Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tại sao lại là trang phục của Slytherin?!"

Harry mở toang cánh cửa phòng mình, cậu đi xuống dưới phòng sinh hoạt chung căm phẫn hỏi. Từ cái lúc mà nhận được bộ đồ này từ tay Hermione kèm theo một nụ cười chuẩn thương hiệu 'thiếu điều bán người' là thấy kì kì rồi!

"Thì tại hết đồ chứ sao, mình phải đi mượn bộ này luôn đó", Hermione thản nhiên đáp, cô bày ra vẻ mặt 'bồ phải tin mình, mình nói thiệt đó'.

Harry thừa biết cô bạn này đang nói xạo, bởi vì tủ đồ của con gái có bao giờ hết đồ đâu? Nhìn mấy bộ cậu bị ép mặc trước kia là biết, đồ sộ thế mà vẫn có thì làm sao mà thiếu đồ mặc được.

"Anh là một học sinh nhà Gryffindor chân chính! Đứng dưới căn phòng đầy trang nghiêm này, anh tuyên bố...", như sắp buông lời thách đấu, bỗng Harry trịnh trọng thông báo :"Anh đi thay bộ khác đây...", nói xong cậu toang đi thay bộ khác thật.

"Ê ê ê, đâu có được. Em phải nhớ là chuyện em ăn mặc như thế nào phải để cả tháp quyết định! Dù có bắt em mặc bikini thì em cũng không thoát được đâu... mặc dù tụi anh chưa điên tới mức bảo em mặc ba thứ đó đâu", hùa theo đám đông bắt Harry lại, Fred lên giọng nhắc nhở.

"Đúng! Cho nên là anh ráng lên đi, bữa cuối rồi, mình nên làm lớn cho mọi người trầm trồ chứ", Ginny nhe răng cười.

Harry mài răng ken két tỏ ý 'chuyện này nhất định phải tính sổ' nhưng dưới cái nhìn đầy áp lực của lũ bạn khá là 'khốn nạn' thì cậu hoàn toàn chịu thua. Chỉ đành oan ức ngồi giữa phòng sinh hoạt chung để con bé Ginny hí ha hí hửng hóa trang cho.

Đợi cho mấy nét son cuối cùng được tô lên, Hermione đã nhanh tay kéo Harry lên đẩy đẩy cậu ra phía cửa :"Nào nào Harry, đừng cố gắng cầm cự trong vô ích nữa. Nhanh chân lên nào! Mình nhất định phải bảo Collin chụp vài bức giữ làm kỉ niệm mới được."

Hai chân đang lặng lẽ bám dính đất của Harry cuối cùng dưới sự vạch trần một cách không kiêng nể của Hermione cũng đành bỏ cuộc, đành đáng thương lê lết tấm thân ra khỏi tháp.

Harry tuy nói là không muốn để người khác nhìn thấy tình trạng của mình hiện tại, nhưng nếu so với việc không mặc gì mà bị người khác nhìn thấy thì chắc cậu thà mặc đồ của Slytherin suốt đời thì hơn!

Nên là cậu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi ra khỏi tháp dưới sự quan sát của mọi người.

Vừa xuống khỏi cầu thang cửa tháp lại đụng trúng Ron, nó ngơ ngác :"Ơ, Slytherin này! Ai lại cho rắn qua tháp sư tử thế?"

Ginny ló đầu ra khỏi đám đông, "Ronnald, yêu cầu anh nói năng đàng hoàng! Anh Harry chứ rắn này rắn nọ là như nào?!"

"?!?!?!" Mặt Ron đầy chấm hỏi, nó lắp bắp chỉ, "Gì... gì cơ?! Har... Harry á?"

"Ừ, anh Harry chứ ai. Không lẽ là giáo sư Minerva chắc?" Con bé nhăn mặt, vẻ đầy chán ghét cái sự chậm tiêu của anh nó.

Ron nhìn Harry một lượt từ trên xuống dưới một lượt, nó than thở đầy cảm động :"Ôi Harry bạn tôi, bồ thiệt đáng thương. Bị bắt phải làm những gì mà mình không muốn."

Harry có chút cảm động rồi, thì ra từ trước tới giờ chỉ có mình Ron thật sự là có tình bạn sao? Mọi người coi đi! Bạn bè là phải như thế đấy! Chứ không phải cái kiểu đè đầu mình ra hành đâu...

Hermione ngán ngẫm liếc xéo nó, "Ron Weasley, dẹp ngay cái màn diễn kịch sướt mướt đó của bồ đê! Còn không thì mình không ngại cho bồ một vé tham quan Slytherin lần nữa đâu!"

Nhớ lại cái lần 'tham quan' đó mà Ron không khỏi có chút đau mông...

Mẹ ơi, thật sự khủng khiếp lắm đó... Đủ ám ảnh tui cả đời...

Nó chỉ đành áp xuống cái tình bạn vĩ đại đang dâng trào rồi né sang một bên, miệng liên tục lầm bầm :"Harry mình không có ý né ra đâu. Có trách thì hãy trách Hermione đã quá tàn nhẫn đe dọa cái mông của mình..." Thiệt sự đau lắm đó...

Dù là cả tuần Harry bị buộc phải mặc váy, nhưng đối với loại váy ngắn ngang đầu gối này (mà cậu lại là nam nên váy lại ngắn thêm chút nữa) thì có chút không quen. Cậu không chắc thường ngày các nàng học sinh nhà Slytherin sẽ mang giày gì nhưng mà... Có học sinh nào sẽ mang bốt vải đi học sao?!

Nội qui trường học đâu?!

Mấy người có đọc không hả?!

Hả?!

Có tin tui méc giáo sư không?!

Vừa đi vừa ngọ nguậy mấy ngón chân đau nhói, Harry gượng gạo đi trên hành lang, cậu kéo vạt váy che đi đôi chân trắng nõn trước cái nhìn đầy hấp háy của tụi Alpha.

"Hermione, bồ có đem áo chùng không?"

Hermione thế nào mà không nhận ra ý định của cậu, cô thản nhiên đáp :"Không."

"Bồ mượn đồ mà không lẽ không mượn đủ bộ sao?" Harry có chút nghi hoặc.

"Mượn đủ đồ mặc thôi chứ." Thật ra mình cố ý không lấy áo chùng cho bồ đó...

Nhìn mặt mình giống con nít ba tuổi lắm sao? Mình dễ gạt thế à? Cái biểu cảm đó của bồ là hận không thể bảo mình chỉ mặc váy thôi đừng mặc áo thì có!

Cửa sảnh bao giờ cũng là cánh cửa bước sang thế giới mới cho tụi học sinh. Nhưng đối với Harry gần đây thì chả khác gì cửa địa ngục, còn bây giờ thì sao? Cứ có cảm giác cửa đấy là cửa nhà mẹ chồng là thế nào?!

Đám học sinh nhà Gryffindor đi hết vào sảnh, lúc đi ngang qua Harry còn cố ý an ủi bằng giọng đùa cợt.

Mình có lũ bạn khốn nạn thật sự...

Harry không thích dài dòng nên cứ một mạch đi vào sảnh, mấy lần trước cậu không mặc đồng phục học sinh nên bị để ý khá nhiều. Nhưng lần này thì khác, tụi học sinh không ngó ngàng gì nhiều, chỉ nhìn một cái rồi quay sang bữa trưa.

Harry hối hận rồi.

Cậu thật sự hối hận rồi.

Không quan sát xem thử Draco tọa lạc ở đâu chính là lỗi của cậu!

Gã chưa vào sảnh cũng là lỗi của cậu luôn (。T ω T。)

Là do cậu nóng vội muốn kết thúc thử thách!

Một khi bước vào dãy Slytherin thì khó lòng bước ra, nếu không bị chèo kéo ở lại thì cũng bị đem đi đấu đũa phép. Nhưng vài ngày trước Harry là ngoại lệ đầu tiên, cậu lách ra dãy rắn một cách dễ dàng, còn lần này có lẽ là không, bởi vì cậu - một sư tử chính hiệu đang mặc trang phục Slytherin!

Nên rất dễ thu hút sự chú ý đối với đám rắn được cho là đầy phong thái quý tộc này.

Cậu đưa ánh mắt cầu cứu sang Hermione :"Làm sao bây giờ? Nó chưa có ở sảnh kìa!"

Cô nàng nhún vai tỏ vẻ không biết, bồ tự giải quyết đi.

Harry định rời khỏi sảnh đợi lúc gã có mặt rồi xuất hiện luôn. Nhưng cái ý định đó vừa tuôn ra thì một giọng nói lành lạnh kéo lại :"Bạn gì ơi, đúng rồi là bạn đang đứng đó! Sao còn đứng đó? Qua đây ăn trưa chung đi chứ!"

"À, không... không cần đâu..."

"Merlin, có gì mà ngại chứ! Ngồi xuống đây, cùng nhà cả mà!"

Bốn chữ cuối làm Harry trơ thân tại chỗ, hợp lí như thế thì làm sao từ chối được?

Mà bọn Slytherin sao nay thân thiện quá vậy?

Tụi nó kéo tay Harry làm cậu lọt thỏm giữa một bầy-rắn-lạ-hoắc.

"Này, sao trước giờ tôi chưa gặp cậu nhỉ? Học sinh mới chuyển tới à?", cô nàng Slytherin ngồi kế bên nhanh miệng hỏi.

Harry không dám thở mạnh, mặt cậu tái mét giữa hàng chục con mắt nhìn mình đăm đăm, này, sư tử ơi, cứu cậu bé đáng thương này với!!!!!

Hermione khá là ngạc nhiên, nhưng lại rất hứng thú với việc cậu bạn kì tích nhà mình đang ngồi giữa dãy bàn của Slytherin, hình như còn khá là được chào đón nữa.

Tụi Gryffindor bắt đầu thấy hào hứng cả lên, còn gì vui hơn khi một sư tử chân chính nguyên tem 'do nhà sư tử sản xuất ra' ngồi ở giữa dãy Slytherin không chứ?

Trước mấy câu hỏi dồn dập của tui bạn-Slytherin-bỗng-dưng-thân-thiện này thì Harry chỉ còn cách cười gượng trả lời câu đơn giản nhất :"Ừ... mình... chuyển tới đây được một tuần rồi...", lạy Merlin, tụi nó sẽ không giở chứng chạy đi hỏi giáo sư Snape coi có học sinh nào chuyển tới đâu ha?

"Bồ ơi, bồ tên gì thế? Thuộc gia tộc nào?"

!!!

"Mình sẽ rất sẵn sàng nói là mình tên Harry Potter nếu mình không mặc đồ nữ đấy!", Harry âm thầm trả lời, đương nhiên là âm thầm đau đớn luôn.

"Bồ học năm mấy?"

Phớt lờ ngay câu hỏi chết tiệt kia, Harry trả lời ngay :"Năm 5!"

Tạm thời được coi là yên ổn, Harry lén thở phào. Cầm lấy ly nước bí đỏ mà cô nàng tốt bụng nào đó đưa, Harry uống một ngụm để giải tán cảm giác căng thẳng.

"Mấy bữa nay bồ là người tỏ tình Malfoy đúng không?"

"?!?!?!", Harry suýt chút nữa là sặc nước.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net