Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Naib được Joker đưa đến một khách sạn gần quán bar. Sau đó, Joker đưa cho cậu chìa khoá phòng rồi nhởn nhơ lái xe đi về.

Naib cúi đầu nhìn chìa khoá phòng, hít một hơi thật sâu, cậu run rẩy bước vào thang máy.

Căn phòng của cậu là phòng 419, cậu chậm rãi mở cửa. Đèn trong phòng đã tắt hết, chỉ le lói ánh sáng trăng rọi qua rèm cửa màu lam. Cậu thấy một người đàn ông nằm dài trên giường, nhưng không lại rõ mặt. Cậu cất tiếng.

"Chào... Anh là khách của tôi đêm nay?"

"Đúng như vậy, cậu Naib Subedar."

Giọng của người đàn ông kia trầm thấp, nghe giọng đoán chừng anh ta khoảng ba mươi tuổi đổ lại.

Naib thập phần sợ hãi, lúc ở trên xe Joker nói rằng vị khách này là một Alpha sinh lý cao, gã lo rằng sau đêm nay, Naib sẽ không bước xuống giường được.

Naib ngờ nghệch nói.

"Vậy anh đợi tôi đi tắm cái đã, người tôi ra rất nhiều mồ hôi."

"Không phải mồ hôi của các Omega đều rất thơm hay sao?"

"..."

"Tôi không làm khó cậu, mau đi nhanh lên."

Naib ba chân bốn cẳng chạy vào phòng tắm. Cậu ngã lưng trên cửa, ngẩng mặt lên nhìn ánh đèn vàng vọt. Cậu cởi quần áo, xả một hồi nước lạnh lên cơ thể. Cậu muốn rửa trôi đi bụi bẩn và mồ hôi của bản thân.

Sau này, cho dù có tắm bao nhiêu lần đi nữa cũng không thể rửa sạch vết nhơ của đêm nay.

Mười phút sau, cậu bước ra khỏi phòng tắm, choàng trên người áo ngủ trắng tinh. Naib ngoan ngoãn ngồi lên giường, để vị khách kia gục đầu vào hõm cổ.

"Cậu có mùi giống như vanilla."

Naib im lặng. Cậu không hề sử dụng bất kì loại xà phòng tắm hay nước hoa, đó là do pheromone của cậu tiết ra sau khi chịu sự kích thích của vị khách đó. Anh ta vuốt ve cậu, hôn vào cổ và ngực, đồng thời anh ta cũng không kiểm soát pheromone của mình. Naib có thể ngửi được mùi của anh ta ngập trong phòng.

Vị khách ấy mạnh tay đẩy Naib ngã xuống giường, xé lấy áo ngủ mỏng dính. Anh ngấu nghiến lấy bộ ngực trắng mềm của cậu, một bên cắn mút, một bên xoa nắn điên cuồng. Khắp ngực đều hiện lên những dấu hôn cháy bỏng.

Naib chột dạ kinh khủng, chỉ muốn chết đi cho xong. Nếu hình ảnh cậu sung sướng dưới thân một người xa lạ truyền ra bên ngoài, không biết sẽ nhục nhã đến mức nào.

Nhưng nam kĩ thì cần sĩ diện hay sao?

Naib nhắm chặt mắt lại, hai gò má đỏ gay. Cậu mặc kệ để gã khách gặm mút lấy thân mình, bản thân đau khổ chịu đựng. Anh ta từ từ dang hai chân của cậu ra, thô bạo đâm phân thân của mình vào trong các huyệt của cậu. Không nới lỏng, không gel bôi trơn mà trực tiếp đâm vào khiến cậu đau đớn tột cùng.

"Đừng... dừng lại, tôi đau lắm! Mau rút ra!"

"Cậu có quyền yêu cầu hay sao?"

Tên khách kia đâm vào bên trong cậu vài cái. Bên trong hậu huyệt bé nhỏ khẽ đọng vài giọt máu đỏ thẫm. Anh ta đôi khi lại dùng móng tay sắc nhonj của mình cào vào lưng cậu. Cậu hiện tại không có một chút cảm giác gì ngoài đau đớn.

"Đây là lần đầu tiên của cậu sao? Thật tuyệt khi tôi là người đầu tiên ở trong này."

"Ưm..."

"Giá như tôi được nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cậu. Nhưng tên hề chết tiệt kia lại yêu cầu gỡ hết bóng đèn trong phòng, ha."

Nói xong, anh ta lại điên cuồng đâm thọt vào Naib. Bụng cậu đang rất đau, rất trướng, bên trong như thể sắp nổ tung vậy. Bất chợt, phân thân của anh ta phình to trong cậu, cậu vừa khóc vừa yếu đuối van xin.

"Xin anh... đừng bắn vào bên trong!"

Cậu chưa dứt lời, toàn bộ dịch đục của anh tràn vào sâu bên trong cậu. Đẩy vị khách điên loạn kia trong bất lực, cậu lọm khọm ngồi dậy, khóc nức nở. Còn anh ta sau khi bắn xong xuôi, liền tặng cho cậu một câu xanh rờn, cười khẩy.

"Ở đâu ra mà một thằng đĩ điếm như cậu lại có quyền cầu xin tôi đừng bắn vào bên trong?"

"Anh không mang bao thì chớ, lại còn bắn vào trong tôi. Nếu như tôi mang thai thì sao?"

"Thế thì tôi làm cha của nó."

"Ha, nực cười. Như anh đã nói thì tôi là một thằng điếm!"

Tên khách ăn mặc chỉnh tề, lịch lãm rồi sau đó đặt vào tay cậu một cọc tiền.

"Tiền boa của cậu đây. Tạm biệt, chúng ta có lẽ sẽ không gặp nhau một thời gian dài đấy."

Sau khi tên khách rời khỏi, Naib lại nằm phịch xuống giường. Cậu lúc này không khác một túi rác là bao, cả người nhầy nhụa, thân thể đau nhói, tay chân bủn rủn run rẩy đến mức không thể xuống giường.

Naib hiện tại muốn ngủ hơn bao giờ hết, ngủ mãi cũng được.

_End chương 2_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net