Tái Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


DB 01- Đã chép thành công dữ liệu vào ổ đĩa. Hệ thống tiến hành khởi động lại, vui lòng chờ trong giây lát. Khởi động chế độ kết nối ngoại vi, đàm thoại hai chiều bắt đầu.

- Xin chào Adam, anh có nghe được tôi nói không?

- Ọc ọc.

- Có vẻ thiết bị âm thanh làm việc chưa tốt. Chẳng phải mình đã kiểm tra mọi thứ rất kỹ lưỡng.

- Adam anh vẫn ổn chứ? Nếu anh nghe thấy tôi hay nói gì đó.

- Ông... ông là ai? Đây là... đâu? Cái quái gì đang diễn ra với cơ thể tôi thế này... Đau... đau quá.

- Huyết áp tăng mạnh. Tạm dừng mọi tiến trình.

- DB 01- Tạm ngừng mọi dịch vụ, tiến trình bị gián đoạn bởi người quản trị. Tiến hành kiểm tra lỗi và tái cấu trúc lại tiến trình.

- Adam anh phải bình tĩnh, nếu anh kích động sẽ khiến bộ não anh nổ tung như quả bóng bay.

- Giáo sư John là ngài đó ư. Thật không thể ngờ chúng ta lại gặp nhau ở nơi địa ngục này.

Giáo sư John vui mừng đến mức điên cuồng, ông la hét inh ỏi.

- Vậy là ta đã thành công rồi, hỡi các vị thần ngoài kia chắc hẳn các ngài sẽ phát điên lên mất thôi. Ha ha ha!

- Địa ngục? Ồ không Adam, tôi vẫn còn sống nhưng còn anh thì...

- Tôi thì sao? Tại sao cơ thể tôi lại bị ngâm ở trong bể nước như vậy?

- Adam anh phải thật bình tĩnh, thực ra... cơ thể này vốn đã không thuộc về anh nữa rồi.

- Tại sao... Giáo sư có phải ông phát điên rồi không? Cơ thể này đang nói chuyện với ông không phải tôi thì là ai?

- Adam, anh thực sự đã chết từ cái ngày tàu mẹ ATA sụp đổ cách đây hai mươi năm về trước. Cơ thể này của anh đã được biến đổi bởi Plutos. Còn bộ não mà anh đang sử dụng được tôi tái tạo từ phòng thí nghiệm với toàn bộ tâm huyết trong hai mươi năm qua.

- Giờ anh chì còn lại một bên não phải còn là của anh thôi, phần não bên trái hư hỏng đã được thay thế bởi não bộ nhân tạo. Có điều tôi đã thêm vào một vài thuật toán đảo ngược để giúp anh thoát khỏi sự khống chế của Plutos ký sinh trong người. Còn anh và Plutos giờ là một cặp bài trùng ha ha ha!

Giáo sư John cười như một kẻ điên dại. Điều đó khiến tôi phát điên lên, ra sức vùng vẫy để thoát khỏi lớp dịch nhầy nhụa cùng một mớ các thiết bị đang gắn chằng chịt trên cơ thể. Tôi như đang bị nhốt chung cùng hàng trăm con rắn độc trong một cái bể dịch nhầy nhụa.

- Hai mươi năm? Ông đã lôi một người chết cách đây hai mươi năm đội mồ sống dậy. Ai cho phép ông làm thế với tôi chứ, ông bị điên thật rồi. Về sau làm sao tôi có thể sống chung với loài ký sinh ghê tởm trong người mình.

- Ồ không Adam, phải nói là cộng sinh mới đúng, con Plutos giờ đây là nguồn sức mạnh siêu việt trong anh. Anh phải học cách sử dụng món quà kỳ diệu này. Vì anh là người được chọn, Adam anh là tên khốn may mắn.

Quả đúng tôi là một tên khốn may mắn theo như lời của giáo sư John. Cơ thể tôi là một thứ gì đó khiến cho Plutos không thể thâm nhập hoàn toàn, giáo sư John đã đưa ra một vài giả thuyết rằng trước lúc chết có thể tôi bị nhiễm một loại virus nào đó trên sao Hỏa có thể gây ức chế quá trình lây lan của Plutos. Khiến nó bị đóng băng hoàn toàn trong cơ thể tôi. Và hơn nữa bộ gen của tôi đã bị thay đổi xuất hiện nhiều biến dị, hiện tượng này có thể là do sau khi tôi chết, Plutos đã thay đổi bộ gen của tôi một cách dở dang hoặc là tự thân cơ thể tôi đã làm điều đó để đóng băng Plutos. Giáo sư John vẫn chưa có căn cứ nào để lý giải cho hiện tượng này.

- Giáo sư John, làm sao ông có thể sống sót tới bây giờ sau khi mọi thứ đã bị phá hủy?

- Tôi đã không lên tàu, điều gì đó đã mách bảo tôi phải ở lại nơi đây. Căn cứ bí mật mà chúng ta đang trú ẩn này được tôi tìm thấy cách đây từ rất lâu bằng vệ tinh thăm dò địa trấn. Nó không phải là công trình của con người tạo ra.

- Vậy thì ai đã xây dựng căn cứ bí mật này?

- Tôi không biết Adam, nhưng bằng cách nào đó nó đã tồn tại trên sao Hỏa cách đây hàng nghìn năm rồi. Những cỗ máy ở đây có thể tái tạo một môi trường sống hoàn hảo giống như ở trái đất. Tiếc là tôi không có đủ thời gian để nghiên cứu về căn cứ này.

- Giáo sư nói vậy là sao?

- Tôi sẽ gửi tới não trái nhân tạo của anh một số thông tin, anh sẽ hiểu ra mọi việc ngay thôi.

Thảm kịch cách đây hai mươi năm một lần nữa được giáo sư John tải vào não nhân tạo của tôi qua những thước phim nhật ký mà ông đã ghi lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net