PN: Tình cảm chân thành - Thế giới gốc (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3.

Tôi cố sức đưa ngài tới ghế sofa, đắp cho ngài ấy chiếc chăn sau đó thẫn thờ chống má.

Nhìn đám sương dày xám hồng phía bên ngoài cửa sổ, vầng thái dương chỉ chừa lại vòng cung nho nhỏ, phiếm sắc cam vàng.

Trái tim tôi đập loạn nhịp.

Có hơi mừng thầm, mặc dầu tiên sinh vừa mới rồi có thể chỉ là thể nghiệm của tôi mà thôi, nhưng một câu "yêu em" đó cũng khiến tôi bồn chồn không nguôi, rồi lại nhấm nháp nó thật lâu.

Thật là vui.

Tôi nghiêng đầu, ngắm tiên sinh ngủ một lát. Bụng đứng dậy dọn chỗ đồ ăn kia rồi nấu phần khác, lúc sắp sửa đi bỗng có một lực nào đó cản tôi lại.

Là tay của tiên sinh.

Ngài vẫn đang đắm chìm trong giấc mộng nhưng cứ khăng khăng tóm lấy góc áo tôi, ngài ấy nắm rất chặt, miệng cứ mấp máy gì đó.

Ngài gọi "vợ ơi" còn bảo tôi "đừng đi", ngài ấy nói ngài ấy sẽ ngoan ngoãn, ở cùng ngài có được không.

Hôm nay tiên sinh hơi khác so với ngày thường. Gọi tôi là vợ rất nhiều lần, mơ ngủ mà còn quấn như thế, tôi không nằm mơ thật sao?

Nếu tỉnh lại sau giấc mộng, tiên sinh vẫn lạnh nhạt hay không muốn nói chuyện với tôi, tôi tình nguyện để cho giấc mộng này dài thêm chút...Nhưng, vẫn phải tỉnh lại, bởi vì tiên sinh chân chính cần tôi, dù cho mỗi lúc về nhà chỉ là một bát mì, hay là mây mưa trên chiếc giường đơn sơ thì, nói cho cùng, anh vẫn cần tôi, chỉ là, đó không phải điều mà tôi muốn.

Lòng tôi chợt nhức nhối, cụp mắt nhìn ngài ấy một chốc, sau đó ngồi xổm xuống và rồi nắm lấy tay ngài, nhẹ nhàng nói:

"Tiên sinh ngoan chút nhé, em nấu cơm xong là ra với ngài liền, được không?"

Dường như ngài ấy nghe thấy lời tôi nói, hoặc là được giọng tôi an ủi, dần buông lỏng tay ra, tôi nhấc tay ngài đặt trên chiếc chăn, đứng dậy qua phòng bếp nấu bát mì.

4.

Lúc nấu, tôi ngẩn người, thậm chí hơi hối hận.

Tiếc là không ghi lại dáng vẻ khi đó của tiên sinh. không biết liệu ngài ấy tỉnh rồi có trở lại như cũ không.

Nhưng rồi lại an ủi bản thân không ghi lại cũng tốt, tiên sinh mà biết là sẽ giận lắm, vốn ngài ấy ghét tôi vậy, rằng tôi chỉ là con người rẻ mạt, tôi cũng không muốn bị ngài ghét thêm.

Xong xuôi dọn ra bàn. Tôi mở đèn sưởi, chuẩn bị tốt tâm lý rồi nhẹ nhàng lay tiên sinh dậy.

5.

"Tiên sinh, ăn cơm thôi."

Một âm thanh đã từng xuất hiện vô số lần trong giấc mộng giờ đây đang đánh thức từng giác quan của Tạ Thời Vũ.

Rõ là mới ngủ không bao lâu, lại hệt như mơ một giấc mơ dài thật dài.

Tạ Thời Vũ không dám mở mắt, cũng không dám nói gì, khi ngón tay ấm áp của chàng trai nhẹ nhàng xoa bóp thái dương hắn, mới chậm rãi mở mắt ra.

Có hơi mông lung. Nhưng đó chính là hình bóng mà hắn đã phác họa trong lòng cả ngàn lần.

"Sao tiên sinh lại cau mày, ngài đau đầu ư?"

Cậu hỏi:

Vẫn dịu dàng như trước.

Sự dịu dàng mà hắn yêu nhất.

Sự dịu dàng mà hắn từng đánh mất mãi mãi.

Hương thơm thoang thoảng vương vấn trên tấm áo, vùi lên mọi giác quan của hắn, thế giới từng mất đi màu sắc giờ đây lại được tô điểm thêm vầng sáng rực rỡ.

6.

Tiên sinh cầm lấy tay tôi, vẻ mặt thẫn thờ, tôi chưa từng thấy tiên sinh như vậy bao giờ, chỉ dám cười trong lòng một chút, sau đó lại thở dài —- đúng chỉ là thể nghiệm mà thôi.

Nhưng hành động kế đó của ngài ấy lại khiến tôi hoang mang.

Ngài ấy gọi: "Hứa Nguyện..." Mang theo chất giọng khàn khàn mới tỉnh, tôi chưa kịp "vâng" một tiếng ngài ấy đã ôm chầm lấy tôi: "Hứa Nguyện, Hứa Nguyện, Hứa Nguyện......"

Ngài ấy luôn miệng gọi tên tôi, cùng với muôn vàn vui sướng và đau thương khôn kể.

"Không phải mơ..." Ngài ấy thốt lên, nói lên lời mà tôi muốn nói.

Ngài ôm chặt tới nỗi như muốn ghìm tôi vào trong cơ thể, sau lại nghe tôi khẽ kêu đau mà buông lỏng đôi chút , nhưng vẫn không buông ra, cứ thế mê muội ôm tôi, vùi đầu trên cổ tôi còn cắn tôi nữa.

Nhẹ quá, hệt như chú cún nhỏ vậy.

Tôi "ưm" một cái, mặt hơi nóng: "Ngài muốn sao?"

Tôi thấy Tạ Thời Vũ chợt cứng người một thoáng, tôi lại hối hận, không biết có phải mình nói gì phá hỏng bầu không khí khiến tiên sinh tức giận không, bỗng, tôi nghe thấy tiếng khóc nức nở cố nén của ngài:

"...Không phải đâu. Về sau tôi sẽ không làm những chuyện mà em không thích nữa, em đừng bỏ tôi, đừng vì chuyện trước đó mà rời bỏ tôi được không? Tôi khốn nạn, là tôi sai, đừng vứt bỏ tôi, tôi yêu em tôi yêu em nhiều lắm..."

Tôi sửng sốt bật thốt lên, đắn đo xoa lên mái tóc ngài, vuốt ve.

Ngài ấy như chú chó lớn xác, cọ cọ lòng bàn tay tôi, nghẹn giọng nũng nịu hoặc tựa cầu xin nói:

"Tôi làm con chó của em nhé, xin đừng vứt bỏ tôi..."

Làm con chó của tôi?

Tuy lúc trước câu nói này tiên sinh với tôi mang theo sự sỉ nhục, nhưng để trả thù một người bằng cách coi như chó thì có hơi quá.

Tôi thở dài: "Hôm nay tiên sinh sao vậy, nói lung tung gì đó? Công việc có vấn đề sao?"

Ngài ấy đứng dậy, nhìn tôi với ánh mắt thăm thẳm, sâu trong đó là tình dục và tình yêu, khiến trái tim tôi loạn nhịp không thôi.

"Không." Ngài lắc đầu, nghiêm túc nói:

"Tôi đã làm sai rất nhiều điều, làm con chó của em rồi, em sẽ không rời bỏ tôi nữa."

— Em sẽ dùng tình yêu đó để thuần hóa tình yêu hèn mạt mà tôi cầu xin, sau đó mềm lòng không dứt bỏ tôi nữa.

Lòng tôi nhũn như nước, thế lại không hiểu nổi lời ngụy biện này của ngài ấy.

Ngài ấy ôm tôi thật lâu, một mực hỏi liệu tôi có bỏ đi không.

Tôi nói, không đâu.

Tôi nói với ngài rằng, trừ khi tôi chết, nếu không tôi vẫn mãi ở bên ngài ấy, rồi yêu ngài.

Mắt ngài lại hoe đỏ, rưng rưng khóe mắt. 

Tôi không muốn làm ngài ấy đau lòng nữa, thế là tôi hôn lên môi ngài, ngồi trên người ngài, dưới ánh mắt mê muội thấp thỏm đó nói với ngài.

"Tiên sinh, chúng ta làm nhé."

Muốn ngài ấy.

Mắt ngài chợt sầm lại, hệt như thú hoang rồi cũng hệt như một con rồng đang nhìn kho báu quý hiếm nhất của nó, ngọn lửa tình ái như muốn nuốt chửng tôi.

7.

Cơn sóng tình vừa dịu dàng lại dã man.

Bát mì lại nguội tanh.

Nhưng tôi không để ý nữa.

Tôi muốn dậy đi rửa ráy một chút.

Nhưng sau đó, tiên sinh ôm lấy eo tôi, kéo về, cứ vậy mà tiến vào tôi.

"...Ưm a.."

Ngài ấy ở phía sau cầm lấy tay tôi, như loài thú hoang đang giao phối, rồi lại hết mực dịu dàng hôn môi tôi, dấu hôn dần trải theo khắp thể.

Tình và dục quyện vào với nhau.

"Đừng rời bỏ tôi được không?" Ngài ấy cầu xin nhưng vẫn cứ tiến vào tôi.

Tôi thở dốc không ngừng, gãi gãi lòng bàn tay ngày để an ủi.

"Không...ưm...không rời bỏ ngài."

Tôi biết, trận mây mưa này sẽ không kết thúc ngay.

Sa vào cơn sóng tình nửa sống nửa chết này, mãi cho tới sáng sớm.

8.

Trong cơn mơ màng, tiên sinh ôm tôi đi rửa sạch.

Ngài ấy hôn lên mu bàn chân tôi, hệt như một vị tín đồ thành kính hôn lên môi vị chủ của hắn.

Không vấy theo dục niệm.

"Tôi yêu em." Giọng ngài trầm mà thấp.

Tôi nhủ thầm trong lòng, đáp lại — Em cũng vậy.

Hôm nay ngài tựa một giấc mộng.

Một giấc mơ đẹp giữa giấc đêm hè.

Nhưng tôi đâu biết rằng bấy giờ, tôi trong tim tiên sinh, cũng tựa như một giấc mộng.

Mong manh biết mấy, giấc mộng đẹp vốn không thể chạm tới.

Chỉ có thể đánh đổi bằng linh hồn.

9.

Nhưng hôm sau tỉnh lại, tôi mới nhận ra, đây không phải là mộng.

Bởi dường như đêm qua tiên sinh không ngủ mà ghé lên đầu giường, cứ thế nhìn tôi, mái tóc rối bù nhuốm một vẻ đẹp vô tư, khóe mắt ngài ửng đỏ, con ngươi đen láy không dời khỏi tôi.

Thấy tôi dậy, ngài gọi "Hứa Nguyện" sau lại ngượng ngùng nói "vợ ơi."

Tôi nhớ tới buổi đêm qua, cũng ngại ngùng theo.

Tôi nhìn ngài, "vâng" một tiếng hơi run run.

Mắt ngài gợn lên tia sáng, vui vẻ hôn tôi một cái.

Ngài hỏi: "Hôm nay là ngày 21 tháng 7 năm 2018 đúng không?"

Trôi chảy đến mức khiến tôi hoài nghi rằng ngài đã nói đi nói lại câu này nhiều lắm.

Tôi gật đầu.

Mắt ngài càng sáng lên, đem theo tình yêu say lòng người.

"Vậy vợ ơi, em đi ăn sáng cùng tôi nhé?" Ngài ấy ngượng ngùng cúi đầu. "Tôi tập nấu nhiều lần lắm rồi, luôn muốn cho em nếm thử..." Mà không gặp lại được em.

Tôi không bận tâm tới lỗ hổng trong lời nói của ngài ấy. Hay nói rằng, ngài ấy cố ý nói vậy.

"Dạ." Tôi cũng muốn nếm thử tay nghề của người thương.

Chân vừa chạm đất đã hơi oặt xuống, tiên sinh như biết trước mà lập tức ôm tôi lên, như ôm một đứa bé, vùi đầu trong lồng ngực tôi hít hà mấy hơi, có chút dinh dính, dụi rồi cọ đã, ngài nhíu mày:

"Gầy quá." Ngài rầu rĩ nói: "Lỗi của tôi, không chăm chút em cho thật tốt."

Tôi đã có chút quen với thói xin lỗi mọi lúc mọi nơi của ngài, cơ mà vẫn bị luống cuống với sự gần gũi thân mật của ngài ấy.

Nhưng tôi không muốn thể hiện ra vẻ bị miễn cưỡng hay ép buộc nào — Tôi rất thích tiên sinh như vậy. Gần gũi như vậy, cười với tôi, nũng nịu với tôi, "dây dưa" với tôi mà không chỉ để 'giải quyết'.

Tôi cũng thích tiên sinh của trước kia.

Chỉ cần không có mấy kiểu đam mê quái dị thì có ai là không thích người mình thương cơ chứ?

Mặc kệ sau này ra sao, dù cho tiên sinh có trở về như lúc đầu, tôi cũng thấy đáng giá.

Tôi ôm lấy bả vai của vị tiên sinh đang thấp thỏm kia, thả lỏng người rồi dựa vào ngài ấy, thậm chí tôi còn cảm thấy niềm vui sướng của ngài khi tôi thân mật hơn.

Vì ngài ấy không thấy khuôn mặt ửng hồng của tôi, nên tôi mới có thể nói mấy lời âu yếm với ngài một cách trôi chảy.

"Vậy mai này tiên sinh...phải 'chăm chút' cho em đó nhé."

Nói được nửa, một từ hai nghĩa đó mà tôi lại nói ra  vẻ méo mó sứt sẹo, tôi thấy mình hết thuốc chữa, nói lời yêu thôi mà cũng kém cỏi như vậy.

Tiên sinh đặt tôi xuống, chân vừa chạm đất, chóp mũi bỗng cọ lên đôi môi mỏng của ngài ấy.

Ngài nhắm nghiền mắt lại, hôn lên chóp mũi tôi, sau đó lưu luyến dời xuống cánh môi, hôn lên môi tôi.

"Tôi sẽ luôn yêu em, Hứa Nguyện."

Ngài chầm chậm mở mắt ra, sự khát khao và tình yêu trong ánh mắt đó lại nhấn chìm tôi một lần nữa.

"Trở thành chú chó trung thành nhất của em."

Mỗi ngày, sẽ dành tặng tình yêu đong đầy cho đóa hồng và chú cừu nho nhỏ của hắn, như vậy, đóa hồng sẽ không héo úa, chú cừu nọ cũng không phải ra đi trong cô độc vì không có tình yêu.

Hắn sẽ trở thành tín đồ duy nhất của Hứa Nguyện, vị tín đồ thành kính nhất.

10.

Tiên sinh nấu cơm rất ngon, như đã làm vô số lần vậy.

Bất giác ăn thêm một chiếc bánh trứng nữa, vốn hơi lo rằng tiên sinh sẽ chê tôi ăn nhiều, cơ mà ngẩng đầu lên nhìn, thấy ngài ấy đang dịu dàng nhìn tôi chăm chú.

Khóe môi ngài cong cong, ánh mắt dệt nên chiếc lưới tình, nhẹ nhàng mà giăng ra, quấn chặt lấy tôi.

"Ngày nào cũng làm cho em nhé?"

Ngài ấy nói với tôi.

Lòng tôi chợt ngọt tới lạ.

Nhưng tôi cũng muốn dành tình cảm của mình, nấu một bữa cơm cho ngài ấy, nên tôi lắc đầu.

11,

Tạ Thời Vũ bị dọa sắp phát điên, hắn cho rằng cậu lắc đầu từ chối là muốn bỏ đi, hắn lập tức nhào lên cầu xin cậu đừng rời đi, sau lại thấy chàng trai cười rộ lên, má nở lúm đồng tiền.

"Mỗi người làm một ngày. Hôm nay ngài làm cho em bữa sáng yêu thương, ngày mai em làm cho ngài bữa sáng tình yêu, nhé."

Hứa Nguyện cất lời, khiến sự hoảng hốt trong hắn được an ủi.

Gieo một đóa hoa trên mảnh đất cằn cỗi nơi lòng hắn.

Ngọt xiết bao.

Một đóa hoa ngọt ngào biết mấy.

Thích lắm, thích lắm, yêu vợ vô cùng.

Tạ Thời Vũ nở một nụ cười trông đến là ngốc, nhưng trong mắt Hứa Nguyện vẫn đẹp trai không gì tả nổi.

——————


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net