Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Excuse me, Merlin có ở đấy không?

Cho con rút lại câu ban nãy được không?

Đúng rồi, cái câu con yêu người ấy.

Con thay thành câu, con muốn người mãi mãi nằm dưới Arthur được không?

Omega lặn là giới tính không được chào đón nhất trong giới phù thủy, thậm chí là còn bị khinh miệt hơn cả Alpha lặn.

Sét đánh giữa trời quang chính là, khi mà bạn vừa nhận được tin động trời mà vừa hay đối thủ của bản thân lời nhận được một tin cực kì tốt.

Và Harry đã nghe rất nhiều về câu 'Sét đánh giữa trời quang' này, nhưng khi đem bản thân cậu vào thực hành thì tuyệt nhiên không hứng thú nữa.

Sẽ ra sao nếu mọi người biết được rằng, Cứu thế chủ, Cậu bé vàng mà họ tung hô bấy lâu nay lại là một Omega-lặn không hơn không kém?

Hắt hủi?

Xem thường?

Không không, có khi còn hơn thế nữa.

"Harry, bồ ổn chứ?" Hermione ái ngại lên tiếng.

Harry vẫn im lặng, trong hoàn cảnh hiện tại, cậu không muốn nói bất cứ thứ gì, nhất là mấy câu đại loại như :"Cậu là Alpha hả?", tốt nhất là đừng để cậu nghe thấy, nếu không hôm nay mà có làm giỗ thì đừng trách cậu.

Ron đứng tần ngần ở đó, nó lúng túng không biết phải làm sao, đối diện với gương mặt đang trầm tư suy nghĩ của Hermione và biểu cảm chết lặng của Harry thì nó hoàn toàn không biết phải làm như thế nào, nó không giỏi ăn nói, nhất là an ủi người khác. Lời khuyên chân thành là, đừng để cho Ron mở miệng an ủi bất cứ một ai, tin đi, phát ngôn toàn mấy câu thiếu đòn với đáng đánh thì có mà đào mồ chôn thân nếu an ủi người khác.

Hermione sau một hồi cau mày trầm tư thì đột nhiên kéo tay của Harry đi một mạch, Ron ú ớ chạy theo :"Ê này, hai bồ đi đâu vậy?"

Từ ngã rẽ hành lang, Pansy vuốt vuốt mái tóc ngắn ngang vai của mình, cô lạnh giọng đùa cợt người đằng sau :"Draco, tôi nghĩ mèo nhỏ nhà cậu, có lẽ có biến rồi."

"Ồ, thế à?" Draco nhướng mày, gã cũng đại khái đoán được phần nào câu chuyện nên khá dửng dưng.

Blaise đặt tay lên vai Draco, hắn lắc đầu an ủi :"Draco, nghe nói mèo nhỏ nhà mày là Alpha, tội nghiệp mày quá đi."

Draco nhẹ nhàng né vai sang một bên, gã đưa tay phủi phủi vai ra vẻ chán ghét :"Tao tự có sắp xếp của bản thân, không cần mày lo, mày lo cho con chồn đỏ của mày trước đi." rồi tiêu soái bỏ đi.

Blaise có chút tức giận, là Ronny, là Ronny chứ không phải chồn đỏ nha!!

Pansy cười khinh cậu bạn còn đang đứng thể hiện sự tức giận đằng sau, một mạch bước đi, dáng vẻ quý phái lẫn quý tộc vẫn ngời ngời tỏa ra thu hút bao nhiêu là ánh nhìn.

Tại tháp Gryffindor, nói chính xác hơn chính là phòng của Harry, Hermione khóa trái cửa lại, cô còn cẩn thận cho thêm bùa cách âm lên cửa.

Harry vẫn còn cầm tờ kết quả phân loại như cũ, chỉ có điều mép giấy đã nhăn vài phần, khóe mắt cậu hơi đỏ, gương mặt rất không ổn, nhìn vào là biết đang có chuyện không vui.

Ron ngồi ngả xuống giường, tay chống xuống nệm, vừa thở vừa lên tiếng :"Chạy gì mà dữ vậy? Cũng không chờ mình nữa."

Bỏ qua câu hỏi của Ron, Hermione nhìn chằm chằm biểu cảm trên mặt của Harry, cô kéo hai vai đang khẽ run của cậu :"Harry, bồ nghe cho rõ đây. Chuyện ngày hôm nay, cậu không được phép nói cho ai biết, kể cả cha đỡ đầu của bồ, bồ hiểu chứ?"

Kiềm chế cảm xúc là một chuyện rất khó, nhất là khi chỉ còn một mình hoặc cùng những người mà bạn thường xuyên tâm sự. 

Nước mắt bắt đầu chảy xuống, trong suốt như viên pha lê thủy tinh ôm lấy gương mặt trắng hồng của Harry, cậu nghẹn giọng "Tại sao chứ? Trước giờ mình chưa từng nghĩ bản thân sẽ là Omega, mình cứ nghĩ mình là Alpha, vậy mà bây giờ... Sao lại như vậy chứ?..."

Ron hoàn toàn im lặng, nó cũng không kêu ca nữa, nó biết Harry rất ít khi khóc trước mặt họ như vậy, khi cậu khóc, chính là khi cậu chịu đả kích rất lớn.

Harry siết chặt tờ kết quả phân loại đến nhàu nát, nước mắt chảy xuống ngày một nhiều, cậu trực tiếp khụy xuống đất mà khóc.

Hermione cũng không ngăn cản, cô đau lòng nhìn cậu bạn của mình, cầm lấy tờ xét nghiệm của bản thân xé ngay tại chỗ, cô quỳ chân xuống đất, tay lay lay người Harry, khó khăn kiềm tiếng nấc của bản thân :"Harry, bồ đừng khóc nữa..."

Harry từ từ ngước gương mặt đầm đìa nước mắt lên, bắt gặp dòng chữ ngay ngắn trên tờ giấy phân loại của Hermione :"Mione,... bồ...."

Hermione kiềm giọng, cô run rẩy :"Mình cũng là Omega, bản thân mình cũng giống bồ, cho nên bồ đừng khóc nữa được không?"

"Làm... làm sao mà bồ...?"

"Mình biết bản thân mình là Omega từ trước rồi, không phải chỉ có một mình bồ là Omega, mình cũng giống bồ."

Ron chứng kiến cảnh tượng tình bạn tình thương mến thương trước mắt mà suýt khóc, nó ngạc nhiên :"Làm sao bồ biết được?"

Hermione chầm chậm trả lời :"Bởi vì, mình đã phát tình, lúc đó mình đã nhận ra rồi."

"Bồ... phát tình sớm?"

Lại chậm rãi gật đầu, chuyện đã đến nước này thì cũng không còn gì để giấu nữa, Hermione chậm rãi kể :"Một tháng trước, mình đã cảm thấy có gì đó không đúng, lồng ngực giống như bị ai đó đè lên, hô hấp rất khó khăn, người cũng cảm thấy rất nóng, mặc dù mình có thể khẳng định là mình không hề bị bệnh. Mình định tới bệnh thất, nhưng giữa đường gặp được giáo sư Snape, thầy ấy cho mình thuốc ức chế, còn bảo Omega như mình không nên ra ngoài vào lúc này."

"Khoan đã, vậy là con dơi già đó biết bồ là Omega?" Ron cật lực phản ứng khi nghe tới ba chữ giáo sư Snape.

"Hẳn là vậy, lúc đó mình cũng chưa phân loại, thầy ấy nói như vậy hẳn là biết chắc mình là Omega."

"Khoan... khoan đã, bồ nói giáo sư Snape cho bồ thuốc ức chế?" Harry đã thôi khóc, cậu khịt khịt cái mũi đã đỏ hồng của mình.

Hermione gật đầu :"Ừ, thầy ấy đưa cho mình."

Harry cảm thấy có gì đó không đúng :"Mình nhớ không lầm là thấy ấy chưa từng tiết lộ ra bản thân là A, B hay O. Mà thầy ấy lại đưa cho bồ thuốc ức chế, có nghĩa là thầy ấy luôn mang theo nó, vậy có nghĩa là..."

Ron lập tức xen vào câu cuối mà Harry còn đang lấp lửng :"Là Omega?". Và ngay sau đó, nó lập tức bác bỏ :"Đùa, làm sao có thể. Bồ thử tưởng tượng coi một con dơi già lúc nào cũng trưng bộ mặt thiếu đời vài chục triệu Galeon là Omega đi, mình là mình không dám tưởng tượng rồi đó."

"Ron, cái gì cũng có thể xảy ra mà." Harry nhíu mày nhắc nhở, cậu nấc lên vài tiếng, tay dụi dụi khóe mắt hơi sưng.

"Sao cũng được, giáo sư Snape là gì thì chúng ta cũng không nên biết nhiều. Và chuyện chúng ta là Omega thì mọi người cũng không nên biết luôn" Hermione đã lấy lại được bình tĩnh, cô lau nhẹ qua khóe mắt hơi ngấn nước của mình.

"Chúng ta? Nè nè, ai nói mình là Omega chứ? Còn chưa xem kết quả mà." Ron láo nháo phản bác

"Thì bồ xem thử đi, cá với bồ 10 Galeon luôn."

Ron hậm hực xé ngay bìa thư tại chỗ, như thể hiện rằng bản thân không phải là Omega, cách nó xé thư trông rất tàn bạo, một cách không thương xót.

Và biểu cảm trên mặt của nó lại hoàn toàn thay đổi lần nữa, nó mấp máy miệng :"Gì... gì chứ...?"

"Sao, mình nói có sai không?"

Không hề sai, một chút cũng không sai luôn.

Ron bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, liệu có phải là do miệng của Hermione nên nó mới là Omega không?

Từng cơn gió nhẹ thoảng qua hành lang, thời tiết mát mẻ dễ chịu như thế này, ngủ một giấc là sướng nhất.

Nhưng lúc này, ngay tại sảnh lớn của Hogwarts, tụi học sinh lại ồn ào bàn luận :"Ê, nghe gì chưa? Draco Malfoy là Alpha, cả bộ ba quý tộc đều là Alpha, còn là Alpha thuần chủng!"

"Nghe rồi, ba gia tộc Malfoy, Zabini và Parkinson thì đời nào mà không có Alpha. Nhất là Malfoy ấy, đời nào cũng là Alpha."

"Thì đấy, mà gia tộc Potter cũng vậy nữa, Alpha cũng khá nhiều, nhưng không biết Harry Potter thì sao."

"Điên hả? Cái đó mà cũng hỏi, đương nhiên là Alpha rồi."

Cuộc bàn luận chấm dứt tại đó, khi mà Draco lia đôi mắt sắc lẻm của mình về phía tụi học sinh đang mải mê trò chuyện kia.

"Bàn luận về Potter? Các người muốn đấm nhau bằng phép thuật với tôi sao?"

Tụi nó loáng thoáng nghe thấy thế khi chạy ngang qua Draco, cùng với khí chất quý tộc nhà Slytherin, một cõi khí lạnh lẽo sọc lên tận não.

Ngày hôm đó, không biết bằng cách nào và như thế nào, tụi học sinh đã nghe được một câu chuyện nhỏ rất vô lí rằng: Vương tử nhà Slytherin sẽ quắt mắt về đứa dám mở miệng bàn luận về kết quả phân loại của Cứu Thế Chủ nhà Gryffindor.
























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net