Chưa đặt tiêu đề 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
gì đấy?"

Một thanh âm đột ngột vang lên, đâm thẳng vào tim đen của Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc giật thót, hắn ngẩng đầu, thấy Kim Thái Hanh vẫn đang ung dung nhìn mình.

Mình mà không có sức quyến rũ á, nực cười! Điền Chính Quốc chối bay chối biến: "Không có, em chẳng nghĩ gì hết!"

"Em đang cảm thấy chuyện này thật quá mức trùng hợp?"

"Hic, không có mà..." Nhưng số mình đúng là quá nhọ, vừa dính phốt đã bị Kim Thái Hanh bắt tại trận.

Kim Thái Hanh chậm rãi nói: "Chỉ là gần đây tôi thấy ong bướm bên người em nhiều quá, nhất thời nảy ý muốn đến xác nhận chủ quyền một chút, không ngờ vừa vặn gặp cảnh này... Sao em đang dự tiệc lại đột nhiên bỏ lên tầng trên thế?"

Điền Chính Quốc buột miệng: "Không phải tại anh gửi tin nhắn cho em hả...?"

Kim Thái Hanh: "Tôi không có."

Điền Chính Quốc: "???"

Giọng điệu Kim Thái Hanh nghe rất thoải mái: "Tôi không gửi tin nhắn cho em, chuyện đấy là sao nữa? Đưa tôi xem nào, ai gửi tin gì mà lại khiến em nghĩ người đấy là tôi?"

Điền Chính Quốc: "..."

Điền Chính Quốc cảm thấy đúng là cái miệng hại cái thân, nhưng Kim Thái Hanh thẳng thừng như thế khiến hắn mừng như mở cờ trong bụng, gã đàn ông cười hì hì ôm lấy anh, thân mật hỏi: "Anh ghen à?"

Kim Thái Hanh trực tiếp ôm eo Điền Chính Quốc, anh đưa tay vào túi quần đối phương, nhẹ nhàng rút chiếc điện thoại ra, sau đó lịch sự trả cho khổ chủ.

Kim Thái Hanh: "Đây cũng không tính là ghen, điều khoản hợp đồng đã quy định rõ về quyền sở hữu và độc chiếm, em thuộc quyền sở hữu của tôi, bị tôi độc chiếm. Nếu có kẻ muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ quyền lợi của tôi thì tôi cũng không ngại sử dụng vài thủ đoạn hợp pháp, tuy kẻ đó sẽ phải trả giá bằng một số thứ nhưng lại có được một bài học quý báu..."

Điền Chính Quốc: "..."

Sống lưng hắn lạnh ngắt...

Hắn nhìn điện thoại của mình, lại nhìn Kim Thái Hanh, tuyệt vọng.

Điền Chính Quốc nhận lấy chiếc điện thoại, nhấn vào biểu tượng lá thư, cả hai người cùng cúi đầu xem...

Hai tin nhắn ban nãy đều được gửi từ cùng một số.

Một dãy số hoàn toàn xa lạ, không lưu trong danh bạ.

Ban nãy hắn uống nhiều, cũng không biết nghĩ thế nào, vừa trông thấy hai chữ "Chính Quốc" thì tưởng đây là tin nhắn thân mật Kim Thái Hanh gửi cho mình.

Sở dĩ Kim Thái Hanh xuất hiện ở đây hoàn toàn là do dạo này anh chú ý Điền Chính Quốc đủ nhiều để biết tên đang tính kế Điền Chính Quốc tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội trong buổi tiệc. Nhưng anh không có năng lực siêu nhiên, thật sự không ngờ Điền Chính Quốc lại nhận được hai tin nhắn này.
Kim Thái Hanh thản nhiên nhìn hắn: "Em có trả lời người ta chưa? Em viết cái gì?"

Điền Chính Quốc: "..." Đệch.

Một số lạ nhắn tin rủ mình hẹn hò đêm trăng, mình lại tưởng đó là Kim Thái Hanh nên đồng ý. Nhưng lịch sử tin nhắn chỉ có thể chứng minh mình nhận lời với người ta chứ không thể chứng minh rằng do mình hiểu lầm nên mới đáp lại được!

Cồn ơi mày hại tao rồi!

Điền Chính Quốc kiên quyết không cho Kim Thái Hanh xem nữa, hắn phẫn nộ gạt bay di động đi, nhanh chóng đổi tư thế từ ngồi ngang đùi Kim Thái Hanh thành khóa ngồi trên đùi anh.

Đa Chính Quốc đưa tay ôm chặt Kim Thái Hanh, nghiêng đầu hôn lên cổ đối phương: "Thôi mà, ngày lành cảnh đẹp, em đang ngồi trong lòng anh rồi, anh còn để ý mấy chuyện vặt vãnh này làm gì?"

Có mỹ nhân trong lòng nhưng Kim Thái Hanh vẫn không bị xao nhãng, anh trầm ngâm nói: "Cũng không vặt vãnh lắm đâu, dù sao nó liên quan tới việc trên đầu tôi có sừng hay không đấy..."
Điền Chính Quốc quyết đoán tăng giá: "Chúng ta chơi trò chơi mới đi."

Kim Thái Hanh hứng thú hỏi: "Trò gì?"

Nụ hôn của Điền Chính Quốc từ từ hướng xuống dưới, âm thanh mơ hồ mờ ám: "Dùng miệng, tư thế cưỡi, làm cạnh cửa sổ sát đất đều thử hết rồi... Chúng ta chơi bondage nhé, anh muốn trói em ở đâu? Tay, chân, miệng, hay là chỗ nào khác..."

Kim Thái Hanh khẽ hít sâu một hơi.

Không hề nghi ngờ, anh bị quyến rũ, cũng lập tức khuất phục dưới mê hoặc ấy.

Ánh đèn sáng rực được chỉnh cho dịu đi, tỏa ra sắc thái nhẹ nhàng bí ẩn.

Kim Thái Hanh ôm Điền Chính Quốc về giường, bắt đầu vui vẻ thưởng thức con mồi mỹ diệu của mình.

Điền Chính Quốc có một năng lực đặc biệt thần kỳ. Chỉ cần đổi một cách ăn mới, hắn sẽ bày ra một hương vị hoàn toàn khác so với lúc trước.
Có thể xưng là "ăn hoài không ngán".

Chỉ chốc lát sau, âm thanh rêи ɾỉ vang lên trong phòng, vừa sung sướиɠ tột bậc vừa xen lẫn tiếng khóc nức nở.

Tiếng khóc ấy chỉ khiến người ta càng muốn tiến vào sâu hơn, giày vò bắt nạt.

Ánh đèn càng lúc càng mờ đi, tia sáng lẻ loi giữa căn phòng tối có vẻ thật mê hoặc. Giữa những tiếng thở dốc và lay động, chiếc điện thoại rơi trên sàn nhà bỗng dưng lấp lóe hai lần, sau đó, một bàn tay nhặt nó lên.

Trong cuộc mây mưa, Kim Thái Hanh cầm điện thoại của Điền Chính Quốc, anh nhìn màn hình đang sáng rực, phát hiện có một app tin tức đang hiện thông báo, viết: "MUSES đang tìm kiếm phát ngôn viên trong nước cho sản phẩm nước hoa nam, ảnh đế mới lên bị nghi rằng có quan hệ mờ ám với tổng giám đốc Điền Chính Quốc của công ty."
Ồ...

Kim Thái Hanh quyết định cho Điền Chính Quốc xem tin này. Vì vậy anh cúi xuống, hôn tỉnh cái người đang bị làm đến mơ mơ màng màng kia, sau đó lắc lắc điện thoại trước mặt hắn.

Cả người Điền Chính Quốc như nhũn ra, ngơ ngác nhìn điện thoại một hồi, phải vài giây sau mới hiểu được.

Hắn trừng mắt nhìn Kim Thái Hanh, đôi mắt hắn vốn đã đỏ bừng, lúc này còn đẫm lệ, khi trừng mắt thì cảm giác có một hồ nước xuân trong veo sắp tràn ra.

Tim Kim Thái Hanh như bị hồ nước ấy nhấn chìm.

Anh khom người, tỉ mỉ thưởng thức hương vị trong miệng Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc thở hổn hển, vừa bị hôn vừa cố gắng nói, giọng khản đặc: "Em bị oan, tên ảnh đế này căn bản không phải kẻ ở phòng 3302 sát bên, mà là tên tiểu sinh đang lên! Cậu ta có quan hệ với ảnh đế, chắc chắn cậu ta muốn bị em dùng quy tắc ngầm mà thất bại!"
Kim Thái Hanh cười nhạt: "Em biết rõ nhỉ, hóa ra đã từng gặp trước đó rồi à, là người quen?"

Điền Chính Quốc nói không ra hơi: "Sao gọi là quen được, tính ra... chỉ chạm mặt nhau có một hai lần mà thôi! Khác hoàn toàn với quan hệ của chúng ta!"

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc bằng ánh mắt tán thưởng: "Vậy quan hệ của chúng ta là thế nào? Năng lực trêu hoa ghẹo nguyệt của em thật sự không phải dạng vừa, cơ mà... dáng vẻ hiện tại của em như hận không thể khiến người khác chết trên người em mới thôi."

Điền Chính Quốc giả đò không nghe thấy Kim Thái Hanh bật mode đồi trụy, nhưng cơ thể lại theo từng câu chữ của anh mà nóng lên.

Hắn lắp ba lắp bắp, muốn nói quan hệ yêu đương, đột nhiên nhớ Kim Thái Hanh đã mấy lần nhấn mạnh rằng hai người đã ký hợp đồng. Hắn bừng tỉnh, lập tức đáp: "Đương nhiên là quan hệ hợp đồng!"
Kim Thái Hanh ngạc nhiên vì đến giờ phút này Điền Chính Quốc vẫn có thể tỉnh táo suy nghĩ, anh nhích ra một chút, quan sát hắn, nhanh chóng đoán ra đối phương đang nghiêm túc.

Vì vậy anh cũng nổi ý xấu, cười đáp: "Ừ, là quan hệ hợp đồng, hợp đồng tôi đè em."

Điền Chính Quốc: "..." Đệt!

Hắn cắn mạnh Kim Thái Hanh một cái, cuốn chặt lấy đối phương, điên cuồng triền miên.



Trong căn phòng mờ tối, Kim Thái Hanh bước xuống giường.

Tuy anh đã cố gắng nhẹ nhàng nhưng nệm giường vẫn hơi rung, khiến người đang ngủ bất an cựa quậy. Kim Thái Hanh dừng lại một lát, chờ hắn lần thứ hai say giấc nồng mới đứng dậy, đi tới cửa sổ kéo rèm.

Ánh sáng chợt bừng lên, tràn vào như nước, bầu trời màu xanh xám soi tỏ một góc phòng. Kim Thái Hanh đắm chìm trong khung cảnh ấy, anh nghe tiếng gió thổi rì rào và tiếng chim hót quanh quẩn, cảm giác toàn thân đều thư giãn thoải mái.

Một lát sau, Kim Thái Hanh đột nhiên hạ tay khỏi cửa sổ, ma sát đầu ngón tay vào nhau.

Đã qua một buổi tối mà giữa những ngón tay hãy còn lưu lại xúc cảm tuyệt vời như ngọc trên da thịt người nọ, sự ấm áp làm anh an tâm, sự mịn màng lại khiến anh say đắm.

Cho nên... cảm giác đồ của mình bị kẻ khác dòm ngó thật khó chịu.

Kim Thái Hanh nghĩ thầm rồi lấy điện thoại gọi: "Đã tra ra là ai tiết lộ thông tin của Điền Chính Quốc cho những minh tinh đó chưa?"

Nghe bên kia trả lời xong, anh cau mày: "Thành viên ban giám đốc MUSES?"

Bên kia lại báo cáo, nhưng Kim Thái Hanh chỉ hờ hững đáp: "Tên? Tôi không cần biết, gán cho hắn một tội nào đó rồi ép hắn rời khỏi MUSES đi."

Dứt lời, sau lưng đột nhiên có tiếng động, Kim Thái Hanh nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại. Anh quay đầu nhìn về phía chiếc giường, phát hiện Điền Chính Quốc đã ngồi dậy từ bao giờ, đang tựa vào đầu giường ngơ ngẩn nhìn mình.

Kim Thái Hanh hỏi: "Em dậy lúc nào thế? Còn sớm lắm, có muốn ngủ tiếp một lát không?"

Điền Chính Quốc thật ra cũng chưa tỉnh táo, chỉ là hắn đang ngủ nhưng đột nhiên cảm giác được điều gì, thế nên mở mắt ra.

Hắn lập tức trông thấy Kim Thái Hanh đang đứng bên cửa sổ.

Người nọ chìm trong ánh sáng xanh xám nhạt nhòa, gần như hòa cùng một thể với nó. Anh nhàn nhã đứng đó, giống như... giống như khung cảnh cuối trong đoạn quảng cáo "Thịnh Yến" mà hắn đã quay vì anh vậy.

Không biết tại sao, Điền Chính Quốc có chút lo lắng, hắn lo Kim Thái Hanh thật sự sẽ biến thành bóng hình mờ ảo kia, không biết đang ở đâu, cũng chẳng thể giữ lại.

Vì vậy Điền Chính Quốc giang tay, ra hiệu với Kim Thái Hanh.

Người đàn ông bèn bước đến chỗ Điền Chính Quốc, khom lưng ôm lấy hắn, còn tặng hắn một nụ hôn chào buổi sáng.

Lúc đó, Điền Chính Quốc chợt yên tâm.

Bóng hình trong "Thịnh Yến" không thuộc về bất cứ kẻ nào, nhưng Kim Thái Hanh thuộc về hắn, không ai có thể cướp anh ấy khỏi hắn, đây cũng là nguyên nhân mà Điền Chính Quốc quay đoạn phim đó.

Mấy chuyện show ân ái có ai lại ngại nhiều cơ chứ?

Điền Chính Quốc hôn trả đối phương một cái, đắc ý ngủ tiếp, đến khi hắn no giấc thì mặt trời đã lên cao.

Điền Chính Quốc ngơ ngác ngồi giường một hồi, bụng sôi sùng sục, cảm giác đói đến mức có thể ăn hết một con trâu.

Hắn cầm điện thoại gọi cho lễ tân, vừa nhấc máy, âm thanh ngọt ngào của cô nhân viên đã vang lên: "Chào buổi sáng Điền tiên sinh. Trước khi đi, Kim tiên sinh đã đặt cho ngài một phần ăn, xin hỏi ngài có muốn dùng bây giờ không? Chúng tôi sẽ đưa lên ngay."

Điền Chính Quốc không hề bất ngờ, thản nhiên đáp: "Cứ vậy đi" rồi cúp điện thoại.

Đã có giải pháp cho cái bụng đói, dòng suy nghĩ của hắn bắt đầu lan sang những chuyện khác.

Về vấn đề này, quả nhiên Kim Thái Hanh không chê vào đâu được.
Điền Chính Quốc vô cùng hưởng thụ sự săn sóc tỉ mỉ trên mọi phương diện của Kim Thái Hanh dành cho mình, cơ mà mỗi lần lên giường... Sướиɠ thì sướиɠ thật, nhưng sướиɠ xong, nhớ lại hình ảnh bản thân khóc lóc rêи ɾỉ là hắn cảm giác mất hết mặt mũi...

Mà nguyên do vì sao hắn phải mất mặt á?

Điền Chính Quốc vừa nghĩ tới chuyện bị tính kế tối qua là tức đến nghiến răng nghiến lợi, đặc biệt sau khi thấy đám báo chí đưa tin mình và ảnh đế mới lên có quan hệ mờ ám.

Hắn cầm điện thoại, gõ keyword lục soát một vòng, chỉ chốc lát sau đã hít một hơi thật sâu, tự lẩm bẩm: "Khốn nạn, tự mi chạy đến chỗ ta muốn chơi quy tắc ngầm, lấy quyền phát ngôn nhưng thất bại, mi bèn quay sang xúi fan của mi làm bậy. Muốn giành quyền phát ngôn không nói, nhất định phải bôi tro trát trấu vào mặt ta, dám tung tin chúng ta có quan hệ mờ ám à..."
Điền Chính Quốc xem hết toàn bộ các tin rồi mới gọi một cú điện thoại.

"Chắc cô biết chuyện phát ngôn viên của MUSES đúng không? Tôi thấy tên gây chuyện đó không muốn hành nghề nữa, cô cứ theo đó mà làm."

Điền Chính Quốc nói đoạn, cúp điện thoại.

Mặc dù đã khiến thủ phạm phải trả giá, nhưng hắn vẫn thấy khó chịu.

Thế nên hắn quyết định tự làm mình vui lên.

Cơ mà làm sao để vui à, chắc là... kiếm chuyện gì vớt vát thể diện nhỉ?

Điền Chính Quốc trầm tư, nhìn chiếc điện thoại trong tay, hắn nghĩ đến Kim Thái Hanh, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra tối qua... Đột nhiên, một ý tưởng tuyệt vời không gì sánh được hiện ra trong đầu hắn.

Đúng rồi, hợp đồng đã ký là hợp đồng Kim Thái Hanh bao dưỡng mình. Chỉ cần đổi tên hai bên lại, hợp đồng Kim Thái Hanh bao dưỡng mình sẽ biến thành hợp đồng mình bao dưỡng Kim Thái Hanh, vậy không phải là vớt vát thể diện à?
Điền Chính Quốc bừng tỉnh, hai mắt sáng rực.

Hắn lập tức trượt màn hình, mở file word của hợp đồng ra, nhấn edit, sau đó vừa cười xấu xa vừa gọi cho Kim Thái Hanh.

Sau vài giây chờ đợi, cuộc gọi kết nối. Thanh âm của Kim Thái Hanh từ đầu bên kia truyền tới: "Sao thế?"

Điền Chính Quốc chưa kịp nói gì đã phì cười: "Khửa khửa..."

Kim Thái Hanh: "Có chuyện gì?"

Điền Chính Quốc: "Khửa khửa khửa khửa..."

Kim Thái Hanh: "..."

Điền Chính Quốc: "..."

Họa mi nhất thời ngừng hót, vài giây sau, Điền Chính Quốc nhịn hết nổi, hỏi: "Sao anh không nói gì hết?"

Kim Thái Hanh: "Tôi đang chờ xem chừng nào thì em cười xong."

Điền Chính Quốc lập tức đáp: "Em cười xong rồi!"

Lúc này bên A và B đã thay đổi, các điều khoản trở thành một chuyện, hai chuyện, ba chuyện... một đống chuyện mà Điền Chính Quốc có thể làm. Vừa nghĩ tới việc mình sắp được thế này thế nọ rồi lại thế kia với Kim Thái Hanh trên giường, Điền Chính Quốc đã nhộn nhạo cả lên.
Điền Chính Quốc đưa điện thoại lên cao, trượt lên trượt xuống xem lại một lượt. Càng xem hắn càng thoả mãn, quyết định bao giờ về nhà sẽ photoshop con dấu vào rồi in ra, giả bộ sửa đổi đã được thông qua, mình đang sở hữu và độc chiếm Kim Thái Hanh.

Hắn rất muốn chia sẻ tâm trạng hài lòng hiện tại cho Kim Thái Hanh nghe, nhưng không dám nói cụ thể, sợ lại bị đè xuống giường dạy dỗ.

Gã đàn ông nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên nảy ý, quyết định làm nũng với Kim Thái Hanh một chút.

Làm nũng thì sao, chẳng lẽ Kim Thái Hanh không cho mình làm nũng?

Điền Chính Quốc lớn tiếng hỏi Kim Thái Hanh: "Kim Thái Hanh, anh có đồng ý cùng em..." Hắn tinh ranh đọc lướt vèo qua đoạn "ký lại hợp đồng, đổi hai bên A và B", cuối cùng bổ sung thêm trợ từ nghi vấn ở cuối câu, "...không?"
Ở đầu bên kia, Kim Thái Hanh còn tưởng mình bị lãng tai.

Anh đổi sang tai khác, nghiêng đầu kẹp điện thoại, tiếp tục xem văn kiện, vừa cầm bút gạch dưới những chỗ cần chú ý vừa hỏi: "Em mới nói gì?"

Điền Chính Quốc lặp lại một lần nữa, vẫn cố tính lấp liếʍ cái đoạn chính giữa. Kim Thái Hanh cuối cùng cũng hiểu, đoạn chính giữa đó là những câu mà Điền Chính Quốc không dám nói thẳng.

Chẳng hiểu tên này lại muốn làm trò gì?

Kim Thái Hanh hơi buồn cười trong lòng, tùy ý trả lời đối phương: "Đồng ý."

Anh vừa dứt câu, âm thanh của Điền Chính Quốc lại vang lên, có vẻ khó tin: "Anh đồng ý thật hả? Anh có nghe rõ yêu cầu của em không thế?"

Vì vậy Kim Thái Hanh lại mở miệng, anh đáp: "Tôi nói, tôi đồng ý."

Dù không rõ em đang nói gì, nhưng chính miệng em đã yêu cầu, sao tôi lại không đồng ý được?
Sau đó anh nghe thấy tiếng búng ngón tay "tanh tách" vang dội, gần như tưởng tượng được dáng vẻ hớn hở của Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh nở nụ cười.

Qua hôm nay là bắt đầu đếm ngược đến giao thừa, người trên đường càng ngày càng thưa thớt. Các công nhân xa xứ đã về quê đoàn tụ với gia đình, bầu không khí dù náo nhiệt nhưng phố xá lại có vẻ cô đơn hiu quạnh.

Thấy cũng sắp đến Tết, không biết lúc nào cha mẹ sẽ đến tìm mình nên Điền Chính Quốc không qua đêm ở chỗ Kim Thái Hanh nữa mà trở về nhà mình.

Vừa rời xa vòng tay của anh người yêu ngủ nghỉ điều độ, nếp sống đảo điên của Điền Chính Quốc lại nổi dậy, lần thứ hai rơi vào trạng thái tối không ngủ được, ngày nướng li bì.

Thế nên hôm đó, Điền Chính Quốc cũng không biết mẹ Điền dẫn người giúp việc sang quét dọn.
Mẹ Điền mở cửa kiểm tra xung quanh, đầu tiên là xem chỗ mấy góc tường có bụi không, tiếp đó là kệ sách và bàn ghế. Xong xuôi đâu đấy, bà hài lòng gật đầu, bước qua tấm bình phong thưa, vừa tới chỗ bàn trà phòng khách thì chợt trông thấy thứ gì đó nằm trên sàn nhà.

Mẹ Điền cúi xuống nhìn, phát hiện đó là một tập văn kiện, hình như rơi từ ngăn bàn xuống. Bà nhặt lên rồi lật ra trước xem thử, mấy chữ viết tay bằng mực đỏ to đùng đập thẳng vào mắt, khiến bà vô thức đọc thành tiếng: "Hợp đồng Điền Chính Quốc bao dưỡng Kim Thái Hanh..."

Mẹ Điền: "...???!!!"




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net