â

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ả nữ sinh trong trường sùng bái nghe hắn ca bài ca thiếu nhi ngây thơ như vậy, nhất định từ đó về sau sẽ không biết hai chữ thầm mến viết như thế nào nữa.

Bên cạnh quầy thu ngân có một dãy bán hoa, đủ loại hoa cỏ đều nở rộ rực rỡ. Anh cầm một chùm bông hồng màu hồng nhạt đến: “Tặng cho em một nhành.”

“Tôi không thích hoa hồng.” Quá dung tục.

“Dù sao tôi cũng mua rồi, em sẽ không đành lòng lãnh phí vứt nó vào sọt rác chứ?” Anh nhét bông hồng vào trong tay của Hành Vân.

Cô suy nghĩ, tháo giấy gói hoa hồng ra, sau đó đâm vào lớp xốp gần đó: “Để cho mọi người nhìn ngắm như vậy chắc không tính là lãng phí chứ?”

Ngô Đạc cũng không cãi lại: “Vậy em thích gì?”

Cô ngẩng người, sau đó nở nụ cười gian xảo hiếm thấy: ” — tôi thích Niccolò Paganini.”

Nhìn dáng vẻ bó tay bó chân của anh, tâm trạng của Hành Vân lập tức tốt hơn.

Mussolini thì anh còn biết chứ Paganini, có cho anh mười năm nữa thì cũng chẳng biết cái thằng cha chỉ biết lừa gạt con gái người ta này.

Chú cảnh sát mặc đồng phục đội giao thông thổi còi, lớn tiếng kêu cô gái vượt bậy qua đèn đỏ lại.

Ôn Noãn cầm bong bóng vừa mua, ngoan ngoãn từ giữa đường quay trở lại lắng nghe chú cảnh sát giao thông phê bình, cuối cùng, chú ấy làm lễ rồi nói: “Cô vượt băng qua đường lúc đèn đỏ là làm trái với [luật an toàn giao thông đường bộ], căn cứ theo quy định, hiện tại tôi phải phạt cô mười nguyên.”

Còn có vụ phạt tiền nữa hả? Ôn Noãn hơi ngây ngốc, đưa một tay lật tới lật lui túi xách, sau đó lại ngây ngốc tiếp: “Ví của cháu mất rồi.”

Đây cũng không phải là chuyện mới mẻ gì, bình quân mỗi tháng cô đều mất một ví tiền, tần suất cao đến Gia Gia nghĩ sau này nếu không có công ăn việc làm thì đi theo sau lưng cô lụm tiền làm giàu. May mà trong ví không có giấy tờ quan trọng, tiền mặt cũng không nhiều lắm, còn chi phiếu thì có thể đi báo mất, thế nhưng cửa trước mắt phải qua làm sao đây?

Chú cảnh sát giao thông đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần, ánh mắt rành rành vẻ “Ăn mặc gọn gàng như vậy dè đâu bủn xỉn quá trời”, cúi đầu bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng không muốn làm khó cô. Nhưng hôm nay có cấp trên xuống thị sát tình trạng chấp pháp, nói không chừng đài truyền hình cũng tới phỏng vấn. Chẳng lẽ cô hi vọng chuyện mình đóng phạt lên ti vi sao? Mười nguyên không nhiều mấy, cô đưa tiền là chuyện sẽ ổn ngay thôi.”

“Cháu cũng không muốn quỵt tiền nhưng trên người cháu thực sự không có tiền.”

Một tờ giấy bạc đưa tới, “Để cháu trả thay bạn ấy.”

Nói thực chùm bong bóng trên tay cô quá bắt mắt, Trương Dực Chẩn ở rất xa cũng bị thu hút, nhìn dáng vẻ gấp gáp tới mức tay chân luống cuống của cô thì dừng lại nghe một chút.

“Dòng xe qua lại trên đường này rất nhiều, sau này đừng qua đường ẩu nữa.” Giọng của anh vẫn mờ nhạt nhưng có sự quan tâm.

Cô gật gật đầu, cảm thấy ấm áp trong lòng, giống như đang chơi xích đu trong gió mát buổi chiều, bình thản nhưng vui sướng. Thế nhưng vì sao mỗi lần cô gặp anh ấy đều nhếch nhác vậy nhỉ, quá mất mặt rồi.

“Thật ngại, khiến anh mất tiền không.”

“Không sao.” Anh nhanh tay giữ chặt cô, ngăn bước chân muốn đi xuống đường của cô lại: “Còn muốn qua đường ẩu để bị phạt lần nữa hả? Đi cầu vượt đi.”

Trên cầu vượt không có ai trừ một bé gái chừng tám chín tuổi ngồi cô đơn trên lối đi, sắc mặt cháy đen ảm đạm, quần áo mặc trên người cũng không còn rõ màu, trước người có một túi nhựa plastic xin ăn.

Cô đi tới ngồi xổm trước người của bé gái: “Hôm nay chị mất ví rồi nên không có tiền, nhưng chị có cái này cho em nè.” Cô cầm chùm bong bóng rực rỡ đủ màu sắc nhét vào trong lòng bàn tay ôi bẩn của bé gái: “Nắm chặt một chút để nó đừng bay đi mất. Nếu như em ngoan ngoãn thì nó sẽ mang em bay đó!”

Trước khi xuống cầu vượt cô xoay người lại phất tay, bé gái đó cũng nở nụ cười e dè phất tay với cô, bong bóng đủ màu chập chờn liên tục trong gió, những thanh sắt thép lạnh nguội trên cầu vượt bỗng nhiên sôi động hẳn lên.

“Em có lòng thương người quá.”

“Đâu có.” Ôn Noãn thẹn thùng nuốt nước bọt: “Thực ra em thấy anh mới là người có tấm lòng thương người.”

“Tôi?” Anh cũng không biết bản thân lại có lòng thương người, đương nhiên anh không tiếc rẻ mấy chuyện quyên tiền từ thiện nhưng anh chưa bao giờ làm điều tốt như cô gái này cả.

“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta tổng cộng gặp nhau ba lần mà lần nào anh cũng đều cứu em trong lúc nước sôi lửa bỏng cả, che dù cho em, vác đồ dùm em còn giúp em nộp tiền phạt nữa, thật sự đã làm phiền anh rồi. Không bằng để em mời anh đi ăn cơm nhé.”

“Không phải đã mất ví tiền rồi sao?”

“Em có mang theo thẻ sinh viên.” Cô tự đắc móc tấm thẻ ra khỏi túi quần jean quơ qua quơ lại cho anh nhìn: “Nếu vừa rồi nếu anh không đến thì em suýt nữa đã định hỏi chú cảnh sát giao thông quét thẻ lấy hóa đơn nộp phạt được hay không rồi đó. Thế nhưng em chỉ có thể mời anh ăn ở căn tin thôi.”

“Khỏi.”

“Hả, anh ghét ăn cơm giá rẻ ở căn tin sao?”

Dực Chẩn chỉ có thể cười gượng: “Sao tôi dám ghét bỏ chứ! Nhưng hãy để tôi mời đi.”

Tới trước cửa sổ lấy thức ăn, kết quả vẫn do Ôn Noãn trả tiền. Nguyên nhân rất đơn giản, anh quên mang phiếu ăn. Bởi vì chủ nhật nên căn tin không có món ăn gì ngon nên bọn họ chỉ có thể ăn mì hoành thánh thập cẩm.

Mì hoành thánh vừa đặt lên bàn thì cô không nói thêm câu nào mà dùng thìa lớn bắt đầu vừa ăn vừa húp súp, sau đó lập tức lè đầu lưỡi màu hồng phấn ra quạt mạnh.

“Đói lắm hả?” Trương Dật Chẩn gần như mắt chữ O miệng chữ A.

“Không có.” Cô lại ra sức ăn một ngụm lớn.

“Vậy thì đừng ăn gấp như thế, rất dễ mắc nghẹn.”

“Ùm.” Cô cũng ý thức được dáng vẻ lúc này của mình rất không thục nữ, vốn định giả vờ lịch thiệp một chút nhưng mới đó đã hiện nguyên hình rồi. Trời ạ, sao lại làm ra chuyện hủy hoại hình tượng như thế này trước mặt của anh chứ.

“Đều do Hành Vân cùng mấy đứa bạn làm hại. Hồi trước em ăn gì cũng nhai kỹ nuốt chậm nên kết quả mỗi lần đi ăn cơm chung bọn họ đều dữ dằn ra lệnh không được nói gì cả mà chỉ tập trung ăn nhanh khiến em bây giờ phản xạ có điều kiện.” Thế nhưng mỗi lần cô vẫn là người ăn cuối cùng.

Anh cười: “Thời gian của tôi không gấp, em có thể ăn từ từ.”

Ôn Noãn chôn dáng tư cười vào trong chén súp nóng hổi, trên mặt súp có rắc rau thơm xanh biếc, hơi trắng mơn trớn gò má làm chảy mồ hôi.

Cách ăn uống của anh rất lịch lãm, dung mạo rất anh tuần, mày kiếm mắt sáng, cái mũi vừa cao vừa gọn, nét mặt lập thể có chiều sâu. Cô rất thích người có mũi đẹp, dù ngũ quan bình thường nhưng nhìn trông cũng rất có cá tính. Còn như cô thì thôi rồi, Ôn Noãn sờ sờ sóng mũi bẹt của mình, lấy thìa inox sạch ngắm lại gương mặt mình, hài, chỉ có đôi mắt to tròn coi như xuất chúng nhưng đáng tiếc không được mềm mại tình tứ như nước buồn man mát của ngày thu.

Nhưng về mặt này cô không thấy tò mò hay sinh lòng hảo cảm. Ở trường khoa tự nhiên chiếm ưu thế này, tỉ lệ nam nữ là 6:4 nên nam sinh đẹp trai ở đâu cũng có, nhưng anh lại khác biệt.

Ở anh có một khí chất ưu nhã ẩn sâu, con người chính chắn không phù hợp với nam sinh tuổi hai mươi mốt. Ánh mắt của anh thâm thúy khiến cô không kìm nổi lòng mà muốn mở cánh cửa tâm hồn đó bước vào trong, tìm hiểu tất cả.

“Trên mặt của tôi dính gì hả?” Anh bị nhìn tới mức thấy quái lạ.

“Không có. Em vừa ăn một cái bánh hoành thánh nhân hạt dẻ.” Cô vui vẻ reo lên: “Em thích ăn mì hoành thánh thập cẩm lắm, bởi vì từng nguyên liệu làm bánh đều khác nhau, ăn vào có cảm giác vui vẻ bất ngờ.”

“Sau đó em sẽ nói đời người như một chén mì hoành thánh, vĩnh viễn không biết nhân bánh kế tiếp có vị gì đúng không?”

“Á. Cuộc đời của hoành thánh hơn giản hơn đời người nhiều, chúng nó được một bàn tay ôn nhu nhào nắn rồi tương thân tương ái xếp gần cạnh nhau, sau đó lặn mình trong nước cái rồi kế tiếp được một cô gái đáng yêu như em ăn sạch, ôi, cuộc sống hoàn mỹ biết mấy! Không cần phải thi cử gì hết.”

“Nhưng khi hoành thánh ra lò đều được kiểm tra chất lượng, có lẽ chúng cũng phải thi cử như chúng ta.”

“Em không nghĩ tới —” Cô bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, “À, em có một vấn đề muốn hỏi anh.”

Anh buông đũa xuống, cũng nghiêm chỉnh lắng nghe câu hỏi của cô.

“Em là Ôn Noãn. Anh tên gì?”

“Trương Dực Chẩn.” Vấn đề này quan trọng lắm hả?

Trương Nghị Chẩn? Hay là Trương Diệc Chẩn*? “Là ba chữ nào?”

* Trong Hán ngữ thì cách phát âm của ba chữ Dực, Nghị, Diệc giống nhau, đều là “yì“. Nhưng bộ chữ thì khác nhau hoàn toàn. 翼 (dực) 毅 (nghị) 亦 (diệc). Ôn Noãn không chỉ nhầm chữ Dực mà cả chữ Chẩn cũng nhầm. Chẩn tên của anh là 轸 – nghĩa thì Dực Chẩn sẽ giải thích ở dưới; Chẩn thứ hai là 诊 – có nghĩa là chẩn bệnh, coi bệnh; Chẩn cuối cùng là 缜 – nghĩa là người tinh tế, tỉ mỉ hay bền bỉ không sờn lòng. Bởi vì không rõ nên Ôn Noãn mới hỏi ba chữ đó là gì.

Anh xé một trang giấy notebook, viết tên của mình lên đó, nét chữ thưa nhưng có lực.

“Trương Dực Chẩn — chữ cuối thật đặc biệt, trước giờ em chưa biết, có ý gì vậy?”

“Đây là một chữ chuyên dụng trong lĩnh vực thiên văn thời Trung Hoa cổ. Trương – Dực – Chẩn theo thứ tự là tên gọi của ba vì tinh tú cuối cùng trong hai mươi tám tinh tú.

“Tên của anh rất có phong thái trí thức. Chẳng giống cha em, lấy họ “Ôn” rồi tùy tiện ghép đại thêm một chữ để đặt tên.”

Tên của Hành Vân cũng được trích từ thành ngữ “hành vân lưu thủy” đó, trình độ biết mấy.

Nhìn Ôn Noãn cẩn thận cất tờ giấy vào trong ba lô, hắn rất khó hiểu: “Em giữ lại để làm gì?”

“Ha ha…” Cô nở nụ cười không mấy ý tốt: “Sau khi trở về phòng em sẽ ghi lên phía trên tên của anh là: Trương Dực Chẩn đã mượn bạn học Ôn Noãn một nghìn nhân dân tệ nên đặc biệt viết đơn này. Ha ha, anh phải trả tiền cho em đó, ở đây có chữ ký của anh đó nhé.”

Nhìn ngắm nét mặt vui vẻ của cô khi biến chuyện không thành có hơn nữa còn nói rất thật rồi lại tự đắc luôn miệng cười tủm tỉm.

“Em là người phương Bắc?” Anh nói tiếng phổ thông rất chuẩn, không cắn lưỡi hay phát âm sai, giọng nói trầm thấp dễ nghe, giống như tiếng đàn violin du dương ~~~~

“Anh là người Chiết Giang hả?” Tiếng phổ thông của cô không được chuẩn lắm, có chút ít cảm giác mềm mại ở nông thôn, lại ngọt ngào như chè trôi nước đậu đỏ.

“À, em là người Tô Châu.” Nhất định do mỹ nhân thường đến từ Tô Hàng* cho nên anh mới hỏi vậy, ha ha.

*Tô Hàng là Tô châu với Hàng châu. Hàng châu thuộc tỉnh Chiết giang còn Tô châu thuộc tỉnh Giang Tô. Emily: không rành địa lý bên đó lắm nên ai thấy sai thì cấp báo nhá ^^~

Khi ra căn tin thì hoàng hôn vừa tới, đến giao lộ chia hai đường dẫn đến ký túc xá khu nam cùng khu nữ thì anh lịch thiệp cúi đầu chào tạm biệt.

Ở gần đó có một hồ sen, nước hồ trong vắt, mỗi lần gió thổi đều gợn sóng lăn tăn, trong mái đình bên hồ có một đôi tình lữ đang ôm nhau hôn hít.

Thực ra đây là cảnh thường thấy, mọi khi bắt gặp vẫn thấy bình thường nhưng không hiểu tại sao Trương Dực Chẩn cùng Ôn Noãn đứng nhìn từ xa một chút thì chợt thấy xấu hổ, cùng lúc cúi gầm đầu lướt ngang.

Cô bắt gặp trên mặt Trương Dực Chẩn được thoa lên một lớp phấn hồng không mấy tự nhiên thì trái tim chợt rung động.

Anh khiêm tốn, hiền hòa cùng ung dung – đó đương nhiên đều là những phẩm chất tốt đẹp. Nhưng nháy mắt đó, cô nhìn thấy được dưới nét mặt lạnh lùng cơ trí ấy là một thiếu niên đơn thuần cũng có lúc biết thẹn thùng.

“Em ~~~” Cô không muốn cứ từ biệt như thế, khi gọi anh lại thì không biết nên nói gì nên mất tự chủ bật thốt: “Trương Dực Chẩn, em thích anh.”

Tấm màn lúc chạng vạng cùng với gió nhẹ như muốn ru cho người ta ngủ say, kim chỉ giờ trên chiếc đồng hồ được làm bằng gỗ trên mái nhà khu hành chính xếp chồng thành một đường thẳng, tất cả đèn đường ở sân trường đều bật sáng, phản chiếu ánh sáng khiến con người ta hoa mắt, giống như có một loại ma thuật kỳ diệu làm con người bất động.

“Vừa rồi em nói gì?” Anh gần như không tin vào lỗ tai của mình.

“Em thích anh… anh có thích em không?” Cô hít một hơi sâu, nói chuyện cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Anh chưa bao giờ được người khác thổ lộ thẳng thừng như vậy nên nhất thời không biết nên làm sao: “Chúng ta vừa quen nhau chưa được mấy ngày, như vậy có vẻ quá —”

“Em vừa gặp đã yêu anh.” Cô ngước đầu, nét cười của cô còn sáng hơn cả đèn đường, giống như mặt trời thu nhỏ.

“Tôi không tin chuyện vừa gặp đã yêu.”

“Vậy anh có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm với em.”

Trương Dực Chẩn rốt cuộc cũng lĩnh ngộ được chuyện anh quyết không đấu lại cô nên lập tức vội vàng cáo từ “tôi còn có việc”, để lại Ôn Noãn đứng tại chỗ, kỳ quái nhìn cử chỉ thất lễ đầu tiên của anh.

Chương 2:

"Hôm qua lúc em đến tiệm sách nhìn thấy một bà mẹ trẻ dắt con gái tới mua sách thiếu nhi, mẹ của bé hỏi chủ tiệm có sách phù hợp cho con nít không, chủ tiệm hỏi chị có yêu cầu gì? Bà mẹ trả lời chỉ cần không có cảnh giết người, bạo lực hay tình dục là được hết. Chủ tiệm suy nghĩ rồi lấy quyển [bản đồ giao thông ở các tỉnh Trung Hoa] đưa cho cô ấy."

Trương Dực Chẩn bị Ôn Noãn níu chặt ngay trước dãy lầu thí nghiệm, vểnh tai lắng nghe cô kể một câu chuyện cười trong dòng người tan học như thủy triều.

"Anh nói xem ha ha, vui biết là mấy." Ôn Noãn cố gắng thuật lại cảnh tiếu lâm mà cô nhìn thấy hôm qua, chuyện còn chưa kể nhưng trái lại cô đã bật cười trước.

Trương Dực Chẩn nhìn sợi tóc mềm mại của cô cùng gương mặt tuổi mười chín nhưng lúc nào cũng có nét ngây thơ còn đọng lại.

"Ôn Noãn, tối mai em rãnh không?"

"Hả, có gì không?"

"Tôi muốn mời em ăn một bữa cơm." Anh cảm thấy có lẽ nên nói rõ, nếu yêu một ai đó thì không nhất định phải nói toạt ra nhưng đã không yêu thì cần phải báo sớm cho người đó biết.

Hơn nữa khi nói cần phải trao đổi trong một không gian tương đối yên tĩnh, anh không thể thoải mái như Ôn Noãn nói 'em thích anh' ở ven đường như thế.

Ôn Noãn khó tin mở to hai mắt.

Cô rất thích Trương Dực Chẩn cũng không quan tâm việc đeo đuổi có kết quả hay không. Nhưng mọi lần bất cứ cô nói thẳng nói ngầm thế nào anh đều gắng sức chống cự, sao hôm nay mặt trời lại mọc ở hướng Tây nhỉ?

Trương Dực Chẩn là loại người dù bạn có dẫm chân anh thì anh ấy cũng sẽ nói xin lỗi trước, cử chỉ phong độ như thân sĩ nước Anh, không chê được chỗ nào cả. Gặp tí chuyện thì nói xin lỗi, bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ đều nói tiếng cám ơn, thậm chí lần trước ăn cơm ở căn tin thì Trương Dực Chẩn cũng không quên kéo ghế giúp cô; khi nói chuyện với người khác thì hơi ngã thân thể ra trước chăm chú lắng nghe, khiến cho đối phương có cảm giác bản thân được gọi trọng.

Nhưng anh cũng không thân thiết với một ai, đối với ai anh cũng đều giúp đỡ bảy phần, chừa lại ba phần khách sáo.

"Được, đồng ý, nhưng tại sao lại muốn mời em ăn cơm?" Không phải là tiệc Hồng Môn Yến chứ.

"Lần trước em đã mời anh, phải nên có qua có lại."

"Ừm, vậy chúng ta ăn ở đâu?"

"Em quyết định đi."

"Thế chúng ta đi ăn Pizza Hut được không? Em có tuyệt chiêu muốn biểu diễn cho anh xem."

Anh đáp ứng.

"Tối mai chúng ta sẽ gặp lại ở đây." Cô nghe thấy tiếng chuông vào lớp thì chạy vào dãy lầu, quần áo bay phấp phới, nhìn giống như một chú chim sơn ca bay trong trời quang.

Xe tới xe lui chạy trong bãi đỗ xe cỡ nhỏ của cửa tiệm Pizza Hut với mục đích muốn tìm được một chỗ đậu xe trong thời gian cao điểm.

Ôn Noãn níu chặt tay áo của Trương Dực Chẩn: "Anh nhìn khẩu hiệu dán ở phía sau chiếc xe kia kìa: người già xe mới, bạn hãy coi tôi là đèn đỏ đi. Thật thú vị nha."

Nét mặt của anh vẫn lạnh nhạt đứng y tại chỗ. Mấy lời đó thực sự rất khoa trương cùng buồn cười nhưng đã nhìn vài trăm lần rồi nên anh từ lâu coi như không thấy.

"Em cảm thấy với tình hình trong nước hiện nay vốn chẳng thích hợp cho phép cá nhân mua xe, chỉ riêng việc tìm bãi đỗ thôi đã khiến người ta rầu rĩ bạc 1000 mét tóc*. Thật chẳng hiểu nổi tại sao bọn họ lại cứ vội vả mua xe làm gì không biết, hại cho đường giao thông loạn đến rối tinh rối mù."

*Nguyên văn là 3000 xích, đơn vị quy đổi 1 xích = 1/3 mét Anh.

Mãi đến khi chủ xe đỗ xong, mở cửa đi về hướng của bọn họ.

"Dực Chẩn, con cũng tới đây hả?" Người đàn ông trung niên lớn tiếng chào hỏi: "Cô bé này là thằng nhóc con cặp pồ rồi hả?"

"Ba, em ấy chỉ là đàn em của con, không phải là bạn gái."

Trời, Ôn Noãn đứng im bất động tại chỗ, người vừa rồi bị cô phê bình nửa ngày lại là cha của anh!

Ông quả thực rất giống Trương Dực Chẩn, có lẽ tướng mạo của Trương Dực Chẩn là thừa hưởng gen di truyền của cha anh. Cả hai có gương mặt cùng dáng người tương tự thế nhưng khí chất thì khác nhau.

"Đừng có ngại, bố mày với mẹ rất cởi mở." Ba Trương vừa nhìn là biết đàn ông cởi mở phương Bắc, mặc kệ nét mặt từ từ biến đổi của con trai, "Cháu nói đúng không hả?"

Nhớ ngày đó, ông cùng mẹ của Dực Chẩn cũng yêu đương ở giảng đường đại học.

"Dạ." Cô vô ý thức trả lời, tất cả tâm tư của cô đều rối rém khi anh gọi một tiếng "ba".

Biết làm sao giờ? Có thể coi như vừa rồi cô không nói gì hay không? Nếu là ba ba của Dực Chẩn mua xe thì cô chẳng có ý kiến gì cả nha.

Trương Tư Khiêm coi vẻ xấu hổ của cô thành sự ngượng ngùng nên hào phóng trả cho bọn họ thế giới riêng của hai người: "Ba có hẹn với bạn, các con ăn từ từ nhé."

Cô bất an chọn đại vài món, đợi nhân viên phục vụ vừa rời khỏi thì cô gấp gáp hỏi: "Chú ấy là ba của anh thật hả?"

"Tất nhiên rồi." Anh cũng không có sở thích đi khắp nơi nhận cha.

"Vậy không biết vừa rồi chú ấy có nghe mấy câu nói của em không nữa?"

"Ông không có thuận phong nhĩ."

"Vậy anh có định nói mấy câu em nói cho chú ấy biết không?"

"Không biết nữa."

"Vậy anh có vì vậy mà không thích em không?"

Anh hơi ngạc nhiên, nhìn ánh mắt nghiêm túc của cô, sau nửa ngày mới trả lời: "Tôi sẽ không vì chuyện đó mà không thích em."

Ôn Noãn lấy tay xoa ngực, thở dài một hơi, may quá.

Anh lại nói tiếp, "Bởi vì tôi chưa bao giờ thích em."

Nụ cười ngọt ngào chưa kịp hé nở đã đông cứng trên khuôn mặt, tức thì cô như người điếc không còn thính giác, "Anh lặp lại lần nữa."

"Ôn Noãn, tôi không thích em, đừng tốn thời gian trên người tôi nữa."

"Anh hẹn em ra đây là để nói cho em biết chuyện này."

Trương Dực Chẩn gật đầu.

Nếu như không thích thì nên nói rõ chứ đừng kéo dài vô vị, như thế chỉ càng khiến vết thương thêm sâu. Nhưng nhìn bộ mặt như đưa đám của cô, anh có chút đau lòng.

Dù xuất phát từ lòng tốt nhưng cuối cùng thì vẫn làm trái tim cô bị thương.

"Vậy sau này anh thích em được không?"

"Ai đoán được chuyện tương lai? Chúng ta đang nói thực tại."

Cô im lặng ăn pizza, không nói thêm gì nữa.

Mãi tới khi nửa bàn cánh gà thơm ngon bị cô ăn sạch hết thì mới như hồi phục lại tinh thần: "Chúng ta đi lấy một phần salad tự phục vụ đi."

Món salad tự phục vụ ở Pizza Hut không hạn chế số lượng, chỉ cần để vào chén không rớt là được. Nhưng cái chén thủy tinh ấy rất nhỏ, lượng bằng một muôi canh cũng không chứa nổi. Nhưng lọt vào tay của Ôn Noãn thì tình huống khác biệt rất lớn, cái chén đó như tụ bảo bồn* có thể chất chồng mấy tầng không rớt.

* Theo truyền thuyết Trung Hoa thì đây là một vật báu chứa vô số tài của, nhiều tới nỗi có thể nuôi quân một nước giúp chủ nhân của nó biến giấc mơ bá nghiệp thiên hạ thành sự thật.

Đây chắc là tuyệt chiêu của cô. Trương Dực Chẩn cùng khách lấy salad gần đó quan sát, trước tiên cô lấy một miếng xà lách xanh tươi lót ở đáy chén rồi nặn một lớp tương salad, rải hạt bắp đầy mặt lại gắp dưa chuột cùng dứa miếng xếp thành hàng dọc ngay thẳng đan chéo với nhau như hình hoa sen nở rộ. Cứ thế một lần rồi lại một tầng, ở giữa lót thêm đào vàng cùng đậu hà lan, tiếp tục để lên một ít hạt dẻ trang trí, cuối cùng nặn một vòng tương salad trắng như tuyết để làm dính.

Khách hàng sôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC