1 -> 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1, Xuyên qua

An Yến thực vô tội, sống hai mươi ba năm lần đầu tiên làm chuyện tốt liền xui xẻo trở thành bia đỡ đạn.

An Yến lặng lẽ lơ lửng trên không trung, có chút mê mang nhìn bác sĩ, cảnh sát, người qua đường phía dưới, họ đang nghị luận.

Đứa nhỏ được cậu tốt bụng cứu ra đang ghé vào lòng mẹ nó gào khóc, thanh âm bén nhọn chói tai, khiến An Yến nhịn không được nhíu mày.

"Ồn quá." An Yến thầm nghĩ, sau đó cậu đột nhiên trợn to mắt, che lại miệng mình.

Cái gì? Vừa mới là cậu đang nói chuyện sao?

An Yến buông tay che miệng ra, mở mở khép khép vài lần, sử dụng yếu hầu đã hai mươi năm không dùng đến, phát ra một tiếng "A!".

Đúng là cậu đã phát ra tiếng!

An Yến nhìn mọi người phía dưới vẫn bận rộn như cũ, bọn họ thờ ơ, không hề bị niềm vui sướng của An Yến cuốn hút.

Tuy chỉ có bản thân nghe thấy nhưng An Yến vẫn rất hưng phấn.

An Yến là 1 người câm, năm đó ba tuổi sốt cao hỏng cổ họng, tước đoạt đi quyền lợi nói chuyện của cậu. Hiện tại cậu đã chết, linh hồn thoát ly thân thể, cậu nghe được giọng nói của mình sau hai mươi năm, lạnh lùng trong trẻo, giống như tiếng kim loại không có cảm tình.

An Yến đột nhiên thấy may vì mình không biết nói chuyện. Cậu vốn không am hiểu giao tiếp với mọi người, lại dùng giọng như vậy nói chuyện với người khác chỉ tổ đắc tội với họ.

Có thể nói sau khi hưng phấn qua đi, An Yến lại khôi phục bình tĩnh, cuối cùng nhìn thoáng qua thân thể chính mình, xoay người chậm rãi bay đi.

An Yến không biết mình có thể bay đi đâu, cậu vốn nghĩ chết là hết, ai biết chết rồi còn có linh hồn, trời không thu đất không lưu, lượn lờ khắp nơi.

An Yến từ phía Đông Trung Quốc bay tới Tây bộ, từ phía Nam một đường bay đến phương Bắc, sau đó cậu rời khỏi nơi mình đã sinh sống 23 năm, sau lại ở một năm ở quốc gia khác, xem xét khắp nơi.

Cậu cảm thấy bản thân có thể là trò đùa vui, hoặc là một sai lầm sơ ý của thần linh. Bởi vì cậu lượn lờ khắp thế giới cũng không gặp được linh hồn phiêu đãng nào giống cậu.

Cũng may An Yến vốn không thích náo nhiệt, cũng không cảm thấy tịch mịch gì, chỉ là quá nhàm chán.

An Yến lúc còn sống là một đầu bếp, đầu bếp số một, tuy bị câm, nhưng làm cơm không cần mở miệng, cậu làm bếp trưởng ở một nhà hàng năm sao, bình sinh thích nhất là mỹ thực và đọc sách.

Nhưng hiện cậu chỉ là một du hồn, làm không được đồ ăn, cũng ăn không được đồ ăn, ngay cả đọc sách đều phải nhờ thơm lây từ người sống, nhưng cậu lại nhận thấy, những người có cảm giác linh mẫn sẽ phát hiện, cuối cùng vì an toàn đành buông tha cho lạc thú này.

An Yến không biết bản thân đã ở trong trạng thái trong suốt này bao lâu, có lẽ mười năm, có lẽ hai mươi năm, hoặc là lâu hơn.

Một ngày, An Yến ngồi xếp bằng giữa không trung, hai tay chống má ngẩn người.

Mấy năm gần đây cậu luôn ở trong trạng thái này, bởi vì thời gian đã không có ý nghĩa với cậu, cậu chỉ có thể dựa vào ngẩn người mà giết thời gian.

Đột nhiên, một lực hút thật lớn làm An Yến đang ngẩn người phải bừng tỉnh.

An Yến kinh ngạc lại tò mò nhìn thân thể chính mình bị một lốc xoáy vô hình hút vào, linh hồn bị lôi kéo như cái bánh quai chèo.

Mùi vị bánh quai chèo cũng không tồi.

An Yến nghĩ vẩn vơ, sau đó kí ức đứt đoạn.

19/6/1979 Luân Đôn. Khi An Yến khôi phục ý thức, cậu phát hiện mình đang trong một tình huống khó xử.

Không còn trong trạng thái linh hồn hư vô nữa, mà cậu đã có thân thể chân thật. Nhưng thân thể cậu đang bị một lực co bóp mạnh mẽ đẩy ra ngoài, mà bên tai truyền đến tiếng hô suy yếu mà bén nhọn của phụ nữ.

An Yến lập tức ý thức được tình trạng thân thê mình, để tránh bị nghẹn chết, cậu phối hợp với sức mạnh kéo cậu ra ngoài kia, không biết qua bao lâu, An Yến cảm thấy rốt cục thoát khỏi trạng thái bị co kéo, rơi xuống trên mặt giường không mềm không cứng.

An Yến cảm thấy không quá thoải mái, thân thể cậu dính đầy nước ối cùng máu, nhưng nơi này ngoại trừ người phụ nữ đưa cậu đến với thế giới này thì hình như không còn ai khác.

An Yến im lặng nằm xa xa, cậu nghe thấy người phụ nữ thở ồ ồ trên đỉnh đầu, cùng với thỉnh thoảng rên rỉ vì đau.

Một lát sau, người phụ nữ vừa trải qua sinh nở giãy dụa đứng lên, sau đó An Yến cảm giác mình được ôm lấy, một ánh mắt dừng trên người cậu.

"Sao lại không khóc tiếng nào? Sẽ không phải thai chết chứ?" người phụ nữ nói, đung đưa thân thể yếu ớt của An Yến.

An Yến phát hiện người phụ nữ này đang nói tiếng Anh, chẳng lẽ cậu đầu thai vào một quốc gia lấy tiếng Anh làm tiếng mẹ đẻ sao?

Không để An Yến nghĩ tiếp, người phụ nữ chụp mông cậu, An Yến đành phải "Hự" Một tiếng tỏ vẻ bản thân còn sống.

Người phụ nữ nghe thấy, yên tâm, lấy siêu nước lạnh để trên bếp lò, giúp đỡ An Yến rửa sạch cơ thể, sau đó dùng vải sạch bao cậu lại.

Người phụ nữ vẫn còn vội vàng, An Yến vừa kinh ngạc vừa khổ sở phát hiện yết hầu của mình lại làm đồ trang trí, tiếng "Hự" và rồi kia chẳng qua là miễn cưỡng phát ra từ mũi mà thôi.

Cái chuyện bị câm đời trước thế mà lại như hình với bóng đi theo thân thể này sao?

An Yến có chút không chịu nổi, tuy cậu không thích nói chuyện nhưng làm một kẻ câm cũng không vui gì. Trầm mặc và câm vẫn khác nhau vẫn lớn.

Người phụ nữ kia hình như chỉ có một mình, khi sinh không có người hỗ trợ, sinh xong còn phải kéo thân thể suy yếu mà chăm lo cho đứa trẻ, điều này khiến cho tính kiên nhẫn của cô đặc biệt không tốt.

An Yến cảm thấy rất đói bụng, nhưng thực rõ ràng người mẹ lần đầu tiên sinh nở, hơn nữa cũng không có tính cẩn thận của cậu không phát hiện ra điểm này, để An Yến lại trên giường tự đi làm sạch thân thể của mình.

An Yến đói đến choáng váng thì cô rốt cục trở lại, cầm theo bình sữa, thô lỗ nhét núm vú cao su vào miệng cậu, An Yên theo bản năng mút vào.

No rồi bụng, trẻ con thường buồn ngủ, rất nhanh cậu liền thiếp đi, bởi vậy không nghe được người phụ nữ kia hùng hùng hổ hổ nói: "Nếu không phải muốn tìm một đứa chăm sóc trước lúc chết, còn vất vả sinh thêm cái thứ ăn hại tốn tiền này làm gì không biết!"

Tuy rằng người mẹ kiếp này không hề có ý thức trách nhiệm, nhưng kiếp trước An Yến là một cô nhi vẫn rất tôn trọng cô, dù sao cô chính là người ban cho cậu sinh mệnh, khiến cho cậu thoát khỏi vô tận thời gian.

Mẹ cậu hình như lúc nào cũng bề bộn nhiều việc, An Yến rất ít khi nhìn thấy cô, mà cô không xuất hiện thì An Yến không có cái gì ăn, bởi vậy trước khi có thể độc lập về tài chính, An Yến luôn chịu đói. Cũng may An Yến không phải trẻ con bình thường, miễn cưỡng vẫn sống. Cậu không muốn trở lại trạng thái vất vưởng như lúc trước, ý chí muốn sống mạnh mẽ nhiều lần kéo cậu lại từ cõi chết. Mẹ cậu thấy cậu rất ngoan, nên thái độ cũng tốt hơn một chút.

Sau khi sinh ra được mấy tháng, An Yến mới từ miệng một người hàng xóm hiếm lắm mới sang chơi mà biết mẹ mình tên là Felicia White.

Felicia White đối với đứa con im lặng của mình rất là vừa lòng, điều này có nghĩa là cô không cần vất vả chu toàn với lũ đàn ông thối tha còn về phải tranh cãi với tiểu quỷ.

Vào ngày An Yên tròn một tuổi, Felicia nhận được một khoản tiền boa hậu hĩnh từ một người đàn ông, tâm tình tốt, rốt cục nhớ tới phải đặt tên cho An Yến sau khi cho cậu ăn sữa. Nhưng cô cũng không biết ai là ba của con mình, đành để An Yến theo họ mẹ, gọi là Hugh White.

Felicia là một người phụ nữ xinh đẹp, cô luôn mặc quần áo lộ ra làn ra trắng nõn, trang điểm quyến rũ, dây dưa không rõ với đủ loại đàn ông.

Cô làm vũ nữở quán bar, bởi vì tuổi trẻ và sắc đẹp của mình mà luôn được tiền boa cao, cuộc sống coi như vô lo. Nhưng cô không hề nuôi trẻ con bao giờ, Hugh White tuy rằng gầy yếu nhưng cũng bình an lớn lên khiến cô chưa từng ý thức được mình hoàn toàn không đủ tư cách trong việc nuôi dưỡng con cái.

Hugh lớn lên trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, khi cậu ba tuổi, Felicia rổ cuộc nhận ra con mình là một đứa trẻ câm, điều này khiến cô căm tức một đoạn thời gian, nhưng rất nhanh lực chú ý của cô lại chuyển qua cách làm sao thông đồng với đàn ông có nhiều tiền.

2, Cô nhi

"Hugh!" Felicia nhẹ nhàng gọi đứa con trai năm tuổi của mình. Hugh White đi từ trong phòng ra, nhìn tới gã hói béo ục ịch thì tự giác rời khỏi phòng, còn rất tâm lí đóng cửa lại.

"Felicia thân yêu, đứa nhỏ kia là con em sao? Một đứa nhỏ thật xinh đẹp!" gã hói đầu nhìn chằm chằm nơi cửa, tươi cười đáng khinh.

Felicia sửng sốt, nhớ tới gã đàn ông ghê tởm này nổi tiếng vì hào phóng và nam nữ không kị, hơn nữa gã thích đùa bỡn trẻ con.

"A, cưng ơi, sao có thể chứ? Hugh là thằng nhỏ bên hàng xóm thôi, ba mẹ nó bận rộn nên nhiều lúc nhờ em chăm sóc ấy mà." Felicia cười quyến rũ, "Bob, anh sẽ không đi coi trọng thằng nhóc không có sức hấp dẫn như vậy chứ? Cha mẹ nó có chút lai lịch đó, cưng cũng không muốn gặp phiền toái phải không?"

"Đương nhiên đương nhiên." Gã hói đầu treo lên vẻ mặt dâm dê, bàn tay dơ bẩn đặt lên bộ ngực đầy đặn của Felicia, "Felicia của ta, ai có thể hấp dẫn hơn cưng được chứ? Đến đây nào! Cùng ta tận hưởng buổi chiều vui vẻ nào."

"A, Bob!" Felicia chủ động bò lên trên người gã.

Hugh White ngồi ở trên bãi cỏ trong công viên, hoàng hôn kéo bóng cậu đổ thật dài. Chung quanh truyền đến những tiếng cười đùa non nớt vui vẻ.

"Mẹ ơi! Ai vậy? Mẹ ơi, bộ dáng cậu ấy thật đẹp, con có thể chơi với cậu ấy không?"

Hugh White quay đầu, thấy một đứa nhỏ chỉ vào cậu, ngửa đầu hỏi mẹ nó như thế.

"A, không được! Ywen, con nghe lời, cách xa thằng nhóc bại hoại này một chút, không được lại gần nó!" bà mẹ thấp giọng trách cứ, nắm tay đứa nhỏ nhanh chóng rời đi.

Hugh White gợi lên một nụ cười tự giễu, trên gương mặt non nớt trông có vẻ quái dị.

Con của gái bán hoa. Một đứa câm điếc.

Thực buồn cười!

Hugh White đứng lên, vỗ vỗ bụi cỏ trên người, quay về nhà.

Chắc cũng xong rồi đi?

Tối này, Hugh White, cũng có thể nói là An Yến, đã trải qua lần bạo động phép thuật đầu tiên trong cuộc đời.

Cậu không biết nó xảy ra như thế nào, cũng không biết chấm dứt ra sao, chỉ là lúc tỉnh táo lại thì thấy cả căn phòng hỗn loạn, giống như có bão tràn qua vậy.

Ầy, được rồi, xem ra trên người cậu có chút bí mật.

Hugh White không chút để ý thầm nghĩ.

Yên lặng thu thập lại căn phòng, cậu đi vào phòng bếp, bắc cái ghế nhỏ đứng lên, bắt đầu làm bữa sáng cho mẹ và mình.

Rạng sáng, Felicia White mới từ quán bar trở về ngủ liền bị mùi hương thơm ngào ngạt làm tỉnh cả ngủ, nghịch lọn tóc màu rám nắng trước ngực, đi ra khỏi phòng, trên người vẫn chưa vơi đi hơi thở tình dục.

"Oh, Hugh thân yêu, chào buổi sáng." Felicia lại gần muốn hôn con trai một cái, bị Hugh dễ dàng tránh khỏi.

"Được rồi!" Felicia White nhún nhún vai, buông tha cho ý niệm này, ngồi vào ghế bắt đầu hưởng dụng bữa sáng mỹ vị.

Hugh White bò lên ghế dựa, cũng bắt đầu dùng cơm. Động tác của cậu tao nhã mà tiêu chuẩn, giống như một quý tộc chân chính.

Felicia vừa ăn uống nhồm nhoàm vừa oán giận với con trai, "Hugh, con làm đồ ăn thật là vừa đẹp cừa ngon! Người mẹ xinh đẹp này của con mà béo phì lên thì con phải chịu trách nhiệm đó!"

Felicia về phương diện nào đó có thể nó thần kinh quá thô, chưa từng truy cứu qua tay nghề phi phàm của con mình là từ đâu ra, cô chỉ phụ trách hưởng thụ đồ ngon mà thôi.

Hugh đảo cặp mắt trắng dã, oán thầm: Mẹ có thể không ăn.

Ăn xong bữa sáng, Hugh thu thập bát đũa.

Felicia nhìn bóng dáng gầy yếu của con, trên mặt không treo nụ cười xinh đẹp diêm dúa nữa, mà là trở nên nghiêm túc.

"Hugh." Cô gọi, Hugh White buông cái bát quay lại nhìn, thấy giật mình và mê mang vì biểu tình nghiêm túc của cô. Vẫn là lần đầu tiên cậu nhìn thấy mẹ mình như vậy.

Felicia nhìn mặt cậu.

Khuôn mặt kia vẫn rất non nớt, ngũ quan vẫn chưa phát triển hết nhưng nhìn ra được sự tinh xảo di truyền từ cô.

"Hugh, con che mặt lại." Felicia nói, cô rất nghiêm túc, Hugh nhìn ra được. Tuy không biết nguyên nhân, nhưng cậu tin cô là một người mẹ, cho dù không đủ tư cách, nhưng sẽ không hại cậu.

Từ hôm đó, Hugh dùng tro bụi trong lò sưởi hoà với nước bôi đen mặt mình, khiến cho diện mạo vốn có bị che lấp đi.

Felicia đối với điều này rất vừa lòng, vỗ vỗkhuôn mặt nhỏ nhắn của con muốn hôn lên một cái, lại vì bụi mà thôi.

Lần này, Hugh White cho rằng, đây là ưu việt lớn nhất của việc bôi đen mặt mình.

Hugh ban ngày vẫn duy trì mặt mèo, đối với hành vi ngày ngày mang đủ loại đàn ông về nhà của mẹ mình thì làm như không thấy.

Hugh White cho rằng, mỗi người đều có quyền lựa chọn cách sống, người bên ngoài không có quyền xen vào, cho dù đó có là người thân nhất cũng vậy. Felicia lựa chọn bán đứng thân thể của mình để duy trì cuộc sống, cho dù không quang vinh, nhưng cũng là quyết định của cô, cậu không xen vào, cũng không muốn quản.

Cuộc sống như vậy vẫn tiếp diễn đến năm Hugh chín tuổi.

17.3.1988, Hugh White, linh hồn An Yến, lại thành cô nhi.

Sự xinh đẹp và quyến rũ của Felicia rốt cục cũng mang lại tai hoạ cho cô.

Cô đã chết, chết trong tay một gã điên cuồng ái mộ, chịu không được cô phóng đãng với nhiều đàn ông khác.

Viên đạn xuyên qua đầu cô, cô ngã xuống rồi vẫn như cũ phong tình vạn chủng, tóc dài mềm mại xoã tung, như một đoá hoa á phiện nở rộ.

Khi biết được tin này, Hugh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến độ cảnh sát và nhân viên xã hội, đồng hương đến xem náo nhiệt đều cảm thấy quỷ dị.

Nhân viên phúc lợi xã hội đưa Hugh vào cô nhi viện, cậu lại cự tuyệt.

"À, cậu bé, trong cô nhi viện có rất nhiều đứa nhỏ giống cháu, cháu có thể chơi cùng bọn họ, các sơ sẽ chăm sóc cho cháu." Một người phụ nữ trung niên hiền lành dễ thân kiên nhẫn khuyên bảo Hugh vẻ mặt quật cường.

Hugh liều mạng lắc đầu. Một kiếp đã ở cô nhi viện khiến cậu có loại cảm xúc mâu thuẫn mãnh liệt.

"Con trai, sao lại không muốn đi? Phải biết rằng một đứa trẻ như con không có khả năng tự mình sống sót. Cô nhi viện có rất nhiều người, con có thể làm bạn với họ, vậy không phải tốt lắm sao?"

Tôi không đi! Tôi không đi! Tôi không đi!

Hugh dựa lưng vào cánh cửa, lắc đầu như trống bỏi, trong lòng chỉ có ý nghĩ như vậy. Tươi cười hồn nhiên mà tàn nhẫn này, vất vả khi bị từ bỏ, thống khổ khi bị nhạo báng, tuyệt đối không muốn trải qua lần nữa!

Không khí chung quanh chấn động rất nhỏ, vài nhân viên xa hội vốn còn muốn khuyên cậu đột nhiên im ắng, tiếp theo miệng họ nỉ non gì đó, xoay người hốt hoảng rời đi. (Imperio trong vô thức? lời nguyền độc đoán phải không đây)

Hugh vì tình hình đột nhiên chuyển biến mà giật mình, nhưng tâm thần mỏi mệt không nghĩ nổi gì nữa, xoay người vào nhà, đóng cửa lại, ngồi dưới đất.

Từ hôm nay trở đi, mi lại có một mình.

Hugh nói với bản thân, nhìn thoáng qua ảnh chụp duy nhất của Felicia Whte trên bàn, sau đó đi vào phòng bếp.

Ngày vẫn trôi qua, không phải sao?

Không có Felicia chu cấp, Hugh bắt đầu nghĩ biện pháp kiếm tiền.

Vừa mới bắt đầu thực gian nan. Cậu thật sự quá nhỏ, không ai cho rằng một đứa nhỏ chín tuổi có thể làm gì, dùng mặt nạ ôn hoà che giấu trào phúng cự tuyệt đuổi cậu đi.

Cũng may trời không tuyệt đường người, cuối cùng cậu được nhận vào làm ở một quán ăn nho nhỏ Trung Quốc trên phố người Hoa, đương nhiên, thuê lao động trẻ em là trái pháp luật, cho nên người đàn ông Trung Quốc béo bụng, hòa ái chỉ cho Hugh làm việc vặt ở phía sau.

Nhưng chỉ được vài ngày, trong một lần ngoài ý muốn ông chủ nhà hàng phát hiện ra tay nghề cao siêu của Hugh, khi cậu yêu cầu lại suy xét thêm lợi ích, ông chủ để Hugh làm đầu bếp, còn cho lương cao. Rất nhanh, nhà hàng vì có Hugh mà ăn nên làm ra, cuộc sống của Hugh cũng bảo đảm hơn.

Đương nhiên, Hugh White cũng không tính ở đây làm đầu bếp cả đời, cậu muốn để dành đủ tiền sau đó đi học đại học. Đời trước bởi vì kinh tế bức bách, cậu chỉ có thể đến trường dạy nấu ăn, tuy tay nghề nấu ăn không chê vào đâu được nhưng không được học đại học vẫn là tiếc nuối trong lòng cậu.

Sau khi tốt nghiệp có thể mở một nhà hàng của chính mình, không cần rất lớn, chỉ cần có thể khiến cậu an tâm là tốt rồi.

Cậu là một người biết thoả mãn.

3, Gởi thư

19.6.1990

Sáng sớm.

Hugh White theo thường lệ chạy bộ về, cầm khăn lau mồ hôi trên trán, tính toán sinh nhật hôm nay nên vượt qua như thế nào.

"Cốc cốc cốc." từ cửa sổ bên kia truyền đến tiếng động, Hugh White đi qua, thấy một con cú mèo mắt tròn vo đang ra sức dùng đầu gõ cửa sổ.

Thật sự là kỳ quái, sao lại có cú mèo gõ cửa sổ vậy?

Hugh White nghi hoặc, mở cửa sổ, con cú mèo màu rám nắng uỵch cánh bay vào, ném một phong thơ, đứng yên bên cạnh cậu.

Ồ, cú mèo truyền tin, thật sự là đặc biệt!

Hugh nghĩ, nhặt lên phong thư.

Phong thư cũng rất đặc biệt, nó dùng da dê nặng, mặt trên dùng mực màu xanh phỉ thúy viết địa chỉ: số 56, đường sông Thames, lầu 1, sàn phòng khách, Mr. Hugh White.

Trên phong thư không có tem, Hugh lật phong thư lại, trên đó có dính một khối sáp đỏ, đóng dấu một cái huy chương, chính giữa chữ H vây quanh là một con sư tử, một con ưng, một con lửng và một con rắn.

Hugh White mơ hồ cảm giác được cái gì, trong trí nhớ xa xôi của cậu, hình như có ấn tượng về cái này.

Hugh mở phong thư, rút thư ra.

HỌC VIỆN PHÁP THUẬT VÀ MA THUẬT HOGWARTS

Hiệu trưởng: Albus Dumbledore

(Huân chương Merlin đệ nhất đẳng, đại phù thuỷ, chủ tịch liên đoàn pháp thuật thế giới, thẩm phán toà án pháp thuật tối cao]

Thân gửi cậu Hugh White,

Chúng tôi lấy làm hân hạnh thông báo rằng cậu đã trúng tuyển vào học viện pháp thuật và ma thuật Hogwarts. Xin vui lòng xem danh sách đính kèm về toàn bộ sách vở và thiết bị cần thiết cho năm học.

Năm học khai giảng vào ngày 1 tháng 9. Chúng tôi đợi cú của cậu chậm nhất đến ngày 31 tháng 7.

Đến lúc đó chúng tôi sẽ phái một giáo sư đến trước dẫn cậu đi mua sắm đồ dùng.

Kính thư,

Minerva McGonagall.

Phó hiệu trưởng

Danh mục đồ dùng:

Đồng phục:

Học sinh năm nhất cần:

3 bộ áo chùng làm việc trơnmàu đen

1 mũ phù thuỷ chóp nhọn trơn đội ban ngàymàu đen

1 đôi bao tay phòng hộda rồng hoặc nguyên liệu tương đương

1 áo choàng mùa đông màu đen, cúc bạc

Chú ý: toàn bộ quần áo của học sinh nên có biển tên đi kèm.

Sách giáo khoa

Học sinh nên có những sách sau:

Cuốn sách căn bản về thần chú (năm nhất), Miranda Goshawk

Lịch sử pháp thuật, Bathilda Bagshot

Lí luận pháp thuật, Adalbert Waffling

Hướng dẫn căn bản môn Biến hình, Emeric Switch

Một nghìn loại thảo dược và nấm mốc, Phyllida Spore

Đề cương nước thuốc ma pháp và độc dược, Arsenius Jigger

Sinh vật thần kì và nơi tìm ra chúng, Newt Scamander

Sức mạnh hắc ám: hướng dẫn tự vệ, Quentin Trimble

Thiết bị khác:

1 đũa phép

1 cái vạc (hợp kim thiếc, cỡ 2 loại tiêu chuẩn)

1bộ chai lọ thuỷ tinh hoặc pha lê

1 kính viễn vọng

1 bộ cân bằng đồng

Học sinh có thể mang theo 1 con cú HOẶC 1 con mèo HOẶC 1 con cóc nếu muốn.

Lưu ý phụ huynh là học sinh năm nhất không được phép mang theo chổi bay.

Thượng đế! Ai tới nói cho cậu điều này không phải sự thật!

Luôn luôn bình tĩnh, giờ này Hugh White lại không bình tâm nổi.

Nhờ vào trí nhớ siêu phàm của cậu, cho dù đã qua vài thập niên nhưng Hugh White vẫn lôi được nó ra từ trong trí nhớ.

A, cỡ nào tuyệt vời! Ha! Cậu đã cố gắng giãy dụa sinh hoạt mười một năm trong cái thế giới này, thế mà có người nói cho cậu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net