngôn - một đứa lười chảy thây phải là người bắt thì không tình nguyện chút nào, còn Nhiếp Viễn là người che chắn và dẫn dắt cho cả Tần Lam và lũ trẻ. Thường thì bắt đuôi là dễ nhất hoặc để hàng tự đứt ra, mà con bé từng kêu cô đeo kính đen như mù lại đứng ở cuối hàng nên Cẩn Ngôn cứ lăm le chụp cho bằng được con bé.

Nhiếp Viễn nhanh nhẹn hết chạy sang phải rồi sang trái che chắn, dáng đi ngang khiến cô và anh ta hệt như hai con cua. Bọn trẻ la hét rồi cười khanh khách khi Cẩn Ngôn chụp hụp ngã nhào trên đất, cô gầm lên sau đó liền nảy ra một ý. Cẩn Ngôn liên tục nhắm về đuôi của hàng mà chạy về một phía, làm Nhiếp Viễn phải chạy thành một vòng tròn để che chắn, còn lũ trẻ và Tần Lam lệch nghiêng về một bên, lúc này cô mới chạy ngược lại hướng bên kia tấn công bất ngờ. Đúng như cô dự tính, vì cô rẽ quá đột ngột nên Tần Lam và lũ trẻ ở sau không kịp phản ứng, cô liền ôm được con bé vào lòng

"Bắt được rồi"

Con bé uất ức đánh vào vai Cẩn Ngôn, mới vài giây trước nó còn le lưỡi trêu tức cô.

Sau đó bọn trẻ nằm rạp ra, cả bọn cùng ngắm sao, còn chỉ trỏ "Sao này giống cái li nước nè" hay "Ai nói, đó là con hà mã mà"

Nhiếp Viễn yêu âm nhạc, anh ta lôi ra chiếc loa bluetooth và điện thoại của mình, sau đó mở một bài hát

Lately, I've been, I've been losing sleep
Gần đây tôi chẳng thể ngủ ngon giấc

Dreaming about the things that we could be
Khi cứ mãi tương tư về chuyện của chúng ta

But baby, I've been, I've been praying hard,
Nhưng tôi đã cầu nguyện thật nhiều, em biết chứ

Sitting, no more counting dollars
Ta sẽ không đếm những đồng tiền vô nghĩa đó nữa

We'll be counting stars, yeah we'll be counting stars.
Mà chúng ta sẽ đếm những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm

Tần Lam ngồi lắng nghe lũ trẻ tranh cãi nhau hình thù của các vì sao, gật đầu nhẹ khi bọn chúng liên tục hỏi cô ai mới là người đúng hơn. Bao nhiêu tờ giấy bạc mới có thể mua được khung cảnh yên bình này, Cẩn Ngôn không tính được, cô nghĩ rằng giá trị của đồng tiền đã bị đẩy lùi ra sau, và lúc này đây thay vì vật lộn tìm ra thật nhiều thật nhiều những tờ giấy vô nghĩa ấy, cô cũng muốn đếm sao, cùng với cô ấy.

Cẩn Ngôn ngồi bên cạnh đám trẻ, bắt đầu đưa tay lên đếm, một hai ba rồi hơn thế nữa. Một đêm đầy sao, những ngôi sao không lấp lánh nhưng ánh sáng của nó vừa vặn để mắt người nhìn thấy, thành các chấm nhỏ như những hạt bụi trắng trên tờ giấy đen.
Tiền tồn tại được bao lâu, từ tay người này sang tay người kia, nhiều nhất là hơn 100 năm, sau đó thay đổi hình thù, đơn vị.
Nhưng những vì sao kia để đến ngày hôm nay có thể thấy được, nó đã trải qua hành trình hàng tỉ năm ánh sáng, vì vậy khi ngắm sao, người ta thường nói đùa là đang nhìn thấy được quá khứ - một cách tinh khôi nhất. Những vì sao kia thật sự đã chết từ rất lâu rồi, thứ chúng gửi lại cho bầu trời, là ánh sáng, là thứ chứng minh chúng từng tồn tại mà thôi.

I see this life like a swinging vine
Cuộc đời tôi hệt như một cành cây lung lay trước gió

Swing my heart across the line
Lay động trái tim tôi ra khỏi quĩ đạo vốn dĩ nó thuộc về

I feel something so right
Đôi khi tôi thấy thật tuyệt

Doing the wrong thing
Khi làm những điều điên rồ mà trước đây chưa từng

I feel something so wrong
Đôi khi tôi lại thấy thật tồi tệ

Doing the right thing
Khi làm những điều đúng đắn mà người ta thường nói

Take that money / Watch it burn
Hãy để những đồng tiền vùi mình vào lửa

Hãy sống, như một con người.

Sau đó lũ trẻ chạy theo Nhiếp Viễn đi bắt đom đóm, để lại giữa vùng núi rộng lớn hai kẻ mà ai cũng biết là ai đó.

Nhạc chuyển vì chế độ phát ngẫu nhiên, giai điệu chầm chậm cổ xưa vang lên, Tần Lam đứng dậy, đưa tay về phía Cẩn Ngôn

"Nhảy chứ?"

"Nhưng tôi.." Cẩn Ngôn lúng túng

"Tôi sẽ dạy cô" Tần Lam kéo Cẩn Ngôn đứng đối diện với mình, sau đó đặt tay lên vai Cẩn Ngôn

Cẩn Ngôn ngượng nghịu bước theo sự dẫn dắt của Tần Lam, một tay cầm tay Tần Lam, tay còn lại rụt rè đặt sau bờ eo thon của cô ấy

When I was young
Khi tôi còn bé

I'd listened to the radio
Tôi thường nghe radio

Waitin' for my favorite songs
Đợi những ca khúc yêu thích của mình được phát

When they played I'd sing along
Tôi ngâm nga hát theo khi nhạc nổi lên

It made me smile
Môi tôi khẽ nở nụ cười

Tần Lam và Cẩn Ngôn đồng loạt nhìn vào nhau và cười, Cẩn Ngôn còn nhớ ngày hôm ấy cả hai cùng ngồi ở ban công, nghe chiếc loa phát thanh cũ kĩ trên cột điện phát ra bản nhạc The Rose.
Cả hai chầm chậm lướt trên cỏ, nhịp nhàng với nhau.

Those were such happy times
Quãng thời gian ấy thật tươi đẹp

And not so long ago
Và không quá xa vời

How I wondered where they'd gone
Tôi đã tự hỏi rằng những ngày tháng ấy trôi về đâu

But they're back again
Nhưng rồi những ngày xưa ấy trở về

Just like a long lost friend
Giống như một người bạn cũ

All the songs I loved so well
Những bài hát tôi đã từng rất thích nghe

Nhạc đến phần cao trào, Tần Lam tách người khỏi Cẩn Ngôn, sau đó xoay người. Cẩn Ngôn vươn tay đỡ lấy, đặt Tần Lam trọn trong vòng tay của mình, hóa ra học khiêu vũ cũng không quá khó.
Trong không gian chỉ có hai người, sàn nhảy là thảm cỏ, đèn là những vì sao, âm nhạc là một bài hát đã xưa cũ, vầng trăng huých vai thần gió, cả hai cùng cười khi là nhân chứng cho tình yêu nảy nở giữa hai kẻ đã lỡ trúng mũi tên của thần cupid.

When they get to the part
Khi câu chuyện đến phân đoạn

Where he's breakin' her heart
Chàng trai làm tan nát trái tim cô gái

It can really make me cry
Mắt tôi đã ướt đẫm

Just like before
Giống như những ngày về trước

It's yesterday once more.

Cả hai cùng hát câu cuối cùng, đối diện mặt với nhau, Tần Lam nhất thời bị lạc vào đôi mắt bày mê cung trận của Cẩn Ngôn. Cẩn Ngôn ngây ngốc nhìn người con gái gần trong gang tấc, ánh sáng của vầng trăng trang điểm cho cô ấy một nét đẹp tuyệt mĩ.

Hai trái tim rộn ràng đập.

Mùi hương dịu nhẹ từ người Tần Lam thoảng vào cánh mũi Cẩn Ngôn, cô say rồi.

Cẩn Ngôn ở góc độ này đẹp một cách trung tính với sóng mũi cao, Tần Lam không biết nữa, có lẽ cô không đủ tỉnh táo nữa rồi.

Cả hai nghiêng đầu, hướng lại gần nhau, Tần Lam muốn biết mùi vị của đôi môi kia có đủ thay thế cho ly rượu vang chóng vánh.



"AAAAAAAAAAAAAAAAAA"

Tiếng thét của lũ trẻ làm Cẩn Ngôn và Tần Lam nhất thời giật mình, cả hai đứng lui người ra sau theo phản xạ, khuôn mặt cả hai đỏ bừng.

End chap.

Comment đi : D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net