ác ma pháp tắc c875-c975

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cũng rõ ràng, đây không chỉ là vấn đề tiền bạc, mà là vấn đề mặt mũi đế quốc. Là tôn nghiêm của đế quốc. Lũ nô lệ khi trước, giờ lại cao cao ngồi ngang hàng với chúng ta, là khách của chúng ta. Vô luận thế nào cũng là không thể chấp nhận được. Thậm chí sẽ khiến mọi người chê cười người Roland chúng ta, cho cả nô lệ Nam Dương có tư cách ngồi ngang hàng? Ta nghĩ, các vị muốn nói chính là chuyện này.

Lời này của lão vừa nói ra, không ít người khẽ gật đầu. Chính lúc này, lão lại nói tiếp:

- Nhưng thưa các vị. Hiện nay, không phải là lúc lo chuyện mặt mũi! Tiền phương, phòng tuyến Kaspersky đang đánh nhau… Tướng sĩ hi sinh đổ máu, chúng ta mỗi tháng phải tiêu hao lượng lớn quân phí cùng vật tư bổ sung! Hiệu triệu tân binh, huấn luyện, trợ cấp tướng sĩ tử vong, phong thưởng kẻ có công ….. Tất cả đều phải cần tiền!

- Hơn nữa, thẳng thắng mà nói, chúng ta hiện tại không có khả năng tiếp tục viễn chinh Nam Dương! Cũng giống như là, nếu hiện giờ không tiếp nhận ý cung phụng này, thậm chí chúng ta không có cả cơ hội đi đến Nam Dương! Cho nên, tiếp thu ý cung phụng này, mỗi năm sẽ có thêm 300 vạn kim tệ. Nếu cự tuyệt … sẽ không có 1 đồng!

Mấy câu cuối cùng hắn nói, dần dần có vẻ khẳng khái. Lão gì ngẩng đầu, nhìn xung quanh.

- Bốp! bốp!bốp!

Tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên!

Mọi người xung quanh nhìn lão già vẫn bảo trì thái độ trầm mặc khép hờ 2 mắt. Lão tể tướng Rabus Richer dựa trên ghế tựa như đã ngủ, lúc này cũng đã ngồi thẳng dậy, sắc mặt lạnh lùng, dưới ánh mặt kinh ngạc của mọi người không e dè vỗ tay!

Lão hồ ly này … mọi người đều có chút tâm lý nghi ngờ.

Lão tể tưởng Rabus Richer, gần đây càng lúc càng uể oải. Mà nửa năm trước hắn mắc bệnh, sau đó lại càng ít xuất hiện. Lúc trước còn ngẫu nhiên đi ra làm giá đỡ , giờ cả giá đỡ cũng không làm, dứt khoát xuống ngựa về hưu.

Nếu không phải hôm nay Nhiếp Chính vương mời hắn tham dự hội nghị, lão tể tướng đã mấy tháng không lộ diện trước mặt mọi người.

Mà lúc này, gần như đã xác định về hưu, lão già vốn kiên định giữ mình này lại có thái độ khác thường tự mình bước ra!

Trước mặt đông đúc đại thân, vị lão thần tối cao của đế quốc này, đứng thẳng tắp, trên khuôn mặt hiện lên vẻ kiên quyết, dùng động tác trực tiếp nhất biểu lộ thái độ của hắn!

Đã rất lâu rồi hắn không có “bình luận” – vô luận việc gì cũng mặc kệ!

- Các vị, hãy nghe ta nói 1 lời đã.

Lão tể tướng miễn cưỡng đứng thẳng, có chút run lẩy bẩy. Mấy tháng trước mắc bệnh cũng không phải hắn giả bộ, mà thật sự. Dù sao, hắn cũng quá già rồi.

Khi lão vĩ nhân đế quốc này tỏ ý muốn nói, mọi người đều trật tự ngay. Đây là thân phận! Ngươi dù không giúp đỡ hắn, không ưa thích hắn, nhưng tuổi tác của hắn đáng để ngươi tôn trọng – cho dù chỉ là trên bề mặt! Nhưng vẫn phải tôn trọng!

- Nếu bàn luận về mặt mũi, đương nhiên phải bàn luận kỹ càng.

Thanh âm lão đã không ổn định như trước, thậm chí có chút già yếu run rẩy.

- Nhưng có những lúc, lợi ích so với mặt mũi còn trọng yếu hơn…. Nhất là lúc này, ta thấy đế quốc không có khả năng cứ giữ khư khư lấy mặt mũi.

Hắn nói tới đây, vì khí lực không đủ mà thở dốc 1 cái, theo sau đó, tròng mắt vốn vẩn đục bộc phát, giống như đã nhìn thấu sự tình, đột nhiên để lộ răng nanh của hắn.

- Như vậy!

Tiếng lão tể tướng vang lên khắp đại điện:

- Nếu các vị ở đây ai có biển pháp, cứ mỗi năm giúp đế quốc kiếm được 300 vạn kim tệ. Như vậy ta đồng ý với các ngươi, đem chuyện thương lượng với sứ giả Nam Dương quẳng đi! Nếu các vị không có chủ ý gì khác…. Như vậy! Ta tán thành quan điểm của tài chính đại thần.

- Ông!

Trong đại điện, hơn 20 vị quan chức cao cấp của đế quốc không nhịn nổi dồn dập thấp giọng bàn bạc!

Lão tể tướng… hắn tự nhiên biến thái vậy!

Đây là tín hiệu gì?

Từng được gọi là “lão hổ”, vị tể tướng thâm tàng bất lộ này, đột nhiên lại nảy ra ý “giúp 1 tay”. Sử dụng sức ảnh hưởng không gì so sánh được của hắn!

Cuối cùng, vài chục năm lão luyện cũng không nói gì bất ngờ. Cho dù đại thần còn có ý muốn tranh luận, hay tướng lĩnh trong lòng không phục, lúc này cũng chỉ có thể trước mặt lão tể tướng ngậm miệng lại.

Bất kể thế nào, ngươi cũng phải giữ mặt mũi.

Rất nhanh, Nhiếp Chính vương đứng lên, làm ra “quyết định” cuối cùng.

- Chính ngọ này mai, ta sẽ tiếp sứ giả Nam Dương. Tất cả mọi quy tắc tiếp đãi, dùng giống như người thảo nguyên - quốc lễ!

Lão đại chân chính của đế quốc vừa nói xong, mọi người tức thì khom mình hồi đáp.

Mà lúc này, khi Thần hoàng tử đứng lên, Charles bên cạnh cũng đứng lên. Chỉ là, vô luận đại thần đông đúc cúi đầu, hay thần hoàng tử bên cạnh đều không phát hiện ra, trong mắt vị hoàng đế này, lộ ra 1 tia khó chịu!

Xong rồi?

Quyết đinh rồi?

Ta thì sao? Ta là hoàng đế à. Từ đầu tới cuối, không ai hỏi ta 1 câu?

Phụ thân… làm ra quyết định như vậy, không thèm liếc mắt ta 1 cái?

Không sai! Ta còn nhỏ, còn chưa trưởng thành. Nhưng mặc kệ cái đó, ta đang đội vương miệng! Dù là trên danh nghĩa, ta cũng là hoàng đế đế quốc! Ít nhât … phụ thân, ngươi cũng nên nói với ta vài câu chứ!

Mà giờ… hắn tự quyết định, coi như ta không tồn tại! Ta… ta còn gọi là “hoàng đế”?

Cùng “hoàng tử” có gì khác nhau?

Hai tay hắn nằm trong tay áo, không do dự xiết thành nắm đấm.

Có ai câu nói rất nổi tiếng từ xưa như sau: “Thế thế giới này, thứ gì sinh trưởng nhanh nhất?”

Dã tâm!

Trên thế giới này, cái gì khi sinh sôi rồi, sẽ thường thoát ly khống chế?

Dục vọng!

Sau buồi họp, lão tể tướng được người hầu đỡ ra, chậm rãi đi khỏi đại điện – đây cũng là vinh dự chỉ hắn mới có.

Mà lúc này, tài chính đại thần cố ý rơi lại sau cùng, theo sau lão tể tướng.

Rabus Richer nhìn người hầu, mỉm cười:

- Tốt rồi, ta có thể tự đi.

Người hầu cung đình rất sáng dạ nhìn tài chính đại thần bên cạnh 1 cái, khom người lui đi.

Lão tể tướng nỗ lực chống gậy, tài chính đại thần bên cạnh đi tới, đỡ hắn.

Rabus Richer nhìn lão đồng nghiệp, đột nhiên thở dài, giọng nói có chút già lão:

- Thú vị, thú vị! Ngươi tới đỡ ta! Đừng quên, tuổi của ngươi cũng chỉ kém ta có chút ít.

Nói xong, hắn nhìn tài chính đại thần cười khổ:

- Già rồi, tất cả chúng ta đều già rồi. Ngươi xem, ta hiện giờ đi cũng khó.

Ta chính đại thần sắc mặt ngưng trọng, trong mắt có vẻ hồ nghi:

- Lão bằng hữu, hôm nay ta thật không nghĩ ngươi … ngươi sẽ …

- Sẽ biết nói chuyện?

Lão tể tướng cười, cười như trẻ con, tinh nghịch chớp mắt, thấp giọng nói:

- Ngươi… bọn họ.. phải hay không sớm đã thành thói quen nhìn ta ngồi im trên ghế? A, ta tùy tiện mở miệng, rất nhiều người không quen.

- Kỳ thật.. ngươi … tại sao?

Tài chính đại thần than thở:

- Ta đã chuẩn bị tranh đấu rất kỹ. Cho dù là đắc tội rất nhiều người, cũng đều đã sẵn sàng! Còn ngươi, ngươi đã sớm thoát khỏi vũng nước xoáy này rồi, sao còn lại ra giúp ta?

- Ta … không phải giúp ngươi.

Lão tể tướng nhìn trái nhìn phải 1 lúc , nhỏ giọng nói:

- Ta đáp ứng 1 gã, tối qua tới nhà ta, thỉnh cầu ta ra mặt.

- Ai? Chẳng lẽ là…

- Chính là thằng nhóc kia, hắc hắc, là công tước hoa Tulip.

- Đỗ Duy?

Tài chính đại thần nhíu mày:

- Hắn… mấy ngày trước hình như bệnh nặng? Nghe nói hắn cả ngày liệt giường. Chúng ta phái người đi thăm viếng, đều không gặp được…

- Không chỉ có thế!

Lão tể tướng cười cười, nhưng lập tức nét mặt đổi sang lo lắng:

- Ta nguyên bản nghĩ là hắn giả bệnh, vì vài ngày trước, Nhiếp Chính vương có ý thu lại binh quyền của hắn. Hắn hiện tại giả bệnh, trong nhà giấu tài, tuy không rõ ràng nhưng cũng có ý thế … Chỉ là ta đã đoán sai, Đỗ Duy thật sự bị bênh!

Tiếng lão già mang theo vẻ thương tiếc:

- Ngươi biết không? Tối qua hắn tới gặp ta, chính là ngồi xe lăn tới... hắn …

- Hắn làm sao?

- Công tước hoa Tulip của chúng ta, toàn thân bị liệt.

Lão tể tướng cắn răng:

- Hắn cũng thừa nhận, mà còn phát thệ với ta, hắn không phải nói láo. Hắn toàn thân không động đậy được. Ngay lúc cùng ta nói chuyện, hắn còn ngất đi 2 lần! Theo hắn nói, lúc hắn thí nghiệm ma pháp gặp trục trặc. A… cục diện bây giờ, hắn lại biến thành dạng này. Không cách nào ra mặt giúp ngươi được, nên đành nhờ ta.

Nói xong, lão tể tướng có chút tự giễu:

- Mà ta? Ta sớm nhận thức, đối với vị trí của mình, tiểu tử đó là người phù hợp nhất. Đem vị trí này cho hắn, ta cũng yên tâm. Chỉ là bây giờ, hắn đã biến thành dạng này, ta chỉ có thể cứng rắn đi ra, giúp hắn 1 chút.

***

Phủ công tước hoa Tulip.

Đỗ Duy ngồi trong phủ, thân hình dán vào xe lăn. Sắc mặt hắn vẫn như thường, có vẻ hồng hào hơn trước, chỉ là… khiến hắn khổ tâm, lúc từ biển trở về, cho dù khôi phục thế nào cũng không có kết quả.

Hắn giống như 1 người bị liệt toàn thân, bộ não đã dần dần cũng thanh tỉnh, nhưng vẫn hơi yếu nhược.

Nhưng, tinh thần lực của hắn lại không đủ để khống chế thân thể chính mình.

Đừng nói bước đi, mà giờ hắn giơ đũa lên, phải dùng sức toàn thân mới miễn cưỡng làm được.

- Đại nhân!

Jack đã đến phủ từ sớm, đứng bên Đỗ Duy thấp giọng nói:

- Trong cung tin tức sẽ rất nhanh truyền ra. Chỉ là ta không hiểu, sự tình này là ngài 1 tay chuẩn bị, chuyện Nam Dương là ngài 1 tay làm ra, vì cái gì mà ngài không tự đi hoàng cung? Lấy quyền thế của ngài, chỉ cần ngài ngồi trong cung điện, những người phản đối sẽ không còn ai dám mở miệng.

Đỗ Duy cười nhẹ, ngữ khí có chút phức tạp:

- Chính vì thế, ta càng không thể đi! Sự việc Nam Dương, ta không những không thể đi, không thể mở miệng, không thể biểu đạt… mà ngược lại, ta càng tránh xa sự tình này càng tốt!

Nhìn ánh mắt mù mờ của Jack, Đỗ Duy cười:

- Ngươi rất thông minh, nhưng đó là thông minh khi buôn bán, còn với chính trị thì không. Việc này, có nói ngươi cũng không hiểu.

Dừng 1 chút, hắn thấp giọng:

- Đúng rồi... trong viện hôm nay chuyển tới bao nhiêu rượu?

- 3 xe lớn!

Biểu hiện của Jack có chút cổ quái, cười khổ nói:

- Lão đại, cứ thế, toàn bộ rượu chúng ta tích trữ trong đế đô đều sẽ hết sạch à! Mấy ngày nay, mỗi ngày là mấy xe rượu! Đừng nói là ngươi, dù là trâu cũng uống không hết chứ?

Đỗ Duy không nói, trong bụng cười khổ: đúng là không phải trâu.

Mà là rồng à!

Mà khổ nhất là, thân thể con rồng này đã bị tù vạn năm! Trong vạn năm không ăn thịt không uống rượu ngon. Nếu thế vừa ra tù, hắn không phát điên đi tìm bồi thường sao?

Lão Chris ở trong viện, vì trạng thái “thân rồng” của hắn mà Đỗ Duy đã hạ nghiêm lệnh, không cho bất cứ ai vào! Đương nhiên, lão Chris có thể dễ dàng biến thành hình người, nhưng mà…. Cứ lúc hắn uống nhiều say mèm, kích động 1 cái lại biến thành rồng.

Đỗ Duy cũng không muốn người khác biết chính mình nuôi trong nhà 1 con “Hoàng kim long”.

Bởi vì, đế quốc có 1 thiết luật, do hoàng thất cùng ma pháp công hội cùng ban bố: mặc kệ ma pháp sư nào, không cho phép tại đế đô nuôi sủng vật nguy hiểm. Đây là bảo hộ với đế đô!

Mà trong danh mục sủng vật bị cấm, rồng đứng hạng nhất!

Đáng cười là, Đỗ Duy biết, thân phận thật của lão Chris còn đáng sợ hơn rồng nhiều!

Huống hồ, ngoài thằng cha bị tù vạn năm đó, còn 1 Vu vương Bạch Hà Sầu.

Đây là 1 địa phương hẻo lánh cách đế đô mấy chục cây số. Cả vùng chỉ có vài trăm gia dình, hơn 1000 người mà thôi.

Cái trấn này có tên: trấn Ngựa Nhảy. Mà cạnh trấn có 1 sườn núi hình thù kỳ quái. 1 sơn cốc hẹp dài cứ thế đem sườn núi nguyên bản cắt thành 2 phần – mà ngọn núi này từng làm Đỗ Duy suýt hộc máu: núi Brokeback.

Đây là 1 địa phương rất hẻo lánh. Theo địa đồ của đế quốc, phải rất cẩn thận mới tìm thấy tên của nó. Trong đây cũng không có khoáng sản gì quý giá, vị trí địa lý lại cách đường giao thương rất xa.

Ngoài thôn trấn chỉ có 1 con đường duy nhất, theo con đường này đi chừng 1 canh giờ, có thể đi đến đường lớn dẫn tới đế đô.

Nếu phải đi bộ… sợ rằng phải mất 2 ngày.

Thậm chí lịch sử thôn trấn cũng không có nhân vật nào nổi tiếng. 1 cái thôn trấn như vậy, tự nhiên là có rất ít người biết, trấn Ngựa Nhảy trên bản đồ chỉ như 1 điểm bình thường…

Đương nhiên, không ai biết, cái trấn nhỏ này, là quê nhà của ma đạo sư vĩ đại nhất đại lục trong 200 năm nay – Gandalf.

Dân cư trong trấn rất thuần phác, thậm chí có nhiều người đã biết nhau mấy đời. Cả trấn chỉ có 1 quán rượu, 2 tiệm may, 2 cửa hàng tạp hóa.

Một cái trấn cực kỳ tầm thường như thế, thậm chí còn không có sở tôn giáo, không có cả tín đồ. Thậm chí đi bằng xe ngựa, tìm đến sở tôn giáo gần nhất cầu khẩn cũng mất mấy tiếng.

Cư dân trong trấn, đại bộ phận làm nghề nông. Chẳng qua mỗi năm lúc nông nhàn, cũng có 1 chút thôn dân khỏe mạnh tìm đến đế đô, hoặc tìm đến tòa thành phồn hoa nào đó tìm 1 cái xe ngựa, mua về dùng trong nhà.

Có thể nói, nếu không phải Đỗ Duy can vào, cái trấn này là rất nghèo nàn bình thường.

Nhưng là nửa năm trước, một vị mặc quần áo rực rỡ - nghe nói là người từ đế đô - đi xe ngựa tới gặp trưởng trấn, hơn nữa cùng trưởng trấn họp mặt mất cả 1 buổi chiều.

Sau cùng trấn trưởng triệu tập cư dân thôn trấn, tuyên bố 1 sự kiện khiến mọi người hưng phấn.

Đại nhân vật hiển hách quyền quý nhất của đế quốc, công tước hoa Tulip, quyết định đầu tư vào cái trấn nhỏ bé này – tuy đại bộ phận thôn dân chả biết “đầu tư” nghĩa là gì, cả trấn trưởng cũng không biết nốt, nhưng cũng không cần gấp, bởi vì vị đại nhân đến từ đế đô, tự xưng là thuộc hạ của công tước hoa Tulip, Jack tiên sinh.

Hắn tuyên bố, hắn đại biểu gia tộc hoa Tulip, mua cả núi Brokeback! Mà thủ tục phía quan viên trông coi đất đai đế quốc cũng đã hoàn thành

Còn về tiền mua cả núi Brokeback, sẽ lấy ra 1 phần chia đều cho dân trong trấn. Mỗi người đều có thể nhận 2 ngân tệ.

Sự việc này lập tức được cư dân hoan nghênh nhiệt liệt.

Tuy mọi người không biết núi Brokeback đến cùng có gì hấp dẫn công tước hoa Tulip – chỗ đó căn bản là chả có khoáng sản gì, trừ ít cây trên núi, còn lại toàn đá, hoàn toàn không có thứ gì đáng tiền.

Mà Jack thay mặt gia tộc hoa Tulip tuyên bố, lúc mua cả núi Brokeback, nghĩa là về sau cả núi thuộc về lãnh địa gia tộc hoa Tulip, không cho bất kỳ ai tùy ý vào trong núi.

Mỗi ngọn cây ngọn cỏ, mỗi miếng đất trên núi, đều là tài sản thần thánh không được phép xâm phạm của gia tộc hoa Tulip.

Tốt thôi… mọi người không có ý kiến gì, vì mệnh lệnh này cũng chẳng ảnh hưởng lắm đến ai: trừ 1 ít tiều phu dựa vào tiền đốn củi mà sống, nhưng xung quanh vẫn còn rừng rậm khác, trong trấn chỉ có 1 nhà thợ săn. Sau này bọn họ tuy không thể vào núi đi săn – cũng không vấn đề gì. Bởi vì núi này không lớn, nhiều nhất chỉ có 1 ít thỏ cùng gà núi mà thôi, còn cáo với sói thì hoàn toàn không có!

Hơn nữa, công tước hoa Tulip khai ân, còn thiết lập 1 nhà xưởng trong trấn. Chỗ này sẽ chuyên thu mua lương thực của nông phu, chế thành rượu, mà còn dùng rất nhiều người trong trấn, tất cả cùng hợp tác.

Chuyện này thật sự là rất tốt. Trong thời gian dài, dân cư trấn Ngựa Nhảy sung túc hẳn lên, mọi người đều tán tụng công đức công tước hoa Tulip.

Mấy tháng sau, rất nhanh, 300 kỵ binh võ trang đầy đủ vào trấn.

Đại đa số thôn dân chưa từng nhìn thấy những người khí thế hiên ngang, cưỡi tuấn mã, mặc áo giáp sáng bóng – toàn bộ là kỵ binh dũng mãnh. Tuy mọi người đều bị chấn đông, nhưng những kỵ binh này rất nhanh đến núi Brokeback.

Mà sau đó, cơ hồ không tới 1 tháng, sau núi xuất hiện 1 trang viên mới

Trang viên kia dựa vào núi mà xây, vị trí địa lý phi thường xuất sắc. Không chỉ dễ thủ khó công, mà dựa vào không gian rộng lớn sau núi, phi ngựa cũng không vấn đề gì. Nếu muốn tiến vào, bắt buộc phải đi qua sơn cốc trong núi Brokeback.

Trong thời gian đó, thôn trấn thường xuất hiện 1 số người lạ, đều là người gia tộc hoa Tulip. Tổng cộng có 500 người tư binh gia tộc hoa Tulip đến đây.

Tin tức bên ngoài lan ra, nghe nói công tước hoa Tulip nhìn trúng phong cảnh nơi đây. Hắn kiến tạo 1 biệt viện sau núi, dùng để sau này lúc nghỉ phép nhàn hạ ở đó.

Tốt thôi. Đại bộ phân thôn dân, không thể nào đoán được tâm tư công tước hoa Tulip cao cao tại thượng, cũng không quản cái gì khác, chỉ cần đầy túi là tốt, những thứ khác ai thèm quản nhiều chứ?

Huống hồ, nhiều người như vậy, những tư quân gia tộc hoa Tulip ở sau núi, bọn họ ngày thường đều phải ăn uống. Khiến thôn trấn tiêu phí rất nhiều, nhưng cũng ngày càng phồn hoa hơn.

Chỉ là, quy củ gia tộc hoa Tulip tựa hồ khá lớn.

Từ lúc bắt đầu, sau núi Brokeback luôn có võ sĩ gia tộc hoa Tulip đi tuần, không cho phép bất cứ ai đến gần núi.

Đã từng có tiều phu trong trấn thử tiếp cận. Lần đầu rất lễ độ bị đuổi đi, lần thứ 2 tên tiều phu này vẫn muốn vào núi đốn củi – bởi đi đường khác xa hơn. Kết quả bị binh sĩ tuần tra tóm được, không chút khách khí trói lên, ném vào trong trấn.

Thôn trấn cũng không có ai đồng tình với người tiều phu kia. Vì khi bán núi hắn cũng đã nhận 2 ngân tệ! Ngươi đã cầm tiền, đương nhiên không thể tùy tiện chạy đến địa bàn người khác.

Hơn nữa, đại đa số người trong trấn đều là rất thuần phác.

Khu biệt viện của gia tộc hoa Tulip sau núi, xung quanh có 1 hàng rào cao, dựa theo thế núi mà kiến tạo, trừ binh sĩ trên núi tuần tra, còn có tiểu đội kỵ binh lớp lớp mỗi ngày đi xung quanh. Mức độ phòng ngự này, tựa hồ có chút chuyện bé xé ra to. Bởi vì, công tước hoa Tulip chưa từng tới đây nghỉ phép a.

Thủ hộ 1 tòa biệt viện trống không, tựa hồ không cần phải dùng nhiều người như thế, đó là phỏng đoán của đa số người trong trấn. Hay là công tước đại nhân muốn nuôi người tình ở đây? Sự tình này trong giới quý tộc không phải rất hay gặp sao?

Trong biệt viện, đằng sau các bức tường cao lớn là 1 đồng cỏ bằng phẳng, bên trên có 1 tòa nhà đơn sơ làm bằng gỗ. Nhưng mỗi ngày, sẽ thấy từng mảnh gỗ bay tung ra, còn truyền đến 1 âm thanh như ấu thú gào thét.

Vì che đậy những âm thanh này, mặt ngoài trang viên, Jack cho xây 1 vài tàu ngựa.

Lúc chạng vạng ngày nọ, tòa trang viên cuối cùng nghênh đón chủ nhân chân chính của nó.

Đỗ Duy không trống giong cờ mở, mà là dùng 1 chiếc xe ngựa rất đơn giản, mang theo 1 đội thị vệ nhỏ, đi tới trang viên này.

Khi xe ngựa tiến vào trang viên, Đỗ Duy đối với phòng ngự xung quanh vô cùng hài lòng.

Khi tiến vào sơn cốc, 2 bên sườn núi đã an bài vọng gác bí mật. Nếu quả thật là địch nhân, như thế các vọng gác này sẽ lập tức bắn xuống! Cường nỏ 2 bên tổng cộng mười mấy cái, có thể trong thời gian ngắn, đem 1 chiếc xe ngựa đánh thành mảnh vụn! Còn có cung thủ bảo vệ. Cho dù vài trăm người xông vào, cũng tuyệt đối biến thành con nhím!

Mà bên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#gjangvsho
Ẩn QC