Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry nghĩ, có lẽ cậu đã quá cố chấp khi lấy việc bản thân thiếu tin tưởng vào người khác mà dây dưa không rõ với Draco, cũng không phải là cậu muốn vậy, cậu không phải là không biết làm thế nào, mà là cậu...

---hình như không có khái niệm về tình cảm

Nếu nói rằng từ trước tới nay Harry chưa từng thích ai thì đó là lời nói dối vụng về như trăng tròn đêm 30, không hề tồn tại

Harry từng thích 1 - 2 người, nhưng tất cả đều dừng ở hai chữ để ý chứ chưa hề chạm tới từ thích

Hermione từng hỏi cậu rằng, vì sao cậu để ý người ta mà không nói. Không phải là cậu không muốn nói, mà là do cậu chưa từng nghĩ tới chuyện đó

"Vì sao lại chưa hề nghĩ tới?"

Một lời khó giải thích, để ý người ta nhưng chưa hề nghĩ tới chuyện nói ra, đây không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra. Là do cách thích người ta của cậu đặc biệt khác người?

Không

Không phải đâu

Nói là thích người ta chứ từ đầu tới cuối, cậu chưa hề quan tâm người ta, dù cho họ có như thế nào thì cũng mặc kệ họ, như người dưng qua đường, thậm chí nếu như họ có biến mất thì có lẽ lòng Harry cũng không mảy may gợn sóng, nhiều lắm là chỉ ngạc nhiên một tiếng "Ồ, vậy sao?"

Bởi vì sao?

Vì đơn giản là họ không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cậu

Họ giống như ảnh ảo lướt qua quang cảnh hằng ngày trong mắt cậu, đem cho cậu một chút sống động, một chút mới mẻ như gió mùa xuân, nhưng rồi cũng rất nhanh, nó trở thành một hình ảnh quen thuộc từ từ mờ nhạt dần, nhạt dần đến lúc chỉ còn có thể tưởng niệm

Tự Harry cảm thấy bản thân mình rất ích kỉ, cậu không hề quan tâm họ, chính bản thân cậu gán cho họ cái mác 'Người mình thích' để rồi sau đó cũng chính bản thân cậu tự tay gỡ cái mác đó xuống

Nghe có vẻ không tim không phổi ha?

Nhưng đó lại là sự thật

Mà ngẫm lại thì đúng là kì lạ, Harry tự cảm thấy môi trường sống của bản thân cậu từ nhỏ đến giờ cũng không đến nỗi tệ, nhà dì dượng tuy không tốt nhưng cũng không đến nỗi tồi, nhưng cậu rèn ra được cái tính vô tâm vô phế trong chuyện tình cảm như vậy thì hơi lạ

Từ hồi còn ở nhà dì dượng, Harry đã không thoải mái gì với mấy trò chèn ép của Dudley, cũng không thích gì cái giọng điệu lanh lảnh khinh thường từ dì hay chanh chua trầm trầm do đống mỡ chặng ngay cổ họng của dượng. Harry tuyệt đối không thích nổi việc người khác áp đặt suy nghĩ của họ lên cậu, dù họ là người thân của cậu

Harry không thường suy nghĩ nhiều, vì cậu không muốn quản tới những thứ mà cậu không nắm chắc, lâu lâu Hermione và Ron còn trêu chọc rằng, có lẽ bản thân cậu không được tính là vô tư, nói là vô tâm thì đúng hơn

Mà có lẽ là đúng như vậy thật

Harry thật sự vô tâm, không những vô tâm mà còn ích kỉ

Cậu thường xuyên cảm thấy người khác phiền, chỉ thích ở một mình, thậm chí còn có lúc bạn bè hỏi thăm cậu vài câu bình thường thôi, cậu cũng chỉ trả lời qua loa đại khái cho xong, thậm chí cũng có lúc không trả lời luôn. Rồi Harry cứ mơ mơ màng màng như vậy mà tạo dựng các mối quan hệ xung quanh đến bây giờ

"Harry? Bồ ổn không đó?", Ron nghi hoặc nhìn gương mặt thiếu điều ghi năm chữ 'Mình là kẻ khốn nạn' lên mặt của Harry, nó huých cậu một cái rồi kì quái hỏi

Harry khẽ dịch tiêu cự của đôi mắt lên mặt của Ron, "Hơ..., gì cơ?", thấy được vẻ tò mò trên mặt của nó mới hoàn hồn trở lại :"Không, mình không sao"

Ron muốn hỏi tiếp, nhưng nó nhìn thấy Harry không có ý muốn nói tiếp nên nuốt ngược mấy câu muốn nói lại vào họng, nó lái sang chuyện khác :"À mà Hermione đâu ấy nhỉ? Bồ ấy tối qua không ở trong phòng, sáng nay lại mất luôn bóng dáng, bộ tính trốn tiết đầu hả?"

Harry miễn cưỡng cười một cái, cậu nhỏ giọng đáp :"Đừng quên tối qua bồ cũng không có trong phòng, khuyên bồ tốt nhất là đừng có mà nhất thời lên mặt với bồ ấy"

"Nhưng ít ra mình không có bị phạt", có vẻ là đã chột dạ đủ lâu cho mấy lời hả hê tiếp theo, Ron quên luôn ban nãy ai còn lảng tránh cái chủ đề này mà cười tươi ra mặt

Harry thấy vẻ mặt 'tiểu nhân được dịp đắc ý' của Ron rất buồn cười, cậu vốn dĩ còn định chộp cho nó mấy câu nhưng lại bị tiếng ồn bên dãy Slytherin cắt ngang

"Đã bảo mà, Draco chỉ là được dịp thì chơi thôi, làm sao mà thích cái tên Potter đầu sẹo đó chớ. Gia tộc cũng đã thay cậu ấy chọn hôn ước rồi, sớm muộn gì thì hai người cũng kết hôn với nhau mà thôi"

"Tui sớm đã thấu cái vẻ mặt giả tạo của Potter rồi, cậu ta cứ mơ mơ màng màng như vậy suốt ngày thì ai mà thích nổi"

"Nhỏ giọng chút đi, chính chủ bị tụi mình nói còn chưa có điếc đâu"

Harry cảm thấy câu cuối rõ ràng là nói cậu cho nghe, người ở đây ai không bị điếc thì đều nghe ra hết, rõ rành rành là cố ý, giọng chua ngoa như thế mà

Ron tròn mắt nhìn mấy đứa học sinh bên dãy đối diện đang tự cho là bản thân nói rất nhỏ, nó cảm thấy hơi bực bội :"Nè mấy người kia, nói gì đấy, miệng mồm giữ cẩn thận không thì có ngày răng đi thay lời đấy nhé!"

"Sao hả, tụi này thích nói như vậy đấy, thì sao? Nghe được thì nghe, không được thì biến. Tụi này cũng chỉ nói thật thôi"

Harry không có vẻ gì là để ý tới mấy lời vừa rồi, cậu chỉ là cảm thấy hơi khó chịu với giọng điệu chua chát của tụi Slytherin, nhưng trọng điểm mà cậu để ý lại là mấy chữ "Được dịp thì chơi"

Đây là có ý gì?

Rồi còn "Đã chọn hôn ước cho cậu ấy" nữa?

Cậu hoàn toàn hiểu được hai chữ "cậu ta" là đang nói ai

Nhưng hai chữ "hôn ước" thì cậu lại không hiểu nổi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net