90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chợt ngừng bước, khi hoàn hồn lại đã giẫm nhẹ lên mái hiên, đáp xuống một góc trên con phố dài như bóng diều hâu.

Người ngựa trên phố tấp nập xôn xao, mấy chục người vận trang phục tiên môn bước ngang người y trong lúc đang bảo vệ những chiếc đèn trên tay.

Quái lạ thay, ngay lúc ấy y bất chợt nhớ về một địa điểm dưới nhân gian được gọi là Lạc Hoa Đài. Đo là một nơi từng sở hữu khu phố núi rộn ràng khôn kể, ánh đèn dầu thắp sáng như thân rồng, uốn lượn qua những khúc quanh đặng trải dài suốt mười hai dặm.

Y từng đến nơi đó vài lần, lần nào cũng đi hết dọc con đường ấy. Y cứ đinh ninh rằng mình chẳng có ấn tượng sâu đậm gì với nơi đó. Thế mà lúc này đây khi bất chợt nhớ lại thì y mới vỡ lẽ, hoá ra mình vẫn còn nhớ rất rõ nhiều điều nơi phố núi kia.

Quán trà ở không xa lối vào luôn nườm nượp khách ghé sang, tiếng thước gõ của ông chú kể chuyện vang đến tận bên đường. Có một số quán trọ kín phòng từ ngày này sang ngày khác, một số quán khác có chim sà đầy trước cửa. Ở nơi đó, ánh đèn được thắp từ thời điểm mở chợ thâu đêm suốt sáng, không bao giờ tắt. Càng về đêm, tiếng người càng thêm náo nhiệt.

Thường có người bán hàng rong quải những gánh trúc mang hàng bán, bên trong gánh trúc chứa đầy đồ ăn hoặc đồ chơi được trẻ em yêu thích như những chú chim đan bằng tre, các loại chuông và mặt nạ đủ kiểu.

Một số vị khách lựa chọn mê say, còn đeo thử mặt nạ lên mặt để xem có vừa hay không. Rồi đôi khi họ nhấc lên một góc mặt nạ, để lộ ra nụ cười…

***

Thời điểm đó, tiếng chiêng trống ngân vang trên đường phố khiến Tiêu Phục Huyên bất chợt hoàn hồn. Y trông thấy những ngọn đèn ngập phố đang được các bá tánh thả vào trời đêm.

Y thoáng ngước nhìn đôi chốc. Giữa lúc đưa mắt bâng quơ giữa ánh đèn đan xen vào nhau, y trông thấy một người đứng bên lan can trên lầu gian hàng đối diện.

Tầng lầu ấy không thắp đèn, góc phòng tối mù không ánh sáng, mà bóng hình người kia cũng lờ mờ không thấy rõ, không biết lúc nào sẽ phiêu tán vào màn sương mỏng theo gió đêm.

Cho đến khoảnh khắc ánh đèn dầu lung lay trước mặt tiền gian hàng.

Khoảnh khắc đó, Tiêu Phục Huyên ngửi được mùi tà ma khí trong gió và nhìn thấy đôi mắt người kia.

Thời điểm ánh đèn dầu loé qua, đôi ngươi ấy đượm sắc sáng ngời, song khi người kia hạ mi mắt thì điểm sáng ngời ấy hoàn toàn tan biến.

Loáng mắt, Tiêu Phục Huyên lại nhớ về cánh đồng tuyết bên ngoài cực bắc lần nữa. Y nhớ về thời điểm lệnh cấm trên cơ thể vừa bắt đầu chuyển động, khi đó chẳng hiểu vì sao y lại có cảm giác như bị vạn kiếm xuyên tim.

Chờ đến khi y kịp tỉnh táo lại thì nhận ra mình đã đến phía sau toà nhà, men qua khung cửa sổ mở hé để lên tầng hai tối mù không ánh sáng.

Y nhìn thấy xác tà ma chất đầy mặt đất, mỗi cái xác đều khô quắt lại. Bản thân y đã từng giao đấu với rất nhiều tà ma nên chỉ nhìn lướt qua cũng biết hiện trạng bọn chúng chính là bị tà ma mạnh hơn hút sạch toàn bộ.

Tiêu Phục Huyên giật mình ngước mắt lên, trông thấy người đứng bên lan can đang nhấc tay che đôi mắt mình, chân lùi ra sau một bước.

Ánh đèn từ phía ngoài toà nhà nán lại trước đôi ủng người kia, ánh sáng ấy mang hương vị phù văn đặc biệt chỉ dành cho đèn đuổi linh. Người kia đang tránh khỏi ánh đèn ấy và đứng vào giữa màn đêm dày đặc.

Người đó quay lưng lại Tiêu Phục Huyên, chỉ cách một bước chân.

Trên cánh tay đang buông thõng của người nọ vẫn đang nhiễu máu. Thân thể trùm kín trong tà ma khí không gì che giấu nổi, dày đặc hơn hết thảy bất kỳ tà ma nào Tiêu Phục Huyên từng chém.

Nếu nói theo lối dân gian thì đây hẳn là một ma đầu trăm năm mới gặp, và cần phải lập tức đâm trường kiếm qua tim.

Tiêu Phục Huyên nhìn người trước mặt, ngón tay thả lỏng bên người khẽ giật. Nhưng đó không phải tay cầm kiếm. Khoảnh khắc ấy, trông y như muốn nhấc tay lên để chạm vào đối phương, hoặc làm gì khác…

Nhưng rồi, y chỉ nghe thấy bản thân mình hỏi, “Ngươi là… Ô Hành Tuyết?”

Người quay lưng về phía y không nhúc nhích, dẫu đèn đuổi linh không hề chiếu vào người nữa nhưng người kia vẫn che kín đôi mắt và không ngoảnh đầu lại.

Tiêu Phục Huyên không nhìn thấy dáng vẻ người đó, không nhìn thấy đôi mắt người đó. Y chỉ nghe giọng nói kia có hơi khàn, mãi lâu sau người nọ mới thả tay xuống, đáp, “Vì sao lại nghĩ ta là Ô Hành Tuyết, ngươi quen hắn sao?”

Căn phòng chợt lặng thinh thoáng chốc, rồi giọng nói trầm ấm của Tiêu Phục Huyên vang lên.

Y nói, “Ta từng nghe nói.”

Lời tác giả:

Ngủ ngon QAQ

❄︎

Chương 89 ||•|| Chương 91

SHARE THIS:

Twitter

Facebook

Loading...

Thượng Tiên 87April 14, 2022In "Thượng Tiên"

Thượng Tiên 49February 23, 2022In "Thượng Tiên"

Thượng Tiên 111August 29, 2022In "Thượng Tiên"

Posted on April 26, 2022Tagged Mộc Tô Lý, Thượng Tiên

POST NAVIGATION

Thượng Tiên 89

Thượng Tiên 91

9 THOUGHTS ON “THƯỢNG TIÊN 90”

Lạc Diệp says:

April 27, 2022 at 7:16 am

Tự dưng cảm thấy chữ “Miễn” ấy thật là mỉa mai

Liked by 3 people

REPLY

cá. says:

April 27, 2022 at 7:37 pm

Linh Vương, Thiên Túc, Chiêu giả, Miễn giả, đều là trêu ngươi của tạo hoá cả 😦

Liked by 2 people

REPLY

Lạc Diệp says:

April 28, 2022 at 12:50 am

Nghĩ mà phiền lòng

Like

Ân Miên says:

April 27, 2022 at 2:09 pm

Thiên đạo cứ chia cắt Huyên Tuyết của iêm mãi thế

Liked by 2 people

REPLY

cá. says:

April 27, 2022 at 7:37 pm

sắp gặp lại rồi (>﹏<)

Liked by 1 person

REPLY

Ân Miên says:

April 27, 2022 at 9:37 pm

Ngược thế là đủ rồi cô Cá nhỉ

Like

thietyetmama says:

December 8, 2022 at 12:12 am

Rất chi là thắc mắc nhé. Linh Vương đoạ phàm . Ai cũng ko còn kí ức về tiên tên Linh Vương. Vậy sao Vân Hãi vừa gặp nhận ra??? Gọi tên Linh Vương để thuộc hạ OHT thấy. Và họ cũng có ” nghe nói” về vị Linh Vương này. Ko những vẫy mà có nhiều người khác biết về Linh Vương?? Ủa ko phải đoạ phàm là ko còn kí ức người đó nữa à. Cả TPH còn quên mà?? Rồi Hoa Tín nữa. Sao lại biết có người tên Vân Hãi. Và nhìu người cũng biết VH? Ko phải sẽ bị lãng quên ah. Mâu thuẫn quá

Liked by 3 people

REPLY

cá. says:

December 12, 2022 at 7:05 pm

Công nhận trong lúc đọc mình cũng nhận thấy truyện có nhiều khúc mắc rối rắm và khó hiểu phải đọc đi đọc lại mấy lần :(. Trước mình giải thích một số chi tiết đến thời điểm hiện tại:

1. Vân Hãi không vừa gặp đã nhận ra Linh Vương, thực tế Vân Hãi đã nhớ ra từ trước rồi, trước khi bị tà ma giết chết, Vân Hãi đã nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra trước đó từ một tiếng chuông rồi nè

2. Không một ai nhớ đến Linh Vương đâu, chỉ những người đã từng xem thẩm vấn Vân Hãi mới biết đến sự hiện diện của một vị Thượng tiên gọi Linh Vương mà thôi

Thắc mắc về Hoa Tín thì câu chuyện của Hoa Tín và Vân Hãi còn chưa kết thúc đâu nè, đọc tiếp sẽ có giải thích nhe
Ngoài ra thì việc Vân Hãi bị lãng quên và việc sự tồn tại của Linh Vương bị xoá bỏ về bản chất là khác nhau đấy, một bên là dần trôi vào quên lãng, bên kia là bị cố tình xoá đi mất á

Nếu mà bạn đọc có thấy thắc mắc ở đâu thì cứ comment, trong phạm vi giải thích được mình sẽ giải thích nè, còn nếu có yếu tố spoil thì mình sẽ giải thích ở cuối truyện một lượt luôn nhé (♡˙︶˙♡)

Like

REPLY

Lia says:

August 16, 2023 at 1:33 am

Mộc Mộc tỷ hay lắm, ngược cho đã rồi chúc ngủ ngon TvT

Like

REPLY

LEAVE A COMMENT

Comment

Reblog

Subscribe

Design a site like this with WordPress.com

Get started


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammei