Chap 5:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Y tá, cho tôi hỏi, bệnh nhân được đưa vào bệnh viện lúc 7 giờ tối hôm qua do bị tông xe nằm ở phòng mấy?

- À, có phải là bệnh nhân tên Hoàng Song Tử không?

- Chắc vậy.

- Là phòng 102.

- Cám ơn.

Ma Kết theo hướng dẫn của y tá đi đến phòng 102. Thì ra chàng trai đó tên là Hoàng Song Tử. Đúng là một cái tên đẹp. Mà khoan, tên này quen thật đó! Hoàng Song Tử, Hoàng Song Tử...

- Á, là tên trong truyện tranh V của Sư Tử.- cô đập tay vào nhau, mặt nghênh lên vẻ tự hào.- Anh ta là Song Tử, vậy...mình đang ở truyện tranh sao? Chết tiệt! Sao lần nào cũng bị dính vào thế giới truyện tranh nhỉ! Hay là mình đi về thôi, dù gì anh ta cũng không chết. Dính vào anh ta thì rắc rối lắm! Người như mình sao lại nói chuyện với nhân vật truyện tranh được chứ!

Ma Kết toan xoay người bước đi, bỗng một giọng nói vang lên làm cô giật thót:

- Cô ấy! Chính là cô ấy!

Khoan đã, Ma Kết đã làm gì sai? Câu đó nghĩa là sao? Cô nghe tiếng bước chân dồn dập về phía mình nhưng người lại hoàn toàn bất động.

- A, tôi nhận ra cô rồi!

Ma Kết cảm nhận được có một lực kéo mạnh cánh tay cô.

- Tôi xin lỗi, lần sau tôi sẽ không làm vậy nữa!

- Hả? Cô nói gì vậy? Cô là ân nhân cứu mạng tôi, tôi cảm ơn còn chưa hết.

Ma Kết ngước đầu lên. Là Song Tử. Ôi mẹ ơi, đẹp trai kinh. Hôm ở toà nhà YG đã thấy đẹp rồi, bây giờ ngắm lại càng thấy đẹp trai hơn.

- Này, cô sao vậy? Sao nhìn tôi hoài vậy?

- À không, không có gì.

- Hôm qua nhờ có cô nên tôi mới không bị tai nạn.

- Không phải là tôi! Có một cô gái lái xe hơi tông vào chiếc xe điên đó để cứu anh. Nhưng mà cô gái đó tự nhiên biến đâu mất tiêu!

Song Tử đứng nhìn Ma Kết hồi lâu, mắt chớp liên hồi.

- Cô nói gì vậy? Cô làm việc đúng thì tôi cám ơn thôi! Đâu cần phải bịa ra người khác để chối bỏ trách nhiệm.

- Không phải, tôi nói thâ-

- À, hình như hai tháng trước tôi bị đâm trên khách sạn YG, cô đã cứu tôi thì phải.

"Hai tháng? Thời gian trong truyện trôi nhanh vậy sao? Chẳng trách sao 5 phút trôi qua mà đã 12 giờ đồng hồ!"

- Khách sạn YG? À, nhớ rồi! Tô-

- Sau đó cô lại biến mất, cô làm tôi tìm cô rất lâu đấy! Cô đã ở đâu vậy?

- Tôi trở về thế giới thường.

- Cô nói gì? - Song Tử không giấu được vẻ ngạc nhiên.

"Nếu mình nói anh ta là nhân vật truyện tranh, anh ta sẽ không tin."

- À...ờm...tôi bận chút việc nên về trước.

- Tôi tìm cô suốt hai tháng đó. Để đền ơn cô, tôi sẽ dẫn cô đi mua sắm.

- Tôi khô-

- Đi thôi!

Ma Kết vốn không thích mua sắm, cô chỉ thích duy nhất hai thứ, ngôn tình và Song Ngư. Vậy mà tên này lại dẫn cô đi mua sắm. Thật là!

Song Tử lái chiếc siêu xe chở Ma Kết đi. Mặc dù biết trước Song Tử giàu, cô vẫn không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc siêu xe của anh. Song Tử dẫn đến trung tâm mua sắm do anh ta làm chủ. Cô biết cái trung tâm này, ở đây bán đồ cực mắc, chỉ có bọn tiền chất đâu cho hết mới vào đây. Đứng trong cái cửa hàng to khủng bố, với hàng loạt hàng hiệu khác nhau, Ma Kết cảm thấy choáng váng. Đôi với cô, quần legging với áo thun trơn là được rồi, đâu cần áo đầm này nọ. Thấy Ma Kết cứ đứng ngẩn người ra, Song Tử lựa một đống quần áo rồi bảo cô vào thay thử. Cô bước vào phòng thử đồ, đóng cửa lại.

- Phù, cuối cùng cũng có không gian riêng. Ôi mẹ ơi, mặc dù con cũng muốn xài hàng hiệu nhưng mà ở đây mãi cũng không được. Tin nổi không, nhân vật truyện tranh đang mua đồ cho mình đó! Haha, so funny!- Ma Kết nói một mình, trông chẳng khác nào đứa tự kỉ. - Bây giờ sao về nhà đây, nhớ mọi người quá! Một chap thường kết thúc khi có một sự kiện bất ngờ. Vậy mình phải làm một cái gì đó cho anh ta ngạc nhiên, vậy mới kết thúc chap được. Đúng rồi, mình giỏi thật, đúng là thiên tài.

Ma Kết mở cửa phòng thay đổi ra.

- Bộ đồ này hợp với c-

"Chát"

Song Tử chưa kịp nói xong Ma Kết đã tát một cú thật mạnh vào mặt Song Tử. Anh ta vô cùng ngạc nhiên, trợn mắt, máu dồn lên não.

"Sắp được rồi! Cảm xúc của anh ta đang thay đổi. Yes! Mày giỏi quá Ma Kết ơi!" Nhưng trái ngược với tưởng tượng của Ma Kết, Song Tử đúng là rất tức giận nhưng vẫn chẳng có gì xảy ra cả.

Song Tử lấy tay che má, nhìn Ma Kết bằng ánh mắt giận dữ.

"Chết mồ! Toi rồi! Kì này mình chết chắc!"

Ma Kết cúi đầu xuống, lấy tay che miệng, lí nhí:

- Sorry, tôi lỡ tay.

- Cô gái này...bị điên rồi! Bảo vệ, đưa vào bệnh viện tâm thần đi!

- Không được lại đây! - Ma Kết thấy con dao gọt trái cây trên bàn, cầm lên đưa trước mặt bọn bảo vệ và Song Tử.

- Này này, có cái gì thì cứ bình tĩnh mà nói. Bỏ dao xuống đi!

"Bình tĩnh cái gì chứ? Tôi đang hoảng chết đi được! Haiz, giờ mà bỏ dao xuống là mấy tên bảo vệ kia bắt mình vào đồn cảnh sát mất. A, có cách rồi!"

- Ờm...tôi nói cho anh biết. Hoàng Song Tử, tôi chính là hung thủ sát hại gia đình anh cách đây 15 năm đó, có ngon thì lại đây bắt tôi đi!

"Hí hí, anh ta chắc sẽ ngạc nhiên lắm đây! Nếu là hung thủ thì sao lại cứu anh ta chứ? Mình sắp được thoát khỏi đây rồi!"

- Cô..thật sao?

"Anh ta tin rồi, một chút nữa thôi!"

- Ừ, thế đấy!

"Nói khích thế này chắc tức lắm nhỉ? Mình sắp về nhà rồi."

Song Tử cúi đầu, suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Ma Kết, cười khinh.

"Anh ta tức quá hoá điên sao? Làm gì thế nhỉ?"

Song Tử lấy điện thoại ra:

- Cảnh sát, tôi bắt được hung thủ rồi! Đến đây bắt hắn ta đi!

Hiện giờ, cô đang ngồi trước mặt một đồng chí công an.

- Cô khai mau, động cơ của cô là gì? Tại sao lại muốn giết gia đình anh ấy? Cô có thừa nhận mọi tội lỗi của mình không?

"Có biết gì đâu mà trả lời, tôi mà là hung thủ tôi cũng trả lời rồi."

- Sao cô không nói gì hết? Nhanh đi, phiền phức quá!

-....

- Cứ nói là mình làm đi.

-....

- Cô muốn cái gì hả? Bị câm rồi sao?

-...

- Nói mau!- tên cảnh sát tức giận, đập bàn, trợn mắt nhìn Ma Kết.

"Ôi mẹ ơi, đáng sợ chết đi được! Mà bây giờ biết nói gì đây! Vốn là mình không làm mà!"

- Nè! - anh ta quát lớn.

- Biết gì đâu mà trả lời.- Ma Kết lí nhí, thế nhưng những lời đó vẫn lọt vào tai tên cảnh sát.

- Cô...Aizz...Hừ...Đưa cô ta vào phòng tạm giam.

Thế là đêm đó cô được ở trong tù. Trời mát lắm cơ! Cái giường nệm mỏng, thế mà cô ngủ ngon lắm! Nói thật chứ đêm đó ở trong tù vui lắm, tuyệt vời y như ở khách sạn. Lần đầu ở trong tù mà cô cảm thấy hạnh phúc lắm cơ!

Hôm sau, cô xem tivi lén trong phòng mấy ông bảo vệ. Tin tức về hung thủ giết chết gia đình Song Tử đã được lên trang nhất. Mọi hình ảnh của Ma Kết và Song Tử được đưa lên tivi. Bây giờ cô nổi tiếng thật rồi, không biết có nên cảm thấy vui sướng không nữa! Cơ mà như thế cũng không ổn, nếu tâm lý anh ta không thay đổi thì cô sẽ phải ở trong nhà tù suốt đời. Sắp tới có phiên tòa rồi, lỡ cô bị kết án tử hình thì phải làm sao? Ôi, ngay cả lần cuối cùng được gặp Song Ngư cũng không được nữa rồi! Còn Sư Tử, Bạch Dương nữa! Buồn thật, sắp phải xa họ rồi!

Tối hôm đó, tại nhà Song Tử

- Alo!

"Hung thủ thật sự không phải là cô gái kia! Tôi biết được hung thủ thật sự rồi! Lên tầng thượng đi, tôi muốn gặp anh!"

- Gì cơ? Không thể nào! Cô ấy cũng đã thừa nhận rồi còn gì.

"Nếu muốn biết sự thật thì hãy lên tầng thượng, nhớ là đi một mình, đừng dẫn theo đám vệ sĩ."

Từ ngày bị đâm trên sân thượng, Song Tử đi đâu cũng cảnh giác, lúc nào cũng có vệ sĩ theo cùng. Nhưng sao người ở đầu dây bên kia biết được. Họ đã từng gặp nhau sao?

- Được rồi! Chờ một tí, tôi sẽ lên!

Song Tử suy nghĩ hồi lâu. Nếu thật sự hung thủ không phải là cô gái kia thì sao cô ấy lại thừa nhận điều đó? Cô ấy có ý định gì? Song Tử đi vào phòng, cầm theo cây súng lục. Vệ sĩ vẫn chưa đủ, Song Tủ luôn cầm theo súng để bảo đảm rằng tính mạng mình sẽ an toàn sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra.

Song Tử lên tầng thượng, chẳng có ai cả. Anh bị lừa sao? Bỗng dưng anh thấy một người mặc áo đen xuất hiện. Mặt bị chiếc áo khoác màu đen và khẩu trang đen che lại. Một chút nghi ngờ, Song Tử đưa tay vào túi quần sau, nắm chặt cây súng.

- Anh là ai? Nói xem hung thủ là ai!

Tên kia bỏ ngoài tai lời nói của Song Tử, vẫn bước về phía anh. Anh để ý túi quần phía sau của hắn cũng có một khẩu súng. "Nguy rồi! Mình bị lừa! Hắn ta có súng, quả không đơn giản!" Song Tử chĩa súng về phía tên áo đen. Hắn ta cầm súng chĩa ngược lại. "Nếu bây giờ mình nổ súng, hắn ta lập tức bóp còi. Nếu mình đứng yên, hắn sẽ giết mình ngay. Phải làm sao đây?"

- Anh là ai? Tại sao lại muốn hại tôi? Tôi không sợ đâu, tôi có súng mà!

Hắn ta không nói gì, vẫn giữ súng chĩa vào mặt Song Tử. Hai tay anh giữ chặt lấy súng. Bỗng dưng, cây súng từ từ mờ dần rồi biến mất. Hai tay anh không còn gì hết. Chuyện này là thế nào? Sao lại có chuyện vô lý thế này được?

End chap 5.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net