Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Jack trở về nhà anh được một khoảng thời gian dài, Naib mới từ từ tỉnh lại, cậu ngước nhìn đồng hồ, nhận ra bản thân mình tỉnh dậy vừa đúng bốn giờ sáng.

Theo dòng hồi tưởng, cậu nhớ về quá khứ, nói đúng hơn là buổi tối hai hôm trước, cậu xảy ra ẩu đả, với ai thì không nhớ, chỉ nhớ mình ngã lăn ra đường và tình cờ một chiếc xe đã vụt ngang qua. Cảm giác lúc ấy thực sự đau đớn, Naib sờ lên ngực mình, cảm giác phổi bị đè bẹp làm cho cậu thấy khó thở. Cả thân thể bị kéo lê, va chạm với mặt đường lại làm tay chân cậu thêm một lần nữa bủn rủn.

Nhưng mà, mọi chuyện cũng đã qua rồi...

Naib một lần lại nữa chìm trong giấc ngủ sâu thẳm, cho đến buổi sáng, cậu được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt.

...

Sớm hôm ấy, William cùng Joker mang một bó hoa và một giỏ trái cây đến thăm Naib. Joker không chịu được mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện nên đã đi ra ngoài hút thuốc, còn William ở lại, cố gắng đút cháo cho Naib, nhưng cậu thực sự không ăn nổi dù chỉ một muỗng.

"William, các con của tôi không có làm phiền gì cậu chứ?"

"Không, con của cậu, tôi đã gửi chúng nó cho Jack rồi..."

"Gửi cho Jack?"

Naib nhìn thẳng vào đáy mắt của William, một hồi sửng sốt. Đầu cậu ong ong cả lên, giọng nói của Naib trở nên yếu ớt, đến lạ thường.

"Cậu mau giải thích cho tôi đi..."

"Chuyện cậu mang con của Jack, tôi đã đem chuyện này nói lại cho anh ta."

"Tại sao chứ?"

Naib gục đầu trên vai William, yếu mềm lặp đi lặp lại cụm từ "tại sao chứ?". Cậu không hiểu lí do vì sao hắn lại đem bí mật này nói ra.

William hắn ôm lấy bả vai cậu, rưng rưng.

"Ngày hôm qua, khi tôi biết tin cậu gặp tai nạn. Tôi đã rất sợ, tôi sợ cậu sẽ đi mất, tôi sợ con của cậu sau này sẽ gặp tình cảnh như cậu..."

"..."

"Vừa vặn lúc ấy tôi gặp Jack, tôi chợt nghĩ, ít ra bọn nhỏ sẽ sống tốt với một người ba thật sự, còn hơn là phải sống với tôi..."

Naib khi nghe hắn nói cũng tự nhiên oà khóc, lúc mà cậu bị xe hất văng, cậu với hắn cũng có cùng suy nghĩ, cậu sợ cậu sẽ chết, cậu sợ sau này các con của cậu sẽ lâm vào cảnh mồ côi, tương tự như cậu...

"Nhưng bây giờ cậu đã ổn rồi Naib à..."

"Vậy bây giờ tôi nên làm gì đây?"

"Sống thật với cảm xúc của cậu. Dù cho cậu không có cảm xúc, cậu cũng nên nghĩ cho Đậu Xanh và Đậu Đỏ, mọi chuyện đã vỡ lỡ rồi."

William nhẹ nhàng đứng dậy, vô lực mà ấn Naib trở về giường bệnh. Hắn rũ mi mắt, cười nhu hoà, trong cái cười ấm áp đó có phần hơi nhu nhược, nhưng hắn vẫn trầm giọng bảo.

"Tôi đi ra ngoài, cậu nên nghỉ ngơi đi, nếu không muốn nghỉ ngơi thì cứ nghĩ thấu đáo, quyết định hoàn toàn nằm ở cậu."

...

Mãi cho đến buổi chiều, Jack mới lê lết đến bệnh viện. Anh thật sự không ngờ công ty lại có một dự án gấp gáp, cho nên mất quá nhiều thời gian mà không thể đi thăm cậu, lúc rảnh rỗi thì cũng đã vào chiều muộn. Anh vẫn bỏ qua bao mệt nhọc đi thăm Naib, hiện tại có thể Naib lại mệt mỏi hơn anh, cần được đôi bàn tay chăm sóc.

Hơi ngượng ngùng, nhưng Jack vẫn mua đầy đủ đồ ăn thức uống mà Naib thích, lại thêm một bó lan hồ điệp xinh xinh.

Khi anh vào trong bệnh viện, Naib đang nằm ngủ, không đúng, là giả vờ ngủ.

"Anh biết em vẫn còn thức mà..."

"Thì sao?"

"Em không muốn nói chuyện với anh ư?"

Jack đặt bó hoa lên tủ, sau đó chậm rãi ngồi lên giường, anh nằm xuống, ôm cậu vào lòng, nhưng vẫn thật nhẹ nhàng không đụng đến cánh tay bị gãy của cậu.

"Em tưởng anh nói mọi chuyện đã kết thúc rồi."

"Không, anh xin lỗi, thật lòng anh không muốn nói như vậy với em. Hãy tha thứ cho con người ích kỉ này."

Naib nằm nghiêng, không cùng phía với Jack nên anh không nhìn thấy mặt cậu, nhưng anh nhìn qua cửa sổ, loáng thoáng thấy hình ảnh bé cưng xinh đẹp của anh mắt nhạt nhoà đẫm lệ.

"Em, đang khóc sao?"

"Ừ...ừm..."

"Anh xin lỗi!"

"Anh không cần phải xin lỗi, một người nhơ nhuốc như em làm sao mà dám nhận chứ. Nếu em là một người có danh phận, chuyện tình của chúng ta bây giờ đã khác..."

"Không, em yêu, đừng nói như thế nữa. Em không mang một vết nhơ nào. Và dù em có mang danh phận nào đi nữa, cuộc tình ta vẫn chỉ có một kết quả, là anh sẽ mãi mãi yêu em..."

Jack cúi xuống hôm lên tóc mềm, rồi trượt xuống hôn nhẹ phần gáy. Cánh tay anh có ghì chặt hơn một chút, nên Naib đã hoàn toàn nằm trong vòng tay anh.

"Anh yêu em."

"Em cũng vậy, em yêu anh, rất yêu anh."

Naib chật vật xoay người, để ánh mắt cả hai chạm nhau, hai bên ánh nhìn không có gì khác, trìu mến và đầy tình yêu thương. Trong cả hai đôi mắt, vẫn còn đọng lại vài giọt nước.

"Naibu, ba ngày nữa, mẹ anh sẽ đến đây. Anh sẽ thưa với mẹ, anh muốn kết hôn với em, anh muốn em làm Omega độc nhất của riêng mình."

"Anh nghĩ bà ấy sẽ đồng ý ư? Con trai cưng của bà và người như em?"

"Mẹ anh sẽ đồng ý. Anh và em, và hai con, chúng ta là một gia đình."

_End chương 28_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net