Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Ngày Thứ Hai 2



Vân Thường không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt đàn ông nóng rực như lửa trên người cô, nóng bỏng khiếp người.


Suy cho cùng cũng chỉ là một cô gái hai mươi ba tuổi, cho dù từng trải nhiều, có trấn định mấy cũng không chống đỡ nổi. Hai má Vân Thường đỏ bừng, hai tay cuống quít che ngực ngồi xổm xuống, giọng mang theo chút khẩn cầu "Em không sao, anh... anh ra trước đi..."


Hơi nước lượn lờ trong phòng tắm, làn da trắng mịn của cô không biết là do hơi nóng hay là do thẹn thùng mà ửng đỏ, giọt nước trong suốt trượt từ bờ vai xuống, nháy mắt biến mất dưới cánh tay trắng trẻo xinh xắn.


Bộ ngực nửa che nửa giấu, vừa rồi anh đã nhìn hết toàn bộ. Trắng nõn đầy đặn, hình dạng rất đẹp, cong vổng rung rung, không biết nắm trong tay sẽ có cảm giác gì nữa...


Lục Diệp nghĩ ngợi lung tung, căn bản không nghe Vân Thường nói.


Nói ra cũng buồn cười, anh sống ba mươi hai năm, cơ hồ chưa từng có phản ứng với nữ giới, đương nhiên, đàn ông cũng không có. Ngay cả mộng tinh xấu hổ thời niên thiếu cũng mơ mơ hồ hồ.


Dường như trời sinh anh không quá nồng nhiệt với loại chuyện này. Các anh em trong quân đội cũng có rất nhiều người vì xa vợ mà tức tối bất bình, anh lại không hề có cảm giác, dục vọng gì đó, hít đất mấy trăm cái là tan hết, cả tự xử cũng chẳng cần.


Nhưng bây giờ, trong lúc bất ngờ, cảnh đẹp tuyệt vời anh chưa từng thấy lấy một tư thế không cho phép phai mờ cứng rắn xâm nhập vào óc anh.


Chỉ một cái liếc mắt, liền khiến anh chìm đắm sâu trong đó không thể rút chân.


Người nóng một cách đáng sợ, sức nóng như bàn ủi không ngừng dồn về bụng dưới, áo may ô đen bó sát người căn bản không che được thân hình đẹp đẽ, cơ bụng sáu múi rõ rệt.


Tim đập dồn dập, càng lúc càng nhanh, ngực như chứa một cái trống trận, không ngừng nổ vang, rung rung. Máu huyết sôi trào, kêu réo, cấp tốc tìm chỗ có thể giải phóng, khơi thông, lại không tìm được lối.


Tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nhọc, cảnh đẹp vừa rồi hòa với Vân Thường đang ngồi xổm trên nền co rúm lại không ngừng đan xen chuyển động trong óc.


Lục Diệp không kềm được đi tới vài bước, càng lại gần càng nhìn rõ ràng hơn. Lúc này cả vành tai Vân Thường cũng đỏ rực, đáng yêu khiến người ta muốn hung hăng ăn hiếp.


Vân Thường nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, trong lòng vừa sợ vừa căng thẳng. Cô biết sớm muộn cũng sẽ có một ngày như thế, cũng chuẩn bị tâm lý rất nhiều nhưng không ngờ nó đến nhanh, đến đột ngột như thế.


Cũng đúng, có ai kết hôn rồi mà không làm chuyện đó? Lúc mắt cô còn nhìn được cũng từng xem sơ qua tin tức trên mạng về phương diện này, biết loại chuyện này không nín được. Huống hồ cô không có lập trường phản đối.


Tuy Vân Thường dịu dàng nhưng tính tình không mềm mại chút nào, thậm chí trời sinh bản chất còn lãnh đạm. Nhưng bây giờ, tình huống quả thật không giống. Lục Diệp là quân nhân, bốn mươi ngày sau sẽ quay về bộ đội rồi, nếu cô từ chối Lục Diệp thật sự không công bằng với anh...


Lục Diệp không hơi đâu nghĩ nhiều như cô. Trước giờ anh nghĩ gì là làm nấy, là người vâng theo tâm ý của mình. Giờ phút này, dục vọng trong quần đùi đã hoàn toàn chiếm cứ, lại bị trói buộc trong quần, trói tới phát đau, anh muốn giải quyết, muốn phóng thích, không có Vân Thường không được!


Bồng ngang Vân Thường đang trần truồng lên, Lục Diệp nhẹ nhàng hôn lên vành tai tròn trịa trắng mịn của cô, hơi thở nóng bỏng phả bên tai cô: "Có được không?"


Vỏn vẹn ba chữ đơn giản, Vân Thường lại hiểu ý anh. Chỉ là cô không hiểu lắm vì sao người này còn muốn hỏi ý cô, thật ra, chỉ cần anh muốn, căn bản cô không thể phản kháng.


Cô suy nghĩ hơi lâu, ánh mắt Lục Diệp cũng càng lúc càng tối. Anh luôn kiêu ngạo, tuyệt đối không ép người khác, chẳng sợ hiện giờ tên đã lên cung, chỉ cần Vân Thường nói không, anh cam đoan sẽ buông cô xuống không nói lời nào!


Anh sẽ không oán hận Vân Thường gì cả, đại khái là vì cũng bị ép kết hôn, anh biết cảm thụ của Vân Thường. Anh không chán ghét Vân Thường, thậm chí có chút thưởng thúc cô, lại không biết cái nhìn của Vân Thường với anh ra sao. Đôi mắt đen nhánh sắc bén của Lục Diệp trói chặt Vân Thường, dường như không muốn bỏ qua mỗi một biểu cảm trên mặt cô, dù là nhỏ nhất.


"Anh nhẹ chút." Vân Thường vùi đầu trước ngực anh, giọng nhỏ như muỗi kêu nhưng Lục Diệp thính tai nghe được. Lòng tức thì mừng như điên, yêu thương cúi đầu hôn lên cánh môi Vân Thường, túm lấy khăn tắm bọc cô đặt lên giường "Chờ anh quay lại."


Lục Diệp hấp ta hấp tấp xông vào phòng tắm, nước nóng tỏa khói trắng làm toàn bộ dục vọng hơn ba chục năm trong cơ thể anh tiếp tục bốc ra, dưới thân dựng đứng, căng đến phát đau. Lục Diệp thò tay kỳ vài cái không nhịn được lau khô người, cứ thế trần truồng chui vào phòng ngủ.


Tuy chưa làm chuyện này bao giờ, nhưng không ăn thịt heo cũng thấy qua heo chạy, cũng biết được trình tự đại khái. Lục Diệp hôn môi Vân Thường có phần vụng về, cái lưỡi dày khỏe khuấy đảo trong miệng Vân Thường một trận, quấn quít lấy cái lưỡi nhỏ của cô mút chậc chậc, dường như đang nếm hương vị của cô.


Nước miếng không kịp nuốt chảy từ cằm Vân Thường xuống cái cổ thon dài của cô, vẽ ra từng vết từng vết mê hoặc trên người cô, Lục Diệp nhìn mà miệng lưỡi khô ran, càng ra sức hôn cô, cứ như muốn hút hết nguồn nước cần cho sinh mệnh từ trong miệng cô ra vậy.


Vân Thường không bắt kịp nhịp điệu của anh, đành bị anh đè dưới người mà hôn. Kỹ xảo hôn của Lục Diệp không tốt, lại mang theo hương vị khiến người ta yên tâm. Vân Thường bị anh hôn đến mức tim vừa tê dại vừa căng đầy, cũng không cảm thấy sợ sệt với chuyện sắp xảy ra.


Môi Lục Diệp men theo dấu vết trên người cô trượt xuống, từ cái cằm trắng nõn tới cái cổ thon dài, lại tới xương quai xanh đẹp đẽ, đầu vú hồng nhạt, cuối cùng dứt khoát ngậm lấy đầu vú dùng răng cắn mút. Tay còn phối hợp nhẹ nhàng xoa nắn ngực cô.


Quả thật anh nhịn hơi khổ sở song lại không muốn cô bị thương, đành khơi dậy trêu chọc ham muốn của cô trước.


Toàn thân Vân Thường run rẩy, không nhịn được rên rỉ nho nhỏ. Cảm giác này cũng không tốt lắm, tê tê dại dại, còn có một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới.


Tiếng rên của cô cổ vũ Lục Diệp, anh có chút đắc ý, tuy là lần đầu tiên nhưng dù sao cũng không mất mặt. Một bên nghĩ, động tác trên tay cũng không dừng. Một tay vuốt ve ngực và eo Vân Thường, tay còn lại không kịp chờ đã lần mò xuống dưới.


Đã ướt lắm rồi, Lục Diệp nhìn ngón tay lấp lánh, hận không thể lập tức xông vào cơ thể cô hung hăng càn quấy một bận, đến cuối cùng vẫn nhịn xuống.


Một ngón tay chậm rãi chen vào, Vân Thường khó chịu cựa quậy, chân mày cau cả lại.


"Thả lỏng, mở chân ra chút nữa, chặt quá." Đầu Lục Diệp đầy mồ hôi, ngón giữa bị thịt non mềm mại bao chặt, giống như tơ lụa hảo hạng vậy, trơn trượt lại nhẵn nhụi. Thật là vất vả quá, lúc này mà Lục Diệp còn mơ mơ màng màng nghĩ, bộ đội luôn chú trọng huấn luyện sức nhẫn nại, đừng nói là vì cái này?


Vân Thường thẹn đỏ cả mặt, cô không nhìn được, cảm giác lại càng nhạy bén. Ngón tay thô dài mạnh mẽ, ra vào trong thân thể mình, mỗi một chi tiết nhỏ, một chút khựng lại cô đều cảm nhận được... thật sự là quá xấu hổ.


Nhưng mà... phải phối hợp với anh ấy! Vân Thường cắn môi, chậm rãi, từ từ mở chân ra. Lục Diệp lại cúi đầu hôn cô khích lệ, ngón tay cũng không quên làm vận động mở rộng.


Quá trình mở rộng ngọt ngào mà giày vò, may mà Vân Thường rất phối hợp. Lúc có thể chen ba ngón tay vào, thật sự Lục Diệp nhịn hết nổi rồi, thậm chí anh còn nghi ngờ nếu làm tiếp mạng rễ dưới thân anh chắc hỏng luôn!


"Lần đầu đúng không?" Lục Diệp biết rõ còn hỏi.


Vân Thường không nói, khó nhọc gật đầu.


"Nhịn một chút." Lục Diệp hôn loạn trên người cô, kéo hai chân cô ra đâm mạnh vào.


"Đau..." Đau đớn như xé nát khiến Vân Thường không nhịn được kêu thành tiếng, nước mắt theo khóe chảy xuống tóc, mặt cô trắng bệch, đôi mắt luôn đậm ý cười cũng đầy thống khổ. Ngón tay bấu chặt lấy cánh tay Lục Diệp, nức nở nho nhỏ "Đau... đau quá..."


Lục Diệp cũng đau. Cô quá chặt, kẹp anh vừa đau vừa căng lại sảng khoái một cách kỳ lạ. Mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể dường như đều mở ra, dụng cụ thô to trong người cô nhảy lên nhảy xuống, thiếu chút thì bắn ra. May mà Lục Diệp kịp thời nhịn xuống, bằng không mất mặt chắc luôn.


"Nhịn chút nữa." Lục Diệp hôn lên gương mặt đầy nước mắt của cô, vuốt ve trên làn da nhẵn mịn nõn nà của cô "Anh xin lỗi."


Vân Thường thở dồn dập, cô không nhìn thấy Lục Diệp nhưng nghe giọng anh thì biết lúc này chắc anh cũng áy náy lắm. Vân Thường lần theo cánh tay anh sờ lên cơ bụng căng cứng của anh, khó nhọc mở miệng "Không, không sao..."


Thật ra cô rất đau nhưng sớm muội gì cũng phải trải qua bước này, không bằng đau một lần cho xong.


Tuy Vân Thường nói thế song Lục Diệp không dám cử động loạn. Chỉ thẳng lưng ra vào trong cơ thể cô nhè nhẹ, đến khi thấy nét mặt cô không còn khó chịu nữa, bắt đầu nhuộm đỏ dục tình mới buông lỏng tay chân, từ từ gia tăng động tác.


Có người cả đời làm tình cũng không đạt được cao trào nhưng cũng có người chỉ lần đầu tiên đã tìm được bí quyết, chỉ một lát đã khiến đối phương sung sướng. Độ phù hợp thể xác là công cụ tất yếu duy trì hôn nhân, mà Lục Diệp không ngờ được, lần đầu tiên làm tình của anh và Vân Thường lại hoàn mỹ đến thế.


"Ưm a..." Vân Thường ôm thắt lưng cường tráng của Lục Diệp, giống như lá rơi trên mặt nước, theo động tác của Lục Diệp mà lay động cơ thể, đôi mắt hạnh xinh đẹp thoáng thất thần, không có tiêu cự nhìn trần nhà, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào.


"Còn đau không?" Tiếng Lục Diệp xen lẫn trong tiếng nước róc rách càng thêm dâm đãng, lại cực kỳ gợi cảm.


Vân Thường lắc đầu, muốn nói chuyện nhưng lại phát ra tiếng rên rỉ không thành công. Động tác của Lục Diệp lại càng nhanh hơn, cứ như sức lực toàn thân đều phát tiết cả lên người Vân Thường.


Cảm giác này quá dễ chịu, thật muốn cả đời trầm luân trong đó. Dư âm cao trào kéo dài hơn chục giây, bắn tinh xong, Lục Diệp cúi đầu dịu dàng hôn lên môi Vân Thường, một chút khó chịu còn sót lại với cuộc hôn nhân này cũng biến mất tăm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net