Chương 8: Coi như dỗ mèo đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Phong Nguyệt

Hôm sau Quý Việt bị ông già gọi dậy sớm, vậy mà tâm trạng không hề tệ chút nào.

Có lẽ do thấy được một mặt không ai biết của O học sinh giỏi.

Trên bàn ăn, mẹ Quý và ba Quý liếc nhìn nhau, thi nhau thở phào.

Trước kia vì chuyện không vui trong nhà, cảm xúc của Quý Việt luôn không tốt, hôm nay lại không hề tệ, dù thế nào cũng đều là khởi đầu tốt.

"Con yêu, tối nay chúng ta ra ngoài ăn đi, ngày mai được nghỉ, hãy tự thưởng cho bản thân mình."

Quý Việt uống sữa xong, giương mắt nhìn thoáng qua ba mẹ Quý: "Hai người đi đi, Quốc khánh không thể gặp Lam Vân Kiệt và Tiểu Hòa, con muốn hẹn tụi nó tối nay đi ăn."

"Được, đủ tiền không?"

Quý Việt gật đầu, ăn lát bánh mì cuối cùng trên bàn.

Mãi cho đến khi tiết học buổi sáng bắt đầu, Quý Việt mới khoan thai tới cổng trường, quen thuộc chào hỏi chú gác cổng và giáo viên trực ban.

Mới đi được mấy bước, Quý Việt chợt nghe thấy tiếng người nào đó đang lao về phía trường học.

Là tiếng bước chân chạy bịch bịch, Quý Việt quay đầu nhìn thì thấy một bóng dáng quen thuộc.

Hả??

Quý Việt dụi mắt, sau khi phát hiện mình không nhìn nhầm, hắn cố ý dài giọng "Ôiii".

Tưởng Kỳ chột dạ, ai biết Tưởng Vưu ngày nào cũng dậy sớm như thế, không thể trách cậu lỡ báo thức được.

Tưởng Vưu cũng không nhắc nhở, xem ra cũng không quan tâm hình tượng của mình lắm.

Tưởng Kỳ cố gắng trốn tránh trách nhiệm.

Tưởng Vưu cố gắng ngủ trong tiềm thức:...

Đợi người tới cổng, Quý Việt cười một tiếng: "Mèo Tưởng cũng đi muộn à?"

Tưởng Kỳ nghe thấy xưng hô mày, chân mày nhảy dựng: "Đã nói rồi, đừng gọi cái tên này."

Quý Việt xòe tay: "Nhưng tôi đâu có đồng ý với cậu."

Tưởng Kỳ bắt chước Tưởng Vưu, không để ý tới Quý Việt, lao thẳng về phía lớp học.

Quý Việt theo sau Tưởng Kỳ một hồi mới đuổi kịp.

"Mèo Tưởng à, tôi cảm thấy con người cậu cũng thú vị lắm."

Tưởng Kỳ liếc Quý Việt, cười mỉa: "Tôi cũng cảm thấy con người cậu cũng thú vị lắm."

Quý Việt chậc một tiếng, cảm thấy những lời này hơi kì kì, nhưng hắn cũng không để bụng.

Trong lớp, tiếng đọc sách lanh lảnh bỗng dừng lại khi thấy hai người nào đó bước vào.

Khi Quý Việt ngồi vào chỗ, Tôn Hậu ở hàng trước dùng sách che miệng, nhiều chuyện thò tới.

"Anh Quý, hôm nay anh và học sinh giỏi cùng nhau bước vào lớp luôn nha, gặp ở cổng trường? Không ngờ hôm nay học sinh giỏi lại tới trễ."

Quý Việt mặc kệ Tôn Hậu, liếc một cái: "Hỏi nhiều, gặp ở cổng trường, không thân."

Tôn Hậu tự vỗ mình một cái, thầm thở dài, đều tại hình ảnh hai người bước vào lớp quá hài hòa nên hắn quên mất anh Quý và người nọ là đối thủ.

Tin học sinh giỏi đến muộn hơn ngày thường cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng.

Giữa trưa, khi Quý Việt chờ lớp Lam Vân Kiệt và Giang Hòa ở kế bên tan học, Tưởng Vưu ngồi một mình trong phòng.

Quý Việt nhìn vào lớp của họ, thấy giáo viên còn đang hào hứng giảng bài.

Quý Việt trở về lớp, nhìn Tưởng Kỳ bằng ánh mắt kỳ quái: "Cậu không đi ăn cơm?"

Tưởng Kỳ thầm mắng, tôi cũng muốn đi ăn chứ, nhưng đi gấp quá không mang tiền, cũng không mang thẻ cơm, tôi ăn không khí à?

"Ừm." Tưởng Kỳ lật vở ghi chép, vờ như đang chăm chỉ học tập.

Quý Việt còn muốn nói gì đó thì nghe thấy ngoài cửa phòng truyền đến giọng nói vô cùng hưng phấn: "Anh Quý ới, đi mau lên, đói chết em rồi, Giang Hòa nhanh lên, chúng ta phải vọt thật nhanh."

Quý Việt đáp lại một câu, quay đầu nói với Tưởng Kỳ: "Thôi, tôi đi đây, lát nữa nói sau."

Đợi mọi người đi hết, Tưởng Kỳ đập trán xuống bàn, lẩm bẩm: "Biết vậy không ra ban ngày, dậy sớm thì thôi đi, còn phải giả ngoan, bị đói nữa chứ."

"Sao tùy ý bằng buổi tối được, có hút thuốc cũng không ai quản."

Tưởng Kỳ hít mũi, thấy hơi ấm ức.

"Bên kia có cá hầm cải chua!" Ánh mắt Lam Vân Kiệt sáng lên, bảo Giang Hoa bưng cà tím xào và sườn heo chua ngọt về bàn rồi quay đầu chen vào dòng người.

Quý Việt ngồi ở chỗ bình thường họ hay ngồi.

Giang Hòa đi tới, ngoan ngoãn bày món ra bàn.

"Hôm nay căn tin nhiều người quá." Lam Vân Kiệt bưng chiến lợi phẩm của mình về.

"Ừm." Quý Việt lùa hai họng, thất thần hùa theo.

"Anh Quý, mai em và Giang Hòa đến công ty chơi sẽ gửi video cho anh xem!" Lam Vân Kiệt hứng thú lập kế hoạch, vô cùng chờ mong ngày mai.

Giang Hòa cũng có chút chờ mong.

"Chơi vui nhé." Quý Việt nhìn Giang Hòa, "Nếu thích gì thì đừng khách sáo với Lam Vân Kiệt."

Lam Vân Kiệt vỗ vỗ ngực, bộ dáng coi tiền như rác: "Còn phải nói, có em ở đây, tuyệt đối sẽ không để Giang Hòa chán."

Giang Hòa xấu hổ gật đầu, gương mặt ửng đỏ.

Quý Việt không nói gì nữa.

Đợi ăn no rồi, Quý Việt bỗng nhớ tới gì đó, đứng lên chỉ chỉ mâm mình: "Trả giúp tao, tao về trước."

Lam Vân Kiệt nuốt một họng cơm, ra dấu ok: "Để em."

Trong lớp, Tưởng Kỳ liên tục đập trán xuống bàn.

Tưởng Kỳ bực bội muốn chết, cậu ghét nhất là đói, không ngờ hôm nay tự mình hại mình.

"Cạch."

Một thứ gì đó được đặt xuống bàn, Tưởng Kỳ đột nhiên ngẩng đầu, thấy một chai sữa in hình con mèo, nhìn lên trên thì thấy một bàn tay có khớp xương rõ ràng.

Tưởng Kỳ ngẩng đầu nhìn, đôi mắt đen láy của Alpha ánh lên vẻ trêu chọc.

"Mèo Tưởng, cậu muốn đục lỗ trên đầu mình à?"

Tưởng Kỳ lập tức ngồi thẳng, trán hằn vệt đỏ, ánh mắt mê mang.

Quý Việt phụt cười, đi về chỗ ngồi.

Tưởng Kỳ nhìn chai sữa để trên bàn, nhướng mày.

"Cho tôi?" Tưởng Kỳ quay đầu nhìn về phía Quý Việt.

Quý Việt ừ một tiếng, giọng nói mang theo ý cười: "Cho mèo Tưởng sắp chết đói nào đó."

Ánh mắt Tưởng Kỳ sáng lên, cậu nói cảm ơn rồi xoay đầu mở chai sữa ra uống một cách ngon lành, không thèm để ý đến việc bị kêu biệt danh.

Không thể không nói, ấn tượng của Tưởng Kỳ đối Quý Việt lập tức tăng lên, Tưởng Kỳ rất tình nguyện kết bạn với Quý Việt, tuy Quý Việt có hơi thiếu đầu óc, nhưng khuyết điểm không át được ưu điểm, rất đáng giá!

Quý Việt không biết ấn tượng của mình trong lòng Tưởng Kỳ bay lên, chẳng qua khi nãy hắn nhìn thấy O này rõ ràng rất đói lại vờ ra vẻ 'không đói, không ăn, cảm ơn'

Coi như dỗ mèo đi.

Quý Việt tìm lý do cho mình, không thể vì đó là O mình chướng mắt là không có phong độ Alpha được.

Thế nên Quý Việt không hề chột dạ, cũng không hề thấy chỗ này kì cục.

Chỉ là làm việc tốt mỗi ngày mà thôi.

Quý Việt nhìn Tưởng Kỳ ở hàng trước nghiêm túc uống sữa, nhớ tới con mèo làm nũng in trên chai lại muốn cười.

Đúng là hơi giống.

Buổi tối Lam Vân Kiệt và Giang Hòa đứng trước cửa lớp chờ Quý Việt.

"Hôm nay chúng ta đến khu biệt thự ăn đi, anh Quý." Lam Vân Kiệt to xác làm nũng.

"Mày có tiền?" Quý Việt nhướng mày hỏi.

Khu biệt thự là khu của người giàu, một bữa không dưới năm chữ số, tuy mấy người họ có tiền, cũng có nhà ở khu người giàu, nhưng trong nhà nhiều quy tắc, chuyện cũng nhiều, bình thường không ai có tiền đến đó ăn chơi xa xỉ.

Lam Vân Kiệt cười haha, rõ ràng là anh chàng đẹp trai xán lạn, thế quái nào lại mang mặt kì quái như thế này, cậu ta móc một tấm thẻ trong cặp ra: "Lấy của anh em đó, hôm nay em mời khách, Quốc khánh, thời điểm cống hiến GDP cho quốc gia đến rồi."

Quý Việt trừng cậu ta một cái.

Giang Hòa do dự, kéo góc áo Lam Vân Kiệt, ậm ừ nói: "Không tốt lắm đâu."

Quý Việt ôm vai Giang Hòa, cười mỉa: "Nhóc Hòa, đừng tiết kiệm tiền giúp thằng ngu này, chúng ta đi ăn ké thôi"

Lam Vân Kiệt trợn to mắt, giả khóc: "Anh Quý, anh bắt nạt em!"

Quý Việt không để ý cậu ta, vô ý quay đầu thoáng nhìn lớp học trống trải, O hàng trước đã rời đi từ lâu.

Quý Việt không rõ cảm giác của mình là gì, hắn định trêu người nọ một chút, ai ngờ đã chạy mất.

Có lẽ hơi mất mát chăng?

"Đi, đi ăn cơm!"

Hết chương 8


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net