Theo ta sẽ bớt cực khổ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình thường Tú Tú rất là có nguyên tắc, không có đưa cơm tới Ỷ Hương Lâu thì sẽ không tìm chuyện lân lê sang đó. Cũng không ngờ nàng được lòng người Ỷ Hương Lâu như vậy. Nghe nói mấy ngày Tú Tú bận ra ngoại thành thì Ỷ Hương Lâu liên tục phiền nhiễu Duyệt Lai Các, lúc kêu đưa cơm mà phải do Tú Tú đưa tới, lúc lại là lý do khác. Rốt cuộc nam thanh nữ tú Ỷ Hương Lâu đứng trước cửa Duyệt Lai Các dập dìu như vậy khiến cho người ta còn tưởng Ỷ Hương Lâu đổi chổ rồi.

- Tô lão bản! Không ngờ lại gây nhiều phiền toái cho ông đến như vậy!

- Tiểu...Tú! Thật ra mấy tên dưới bếp đang nhớ khả năng bắt gà thần sầu của cô thôi!

- Ahh! Vậy sao? - Tú Tú sờ tay áo cười cười

- Thât ra... - Tô lão bản liếc nhìn động tĩnh xung quanh - Tiểu thư, người nên sớm quay về đi, tiểu nhân sợ người ở bên ngoài gặp phải chuyện gì...

Tú Tú nhìm Tô lão bản. Cảm thấy mới có mấy ngày mà hình như đã già đi không ít. Nàng thật sự gây nhiều rắc rối đến vậy sao?

- Tô lão bản ta thật sự có chuyện cần làm.... À, ông nghĩ xem, bà chủ của Ỷ Hương Lâu có gì đó kỳ quái không? Chúng ta có cần nghe ngóng thêm không?

- Quả thật tiểu nhân cũng có chút khó hiểu. Tiểu nhân sẽ nhắc nhở mọi người chú ý. Vả lại lần trước tiểu thư đi Tư Nhan Sơn gặp qua thổ phỉ tiểu nhân cũng đã có báo cáo lại. Hôm nay nghe được vài bổ khoái nói chỗ Phủ Doãn đại nhân cũng có 1 chồng đơn tố cáo rồi.

- Ta từng giao đấu qua với bọn chúng, võ công không phải loại thường. Chỉ riêng cung thủ đã ngang ngửa với đội Xạ Điệp của thánh thượng rồi. Hơn nữa ngựa của bọn chúng cũng rất khôn ngoan, mà ta nhớ ngựa  của bọn chúng trên bờm con nào cũng bị cạo đi một ít lông.... tạo thành một hình như mắt cáo. Ta nghe nói... năm xưa đội thị vệ Ngạo Cuồng của Thái hoàng thái hậu...

Nàng sinh ra lúc Thái hoàng thái hậu đã bị tiêu trừ. Nàng chưa nhìn thấy đội Ngạo Cuồng bao giờ, chỉ nghe qua mấy lời truyền miệng. Cho nên chuyện hệ trọng như vậy nàng không dám nói bừa. Thái hoàng thái hậu không phải là mẫu thân ruột thịt của Thaia thượng hoàng. Bà ta cùng với Thái thượng hoàng ngầm tranh đấu một đời cuối cùng lụi bại. Mẫu tộc của bà ta nghe nói đã bị tận diệt. Nhưng đó chỉ là nghe nói mà thôi.

- Suỵt! - Bỗng dưng Tô lão bản ra hiệu im lặng. Tú Tú cũng nghe được có người đi tới.

- Tú Tú! Bên Ỷ Hương Lâu lại đòi sống đòi chết muốn muội mang đồ qua kìa!

- A! Tới liền!

*

- Thành Hải công tử!

- Tú Tú cô nương!

Tú Tú bước vào gian phòng riêng của Thành Hải, đã thấy hắn ngồi bên cây đàn. Không chơi đàn, nhưng lại nhìn đàn. Bàn tay với những ngón tay thon dài đặc trưng của cầm sư đặt nhẹ lên dây đàn.

- Làm mất nhã hứng của công tử sao?

- Nào có chứ! Cô nương ngồi đi. Tại hạ mời cô nương đến đây thật ra có chút chuyện muốn hỏi cô nương.

Tú Tú ngồi xuống. Y Bảo đã đem đồ ăn bày ra. Thật ra hôm nay đồ mang đi khá nhiều và nặng. Y Bảo đã đứng đợi trước cửa Duyệt Lai Các để xách đồ cho Tú Tú. Đồng thời Tú Tú cũng hiểu được lần này Phương Triển Nam có chuyện muốn nói riêng với mình. Nàng cũng không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

- Tú Tú cô nương, thứ này chắc là do cô nương làm rơi! - Thành Hải đưa tới một cái tráp gỗ.

Tú Tú cẩn trọng kéo nó lại gần phía mình rồi mới mở ra.

Haizzz. Nàng đã quên bẵng đi nó.

- Quả là của tiểu nữ, có lẽ rơi trên xe ngựa của Kha Thụy tỷ tỷ thuê hôm nọ! - Tú Tú cảm thấy mình im lặng lâu quá sẽ bị nghi ngờ nên giả vờ mỉm cười nói.

- Là bằng hữu của ta nhặt được. Nhưng ta muốn hỏi cô nương một chuyện. Cô nương có quen ai tên là An Dương không?

Từ lúc mở cái tráp ra nhìn thấy Yến Lạc Bội Ngọc, nàng biết ngay Phương Triển Nam có nghi ngờ mình, bởi vì quan hệ của Triển Nam và Tịch Đàm rất tốt, có thể đã từng nghe Tịch Đàm nói qua. Mà nếu không biết đi chăng nữa thì chỉ cần hai chữ "Yến Lạc" thôi cũng đủ để Triển Nam thắc mắc về thân thế của nàng rồi. Vậy nên trong đầu nàng đã bắt đầu bịa ra một câu chuyện lâm ly bi đát.

Nàng cắn cắn môi, cố làm cho mắt hơi rưng rưng, nói:

- An Dương... An Dương... huynh ấy...

Sau đó nàng lại giả vờ quẹt nước mắt.

- Huynh ấy còn hứa khi trị bệnh cho bá phụ xong liền trở về thành thân với ta. Không ngờ... đã không...

Nàng không nói nữa mà giả vờ bưng mặt khóc. Kỹ năng đóng tuồng của nàng ngày càng tiến bộ rồi.

- Cô nương nói An Dương tiểu đệ... đệ ấy làm sao?

- Lúc ấy nghe nói ngoài đảo có cây thảo dược trị bệnh cho bá phụ liền cùng ngư dân vượt biển để ra đảo. Không ngờ lúc quay về chỉ còn là...

CẠCH!

Âm thanh rơi xuống của phiến quạt làm Tú Tú giật mình. Quét mắt về phía đó. Nàng thấy một bóng người từ từ bước ra.

Nếu nói hắn hóa thành tro nàng cũng nhận ra được thì quả là nói láo. Nhưng hắn quả thật chính là người kiếp này nàng không muốn gặp nhất, tuy không muốn gặp nhất nhưng lại khắc ghi kỹ càng, vừa nhìn đã nhận ra.

Yến Lạc Tịch Đàm bần thần bước tới. Phía sau Yến Thanh Sơn nhặt cây quạt lên.

"Mới có mấy ngày liền gặp lại. Đây không lẽ là lão thiên gia cố ý?"

- Tú Tú cô nương! Cô nói An Dương đã thật sự... chết rồi! - chữ "chết" trên môi Tịch Đàm nghe có độ run nhẹ.

Tú Tú muốn cười. Bởi vì xem ra ơn cứu giúp của An Dương đối với Tịch Đàm vô cùng lớn. Nhiễm Phi Nhiễm cũng từng cứu hắn sao chưa bao giờ thấy hắn quan tâm đến vậy, nàng thật sự buồn cười cho chính mình từng có lúc u mê cho rằng hắn sẽ báo đáp nàng không câu nệ nhảy xuống vực cứu một nam nhân xa lạ là hắn.

Cuối cùng, nàng quay mặt đi.

Tịch Đàm không nhận được đáp án nhưng lại nhìn cái quay đầu của nàng thành lời xác nhận.

Hắn buông thỏng thân mình xuống ghế.

"An Dương! Đệ sao có thể đi như vậy? An Dương anh tuấn võ nghệ cao cường sao có thể chết đi như vậy?"

Tú Tú rũ mi, nhìn thấy biểu tình hụt hẫng đau khổ của hai nam nhân trước mặt có chút không thuận mắt. Lừa gạt Triển Nam để hắn đau buồn như vậy nàng thấy thật có chút ác độc. Nhưng đời này nàng đã quyết không giả thanh An Dương nữa thì thà một đao đứt đoạn, tránh cho hắn tốn công sức tìm kiếm.

Sau đó im lặng rất lâu. Lâu đến nỗi Tú Tú sắp rời đi thì Tịch Đàm như vừa thoát ra khỏi cõi mộng, nói với nàng:

- Tú Tú cô nương, tại hạ là huynh đệ tâm giao với An Dương. Xin hỏi cô nương hài cốt của đệ ấy hiện ở đâu?

"Huynh đệ tâm giao cái con khỉ! Còn nữa, vụ hài cốt nàng chưa nghĩ đến. Chẳng lẽ hắn thật sự muốn đi bái tế!!!?"

- Huynh ấy đuối nước chết trên biển. Ngư dân không thể vào đất liền an táng đươc... vì để cho thân xác không thối rữa nên đã hỏa táng huynh ấy rồi! - Đúng vậy, nếu hắn còn muốn bái tế, nàng đem đại hũ tro nào đó ra lừa hắn là được rồi!

Tú Tú vuốt phẳng phiu lại ống tay áo. Cố không nhìn về phía Tịch Đàm.

Hành động này mới khiến Tịch Đàm nhớ lại điều mà hắn không kịp để ý đến trước đó.

"Nàng ấy nói là An Dương đợi nàng ấy về thành thân sao?"

Đột nhiên trong lòng Tịch Đàm nổi lên một trận ê ẩm. Nó nhanh đến nỗi Tịch Đàm còn chưa kịp suy nghĩ tại sao lại như vậy.

- Tiểu nữ chưa cưới chưa gả cho huynh ấy. Đến bài vị cũng không thể thờ. Nếu nhị vị công tử muốn bái tế thì thật xin lỗi. Bá phụ đã mang huynh ấy đi về cố hương. Chính tiểu nữ cũng không còn cách liên lạc. - Đúng vậy, đến cái bài vị cũng không giao ra luôn, huống chi là tro cốt; phủi tay như vậy là khỏi phiền hà nữa.

- Thật sự... không còn gì sao? - Thành Hải bần thần thốt lên.

Tú Tú cũng không nỡ thấy hắn như vậy. Giả vờ suy nghĩ đăm chiêu.

- Thật ra tiểu nữ vốn có vài di vật của huynh ấy. Ngoài miếng ngọc này có lần được huynh ấy gởi gắm trả giúp lại cho một vị là Yến Lạc công tử thì còn có một bộ móng gảy đàn cũng do bằng hữu tặng huynh ấy.

Rồi nàng giả vờ thản thốt liếc nhìn hai người.

- Không lẽ nhị vị công tử chính là Yến Lạc công tử và Phượng Nam công tử? An Dương huynh ấy từng nhắc đến hai người! -  nàng cảm thấy mình diễn có hơi quá trớn.

Cả hai mỉm cười một cách hơi co rút. Nói đúng hơn là cố gắng nặn ra một nụ cười.

- Đệ muội gọi ta Thành Hải ca được rồi, ta đã không còn dùng tên Phương Nam nữa.

- Vâng! Thành Hải ca!

- Đệ.... muội có thể gọi ta là Tịch ca ca - Tịch Đàm không ngờ hắn nói ra hai chữ "đệ muội" lại bị vấp.

"Tịch ca ca sao? Tịch ca ca sao? Yến Lạc Tịch Đàm chàng cũng khéo đùa? Là ai vào ngày ta xin phép được về viếng tang Tam ca lỡ miệng gọi ba chữ "Tịch ca ca" đã bị người đó nói là "'Tịch ca ca' chỉ để cho Tuyết Cơ gọi, nếu ngươi mở miệng gọi thêm một lần nào nữa, ta sẽ cắt lưỡi ngươi!". Là ai đã nói như vậy?"

Tú Tú nắm chặt bàn tay, tuy nàng không để móng tay dài như nữ tử khác nhưng bao nhiêu đó cũng đủ bấm vào lòng bàn tay đau nhói.

"Phải rồi, chuyện đó vẫn chưa xảy ra.... nhưng ba tiếng này, ta thật sự không thể gọi ra được..."

- Tịch huynh!

Tú Tú im lặng thật lâu mới gọi hai chữ rành rọt.

Tịch Đàm nhìn thấy cái đầu đang cúi xuống thi lễ của Tú Tú mà không khỏi bàng hoàng. Đến cả thái độ đối xử phân biệt rõ ràng giữ hắn và Phương Triển Nam của Tú Tú cô nương cũng y hệt An Dương. Hắn là nên cười hay nên khóc đây?

- Thời gian không còn sớm! Tiểu nữ phải về. Hẹn khi khác tái ngộ.

Nàng nhanh chóng đứng dậy ra cửa. Lại bị cánh tay bất ngờ bắt lại. Cúi xuống nhìn thấy ống tay áo Tịch Đàm phủ trên ống tay áo mình.

- Tịch huynh?

Yến Lạc Tịch Đàm buông tay ra.

- Đệ muội, muội quên cầm ngọc về... vả lại...

Tú Tú nhìn Yến Lạc Bội Ngọc trên bàn, thở ra một hơi dài.

- Miếng ngọc đó An Dương huynh ấy vốn muốn tiểu nữ trả lại cho Tịch huynh, nay vật về cố chủ, tâm nguyện của huynh ấy coi như đã được hoàn thành.

- Tâm nguyện? Đệ muội! Ta cảm thấy ý của An Dương đệ ấy muốn đệ muội giao ngọc cho ta là muốn ta quan tâm chiếu cố cho muội thay đệ ấy. Ngọc này vẫn là đệ muội giữ đi.

Tú Tú híp mắt. Sao nàng cảm thấy Yến Lạc Tịch Đàm là đang có mưu đồ gì vậy?

- Thật ra tiểu nữ cảm thấy chỉ là An Dương huynh ấy thuần túy muốn nói cả hai không nợ gì nhau. Tịch huynh cũng không nên nhọc lòng  suy nghĩ nhiều như vậy làm gì. Vả lại tiểu nữ sống rất tốt, không cần ai chiếu cố!

Thành Hải nghe được địch ý rõ ràng trong lời nói của Tú Tú. Vội vàng lên tiếng:

- Đệ muội, thật ra ta và Tịch Đàm huynh đều có suy nghĩ đó. Ta cũng muốn chiếu cố muội. Nhưng hoàn cảnh của ta không tốt như Tịch Đàm. Nên chúng ta đã bàn với nhau là..  - nói đến đó quay vội sang nhường lời cho Tịch Đàm

- Phải! Chúng ta đã bàn với nhau để muội theo ta làm thị vệ thiếp thân. Nhưng muội yên tâm, đó chỉ là trên danh nghĩa, muội chỉ cần ở trong phủ an bình sống...

- Dừng lại! - Tú Tú lớn tiếng nói

Nàng vén lại tóc, đứng thẳng người nhìn thẳng vào mắt Tịch Đàm

- Tiểu nữ cảm thấy nhị vị công tử như vậy là coi thường sức chiến đấu của tiểu nữ rồi. Tiểu nữ từ nhỏ lang bạt giang hồ, khó khăn nào cũng từng gặp qua, tuy không thể nói quá tài giỏi nhưng sẽ không tự thương hại mình. Vả lại, tiểu nữ cũng không phải loại vô sỉ đến nổi ăn bám ở nhà người khác như vậy. Tiểu nữ cảm thấy lời đề nghị này thực xúc phạm đến mình!

Sau khi nói xong cả gian phòng yên lặng thật lâu. Cuối cùng vào lúc Tú Tú xoáy bước rời đi. Tịch Đàm nói thều thào trong miệng. Tuy là rất nhỏ nhưng Tú Tú vẫn có thể nghe được.

- Ta chỉ nghĩ đệ muội theo ta sẽ bớt cực khổ. Không phải coi thường muội!

30.06.2018

Phong Điệp Y

Y Y: Cuối.cùng cũng đà hoàn thành tròn chương này.

Thật cảm ơn mọi người lâu nay ủng hộ Y Y!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net