ahxd3031

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nghe soạt một tiếng, tấm rèm trúc sau lưng cuốn lên, một người gọi lớn:

- Sư phụ?

Sấn thẳng vào trong. Quách Tĩnh trong lòng còn chưa kịp suy nghĩ đã ra một chiêu Thần long bãi vĩ, chưởng phải vung ra phía sau, chát một tiếng đánh trúng đầu vai người kia, kế đó quay lại chỉ thấy một người lão đảo loạng choạng lùi lại hai bước, chính là người câu cá. Y bị cướp mất thuyền sắt, mái chèo sắt, không sao ngược dòng suối lên núi, chỉ đành đi vòng từ dưới lên, hơn hai mươi dặm từ lưng núi vòng lên trên. Đến lúc tới nơi nghe sư phụ đã chữa thương cho vị cô nương kia lập tức xông vào đánh liều mạng cản trở, không ngờ bị Quách Tĩnh một chiêu đẩy lùi, đang muốn sấn tới, người tiều phu, ngươi nông phu, người thư sinh đều đã tới ngoài cửa.

Người thư sinh tức giận nói:

- Xong rồi, còn cản trở gì nữa .

Quách Tĩnh quay lại chỉ thấy Nhất Đăng đại sư đã ngồi xếp bằng trên tấm bồ đoàn, sắc mặt trắng bệch, tăng bào ướt đẫm, Hoàng Dung thì đã ngã lăn ra không hề động đậy, Quách Tĩnh cả kinh vội bước qua đỡ lên, đầu tiên ngửi thấy mùi máu tanh, lúc nhìn tới mặt nàng thì trong màu trắng có nét xanh, không có chút huyết sắc nào, nhưng làn hắc khí thấp thoáng trước nay đã hoàn toàn tan biến, đưa tay sờ lên mũi nàng thấy hơi thở trầm ổn, lúc ấy đã yên tâm được quá nửa.

Anh Hùng Xạ Điêu - Hồi 30(b) : NHẤT ĐĂNG ĐẠI SƯ

Bốn đệ tử Ngư Tiều Canh Độc ngồi chung quanh sư phụ không nói câu nào, vẻ mặt đều rất lo lắng.

Quách Tĩnh nhưng thần nhìn Hoàng Dung, thấy mặt nàng dần dần hồng hào trở lại, trong lòng càng mừng rỡ, nào ngờ màu hồng càng lúc càng dày, cuối cùng thì mặt đỏ như lửa, lại qua một lúc, mồ hôi trên trán ứa ra, sắc mặt lại dần dần từ hồng chuyển thành trắng. Như thế thay đổi ba lần, mồ hôi toát ra ba lần, Hoàng Dung rên lên một tiếng, mở hai mắt ra nói:

- Tĩnh ca ca, lò lửa à? Ô, băng lạnh à?

Quách Tĩnh nghe nàng trò chuyện, vô cùng mừng rỡ, run lên nói:

- Cái gì mà lò lửa với băng?

Hoàng Dung nhìn quanh, lắc lắc đầu cười nói:

- À, ta gặp cơn ác mộng, nằm mơ thấy Âu Dương Phong, Âu Dương Khắc, Cừu Thiên Nhận, họ kéo ta lên lò lửa để đốt, lại nhấn ta vào băng, đến lúc ta lạnh lại đem lên đốt, ờ, đúng là đáng sợ. ủa, bá bá thế nào rồi?

Nhất Đăng từ từ mở mắt, cười nói:

- Thương thế của ngươi tốt rồi, nghỉ ngơi một vài ngày, đừng đi lại nhiều quá, thì không việc gì đâu.

Hoàng Dung nói:

- Con toàn thân không có chút khí lực nào, ngón tay cũng lười không muốn động đậy.

Người nông phu trợn mắt tức giận trừng nàng một cái. Hoàng Dung không đếm xỉa gì tới, nói với Nhất Đăng:

- Bá bá, người tiêu hao rất nhiều công lực như thế để chữa thương cho con, nhất định rất mệt mỏi, con có Cửu hoa ngọc lộ hoàn chế theo bí phương của gia gia đây, người uống mấy viên có nên chăng?

Nhất Đăng mừng rỡ nói:

- Hay lắm, không ngờ ngươi lại có mang diệu dược bổ thần kiện thể ấy. Năm xưa luận kiếm ở Hoa sơn, mọi người đánh nhau tới mức còn khí không lực, cha ngươi từng chia cho mỗi người uống một viên, quả nhiên linh nghiệm vô cùng.

Quách Tĩnh vội lấy cái bao đựng thuốc trong bọc Hoàng Dung ra trình cho Nhất Đăng.

Người tiều phu xuống bếp bưng lên một bát nước lạnh, người thư sinh trút hết dược hoàn trong bao ra tay, đưa qua sư phụ. Nhất Đăng cười nói:

- Cần gì nhiều như thế? Loại dược hoàn này điều chế không dễ, chúng ta lấy một nửa thôi.

Người thư sinh vội nói:

-  sư phụ, cho dù đem tất cả linh đan diệu dược trên đời tới cũng không đủ đâu.

Nhất Đăng không cãi với y, tự cảm thấy nội lực hao kiệt, lúc ấy uống hết mấy mươi viên Cửu hoa ngọc lộ hoàn trong tay y, chiêu một hớp nước, nhìn Quách Tĩnh nói:

- Đỡ sư muội ngươi vào trong nghỉ hai ngày, lúc xuống núi không cần tới gặp ta. Ờ, có một việc các ngươi phải đáp ứng ta.

Quách Tĩnh lạy phục xuống, đùng đùng đùng đùng dập đầu bốn cái. Hoàng Dung lúc bình thường đối với người ta hay có vẻ cười cợt, cho dù là cha hay sư phụ trước mặt cũng không hề giữ quy củ tiểu bối, lúc ấy lại hướng về Nhất Đăng lạy rạp xuống, hạ giọng nói:

- Cái ơn cứu mạng của bá bá, điệt nữ không bao giờ dám quên.

Nhất Đăng mỉm cười nói:

- Cứ chớp mắt là quên đi cũng được để khỏi vướng víu trong lòng.

Rồi quay lại nói với Quách Tĩnh:

- Tình hình lần này các ngươi lên núi không cần nói lại với người ngoài, cho dù đối với sư phụ ngươi cũng không nên nói tới.

Quách Tĩnh đang tính toán làm sao để đưa Hồng Thất công tới xin chữa thương, nghe câu ấy không kìm được ngạc nhiên, không nói nên lời.

Nhất Đăng mỉm cười nói:

- Trở về sau các ngươi đừng tới đây nữa, mọi người chúng ta trong ngày đều phải dọn nhà.

Quách Tĩnh vội nói:

- Dọn đi đâu?

Nhất Đăng mỉm cười không đáp. Hoàng Dung nghĩ thầm:

- Ngốc ca ca, họ là vì chỗ này đã bị chúng ta phát hiện ra, nên muốn dọn đi, làm sao có thể nói cho ngươi?

Nghĩ tới thầy trò Nhất Đăng ở đây một phen kinh doanh tân khổ, vì mình làm cho liên lụy, phải bỏ lại tất cả, lại càng vô cùng áy náy, nghĩ ơn đức này chỉ e trọn đời không thể báo đáp, cũng không trách được bốn người Ngư Tiều Canh Độc muốn hết sức cản trở mình lên núi, nghĩ tới đó đưa mắt nhìn bốn đệ tử một cái, muốn nói mấy câu xin lỗi họ. Nhất Đăng đại sư đột nhiên biến sắc, thân hình loạng choạng, lại ngã sấp xuống đất.

Bốn đệ tử và Quách Hoàng cả kinh thất sắc, đồng thời sấn tới đỡ lên, chỉ thấy y da mặt giật giật, tựa hồ hết sức nhịn đau. Sáu người trong lòng hoảng sợ buông tay đứng hầu, không dám lên tiếng. Qua thời gian uống cạn một chén trà, Nhất Đăng hơi lộ nét cười, nói với Hoàng Dung:

- Hài tử, cửu hoa ngọc lộ hoàn là cha ngươi đích thân điều chế phải không?

Hoàng Dung nói:

- Không sai, là sư ca Lục Thừa Phong theo bí phương của gia gia chế ra.

Nhất Đăng nói:

- Ngươi từng nghe cha ngươi nói loại dược hoàn này uống vào quá nhiều có hại không?

Hoàng Dung cả kinh nghĩ thầm:

- Chẳng lẽ Cửu hoa ngọc lộ hoàn lại có chỗ nào không ổn?

Vội nói:

- Cha từng nói uống càng nhiều càng tốt, chỉ là điều chế không dễ, ông cũng không dám uống nhiều.

Nhất Đăng trầm ngâm hồi lâu, lắc đầu nói:

- Cha ngươi thần cơ diệu toán, người ta không thể đoán được, thì ta làm sao mà đoán được? Chẳng lẽ y muốn trừng trị Lục sư huynh của ngươi, nên cấp cho y một bí phương giả? Lại chẳng lẽ Lục sư huynh có thù oán với ngươi, trong bao thuốc này lại trộn thêm một viên thuốc độc.

Mọi người nghe tới hai chữ thuốc độc, cùng bật tiếng la hoảng. Người thư sinh nói:

- Sư phụ, người trúng độc à?

Nhất Đăng cười nói:

- Có sư thúc của ngươi ở đây, có thuốc độc lợi hại hơn cũng không giết người được đâu.

Bốn đệ tử tức giận không kìm được, nhìn Hoàng Dung nói:

- Sư phụ ta có ý tốt cứu ngươi, ngươi lại dám dùng thuốc độc hại người à?

Bốn người bao vây chung quanh Quách Tĩnh và Hoàng Dung, lập tức muốn động thủ.

Biến cố xảy ra bất ngờ, Quách Tĩnh giật mình luống cuống, không biết làm sao là tốt. Hoàng Dung nghe Nhất Đăng hỏi câu thứ nhất là biết Cửu hoa ngọc lộ hoàn gây họa, trong chớp mắt đã tra xét lại hết một lượt đầu đuôi việc nhận Cửu hoa ngọc lộ hoàn ở Quy Vân trang, trong lòng lập tức hiểu rõ, kêu lên:

- Bá bá, con biết rồi, là Anh Cô.

Nhất Đăng nói:

- Lại là Anh Cô à?

Hoàng Dung bèn đem tĩnh trạng hôm trong lều tranh ở đầm tối kể lại một lượt. Rồi nói:

- Bà ta cứ dặn đi dặn lại là con ngàn vạn lần không được uống thuốc này, tự nhiên là vì bà ta đã cho thêm một viên thuốc độc có hình dáng tương tự vào.

Người nông phu cao giọng quát:

- Hừ, bà ta đối xử với ngươi tốt lắm, nên sợ hại chết ngươi.

Hoàng Dung nghĩ lại Nhất Đăng uống thuốc độc, trong lòng vô cùng khó xử, lại không có lòng dạ nào mà cãi cọ với y, chỉ hạ giọng nói:

- Không phải là sợ hại chết ta, chỉ sợ là ta uống thuốc độc rồi thì không hại được bá bá thôi.

Nhất Đăng thở dài nói:

- Nghiệt chướng, nghiệt chướng!

Sắc mặt lập tức chuyển thành từ hòa, nói với hai người Quách Hoàng:

- Đây là số phận của ta phải gặp kiếp nạn này, không có liên quan gì tới các ngươi, cho dù là Anh Cô thì cũng chỉ là một đoạn nhân quả trước đây. Các ngươi đi nghỉ ngơi vài hôm rồi thong thả xuống núi là được. Tuy ta trúng độc nhưng sư đệ ta là thánh thủ trị độc, không cần lo lắng.

Nói xong nhắm mắt ngồi im, không nói gì nữa.

Quách Hoàng hai người khom lưng lạy rạp xuống, chỉ thấy Nhất Đăng đại sư mặt đầy vẻ tươi cười khẽ xua tay, hai người không dám ở lại lâu, từ từ xoay người bước ra. Chú tiểu sa di chờ ở ngoài cửa, đưa hai người vào một gian phòng nhỏ ở hậu viện nghỉ ngơi. Trong phòng hoàn toàn không bày biện gì, chỉ đặt hai chiếc giường tre, một chiếc bàn tre.

Không bao lâu có hai hòa thượng già bưng cơm chay tới, nói:

- Mời dùng cơm.

Hoàng Dung lo lắng cho Nhất Đăng, hỏi:

- Đại sư khỏe không?

Một lão hòa thượng eo éo nói:

- Tiểu tăng không biết.

Rồi khom người vái lạy, lui ra khỏi phòng. Quách Tĩnh nói:

- Nghe hai người này nói ta còn cho rằng là nữ nhân.

Hoàng Dung nói:

- Là thái giám, nhất định là những người đã hầu hạ Đoàn hoàng gia trước đây trước kia.

Quách Tĩnh a một tiếng, hai người tâm sự đầy lòng, lòng dạ nào mà ăn cơm nổi.

Trong thiền viện không khí yên tĩnh, bên ngoài không có tiếng động nào, ngẫu nhiên gió nhẹ thoảng tới lá trúc xào xạc thành tiếng, qua hồi lâu Quách Tĩnh nói:

- Dung nhi, võ công của Nhất Đăng đại sư thật cao cường.

Hoàng Dung ờ một tiếng. Quách tĩnh lại nói:

- Sư phụ chúng ta, cha cô, Chu đại ca, Âu Dương Phong, Cừu Thiên Nhận năm người võ công có cao hơn cũng chưa chắc thắng được Nhất Đăng đại sư.

Hoàng Dung nói:

- Ngươi nói trong sáu người ấy ai có thể xứng đáng là Thiên hạ đệ nhất?

Quách Tĩnh trầm ngâm hồi lâu rồi nói:

- Ta thấy người nào cũng có thành tựu riêng, quả thật rất khó phân cao thấp. Người này thì giỏi môn này, người khác thì giỏi môn khác.

Hoàng Dung nói:

- Nếu nói văn võ toàn tài, bác học đa năng thì sao?

Quách Tĩnh nói:

- Thì tự nhiên phải tôn cha cô đứng đầu.

Hoàng Dung vô cùng đắc ý tươi cười như hoa, đột nhiên thở dài một tiếng nói:

- Vì vậy mới là kỳ lạ.

Quách Tĩnh vội hỏi:

- Cái gì kỳ lạ?

Hoàng Dung nói:

- Ngươi nghĩ xem Nhất Đăng đại sư bản lĩnh cao cường thế nào, Ngư Tiều Canh Độc bốn đệ tử đều không phải là bọn tầm thường, tại sao lại run run sợ sợ núp ở chỗ núi sâu thế này? Tại sao nghe có người tới thăm lại sợ hãi như gặp tai họa lớn như thế? Trong sáu cao thủ trên đời hiện nay, chỉ có Tây độc và Cừu Thiết chưởng có thể còn là người đối đầu với ông ta, hai người ấy đều có danh tiếng, chẳng lẽ lại bất kể thân phận, liên thủ tìm tới làm khó ông ta sao?

Quách Tĩnh nói:

- Dung nhi, cho dù Âu Dương Phong và Cừu Thiên Nhận liên thủ tới tầm cừu thì hiện chúng ta cũng không sợ.

Hoàng Dung nói:

- Tại sao?

Quách Tĩnh trên mặt hiện ra vẻ ngại ngùng, cảm thấy không tiện nói. Hoàng Dung cười nói:

- A! Tại sao lại cảm thấy khó xử?

Quách Tĩnh nói:

- Nhất Đăng đại sư võ công quyết không dưới Tây độc, ít nhất có thể đánh ngang tay. Ta thấy thủ pháp lật tay điểm huyệt của ông ta là khắc tinh của Cáp mô công.

Hoàng Dung nói:

- Vậy còn Cừu Thiên Nhận? Ngư Tiều Canh Độc bốn người cũng không phải là đối thủ của y.

Quách Tĩnh nói:

- Không sai, lúc trên Quân sơn ở hồ Động Đình và trên núi Thiết Chưởng, ta đều từng đối chưởng với y một lần, nếu là đánh nhau, thì trong vòng năm mươi chiêu còn có thể ngang tay với y, nhưng sau một trăm chiêu thì quá nửa là không thể chống nổi. Hôm nay ta thấy thủ pháp điểm huyệt của Nhất Đăng đại sư lúc trị thương cho cô... .

Hoàng Dung cả mừng, cướp lời nói:

- Ngươi đã học được rồi phải không? Ngươi có thể thắng được lão Cừu Thiết chưởng chết giẫm ấy chứ gì?

Quách Tĩnh nói:

- Cô biết ta tư chất ngu độn, công phu điểm huyệt ấy lại tinh thâm vô cùng, làm sao có thể học được, chứ. Huống chi đại sư không nói dạy cho ta, ta tự nhiên không thể học. Có điều nhìn thấy thủ pháp của đại sư thì lại hiểu thêm một ít những điều vốn không hiểu rõ trong Cửu âm chân kinh. Muốn hơn Cừu Thiết chưởng thì không thể, nhưng muốn kéo dài thời khắc của y thì chắc được.

Hoàng Dung thở dài nói:

- Đáng tiếc, ta quên mất một chuyện.

Quách Tĩnh nói:

- Chuyện gì?

Hoàng Dung nói:

- Đại sư trúng độc, không biết lúc nào thì khỏe lại.

Quách Tĩnh im lặng, qua một lúc căm hờn nói:

- Bà Anh Cô tàn độc thật.

Đột nhiên kêu la:

- A, không xong rồi.

Hoàng Dung giật nảy mình, nói:

- Cái gì thế?

Quách Tĩnh nói:

- Cô từng ưng thuận với Anh Cô là sau khi khỏi thương sẽ ở với bà ta một năm, cái hẹn ấy có giữ hay không?

Hoàng Dung nói:

- Ngươi nói nên thế nào?

Quách Tĩnh nói:

- Nếu không có bà ta chỉ điểm, chúng ta còn không thể tìm tới được Nhất Đăng đại sư, thương thế của cô cũng khó mà nói... .

Hoàng Dung nói:

- Cái gì mà khó nói? Cứ nói thẳng là cái mạng nhỏ của ta nhất định không giữ được. Ngươi là đại trượng phu, lời nói như núi, nhất định bắt ta phải giữ lời hứa.

Nàng nghĩ tới việc Quách Tĩnh không chịu phản bội từ bỏ hôn ước với Hoa Tranh, không kìm được buồn bã cúi đầu xuống.

Về tâm sự đàn bà con gái, Quách Tĩnh quả thật không hiểu được chút nào, Hoàng Dung đã ứa nước mắt sắp khóc, y vẫn ngu ngu ngốc ngốc không biết gì, chỉ nói:

- Anh Cô nói cha cô thần cơ diệu toán, hơn bà ta gấp trăm lần, cho dù cô chịu truyền thụ cái học thuật số, thì rốt lại cũng không bằng được một chút của cha cô, vậy thì tại sao lại đòi cô làm bạn với bà ta một năm?

Hoàng Dung quay mặt không đếm xỉa gì tới. Quách Tĩnh vẫn chưa biết, lại nói thêm một câu. Hoàng Dung tức giận nói:

- Ngươi là đồ ngốc, chẳng biết cái gì cả.

Quách Tĩnh không biết tại sao nàng đột nhiên nổi giận, bị nàng mắng cho không hiểu gì cả, chỉ nói:

- Dung nhi! Ta vốn là đồ ngốc thì mới cần cô nói chứ!

Hoàng Dung buột miệng mắng người, vốn vô cùng hối hận, nghe y chịu nhũn như thế, lại không nhịn được, phục vào lòng y khóc òa lên. Quách Tĩnh càng không hiểu được, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai nàng an ủi.

Hoàng Dung kéo áo Quách Tĩnh lau nước mắt, cười nói:

- Tĩnh ca ca, là ta không tốt, lần sau nhất định ta không mắng ngươi nữa.

Quách Tĩnh nói:

- Thì ta vốn là đồ ngốc, cô nói như thế có sao đâu?

Hoàng Dung nói:

- Ờ, ngươi là người tốt, ta là cô nương xấu. Ta nói với ngươi, bà Anh Cô kia có thù hận với cha ta, vốn định nghiên cứu võ công thuật số để tới đảo Đào Hoa tìm cha ta trả thù, về sau thấy thuật số không bằng ta, võ công không bằng ngươi, biết không còn cách nào báo thù nên nghĩ cách đè nén ta để dụ cha ta lại cứu. Đó là để đổi khách làm chủ, bà ta có thể bày độc kế để hại ông.

Quách Tĩnh giật mình hiểu ra, vỗ đùi một cái nói:

- A, không hề sai, cái hẹn kia không cần phải giữ nữa.

Hoàng Dung nói:

- Tại sao không giữ? Đương nhiên phải giữ chứ.

Quách Tĩnh nói:

- Ủa!

Hoàng Dung nói:

- Người đàn bà này vô cùng lợi hại, xem việc bà ta trộn thêm một viên thuốc độc vào Cửu hoa ngọc lộ hoàn để hại Nhất Đăng đại sư thì có thể hiểu được. Người đàn bà này mà không trừ đi tương lai sẽ trở thành tai họa lớn cho cha ta. Bà ta muốn ta làm bạn thì ta làm bạn với bà ta, bây giờ đã có đề phòng quyết sẽ không mắc lừa bà ta nữa, bất kể bà ta có âm mưu độc kế gì ta cũng có thể nhận ra .

Quách Tĩnh nói:

- Ờ, nhưng thế cũng như làm bạn với một con cọp.

Hoàng Dung đang định trả lời, chợt nghe ở thiền phòng bên ngoài vang vào mấy tiếng la hoảng.

 Hai người nhìn nhau một cái, ngưng thần lắng nghe, tiếng la hoảng lập tức im bặt. Quách Tĩnh nói:

- Không biết đại sư có việc gì không?

Hoàng Dung lắc lắc đầu. Quách tĩnh lại nói:

- Cô ăn cơm đi. Rồi nghỉ ngơi một lúc.

Hoàng Dung vẫn lắc đầu, chợt nói:

- Có người tới!

Quả nhiên nghe thấy tiếng bước chân mấy người vang lên, từ ngoài viện đi vào, một người căm giận nói:

- Con nha đầu quỷ kế đa đoan, cứ giết y thị trước.

Nghe thanh âm thì là người nông phu. Quách Hoàng hai người giật nảy mình, lại nghe giọng người tiều phu nói:

- Không được làm bậy, phải hỏi rõ trước đã.

Người nông phu nói:

- Còn hỏi gì nữa? Hai đứa tiểu tặc này ắt là do kẻ đối đầu của sư phụ sai tới. Chúng ta cứ giết một đứa giữ một đứa. Muốn hỏi thì hỏi thằng tiểu tử ngốc kia cũng được.

Nói tới đó, bốn người Ngư Tiều Canh Độc đã tới ngoài cửa.

Họ đứng giữ chặt ngoài cửa, trò chuyện cũng không sợ Quách Hoàng hai người nghe.

Quách Tĩnh không chần chừ, một chiêu Kháng long hữu hối đánh vào vách phía sau, chỉ nghe bùng bùng một tiếng vang lên, nửa bức vách đất lập tức đổ xuống. Y khom xuống cõng Hoàng Dung lên, nhảy ra chỗ tường vỡ, người đang trên không, người nông phu xuất thủ như gió, phóng tráo chụp vào chân trái y.

Hoàng Dung tay trái khẽ vung ra, phất vào huyệt Dương trì trên mu bàn tay người nông phu, đây là Lan hoa phất huyệt thủ gia truyền của nàng, tuy sau khi bị thương không có sức, nhưng cái phất ấy khinh minh mau lẹ nhận huyệt rất chuẩn, cũng không phải tầm thường. Người nông phu hiểu rõ công phu điểm huyệt, nhìn thấy ngón tay nàng phất tới như điện, giật nảy mình vội rút tay lại đỡ, huyệt đạo chưa bị quét phất trúng, nhưng đòn tới đã chậm mất một chút, Quách Tĩnh đã cõng Hoàng Dung vọt ra sau tường.

Y chỉ chạy được vài bước, kêu khổ một tiếng, nguyên là phía sau thiền viện là gai góc cao bằng đầu người, ken dày chằng chịt, gai góc tua tủa, quả thật không có đường nào chạy được, quay đầu lại thấy Ngư Tiều Canh Độc bốn người dàn hàng chữ nhất đứng chặn trước mặt. Quách Tĩnh cao giọng nói:

- Tôn sư sai bọn ta xuống núi, các vị đã chính tai nghe thấy, tại sao lại dám trái lệnh cản trở?

Người tiều phu trừng mắt nhìn, giọng nói như sấm trả lời:

- Sư phụ ta lòng dạ từ bi, cam tâm xả thân cứu mạng, ngươi...

Quách Hoàng hai người hoảng sợ nói:

- Tại sao lại xả thân cứu mạng?

Ngư Tiều Canh Độc đồng thời phì một tiếng, người thư sinh cười nhạt nói:

- Thương thế của cô nương là sư phụ ta xả thân để cứu chẳng lẽ các ngươi quả thật không biết?

Quách Hoàng đồng thanh hỏi:

- Quả thật là không biết, xin nói rõ hơn.

Người thư sinh thấy vẻ mặt hai người rất thành khẩn, không phải là giả, bèn nhìn người tiều phu một cái người tiều phu gật gật đầu, người thư sinh nói:

- Cô nương bị nội thương rất nặng, phải dùng Nhất dương chỉ và Tiên thiên công đả thông các đại huyệt trong kỳ kinh bát mạch mới có thể trị thương cứu bệnh. Từ khi Trùng Dương chân nhân phái Toàn Chân tiên du, trên đời chỉ có sư phụ ta biết được cả hai môn thần công Nhất dương chỉ và Tiên thiên công. Nhưng dùng loại công phu này chữa thương cho người thì nguyên khí của mình bị hao tổn rất nhiều, trong vòng năm năm mất hết võ công.

Hoàng Dung a một tiếng, trong lòng vừa cảm động vừa xấu hổ.

Người thư sinh nói:

- Trong năm năm sau đó hàng ngày đều phải chuyên cần khổ luyện, chỉ cần hơi có sơ suất thì không những không phục hồi được võ công mà còn nhẹ thì phát bệnh, nặng thì mất mạng. Sư phụ ta đối xử với ngươi như thế, tại sao ngươi táng tận lương tâm, lấy oán báo ơn?

Hoàng Dung phục xuống đất, hướng về thiền phòng chỗ Nhất Đăng đại sư ở lạy bốn lạy, nghẹn ngào nói:

- Cái ơn cứu mạng của bá bá, quả thật con không biết là sâu dày như thế.

Ngư Tiều Canh Độc thấy nàng lạy phục xuống, vẻ mặt hơi dịu đi. Người câu cá hỏi:

- Cha ngươi sai ngươi tới ám toán sư phụ ta hay ngươi không tự biết?

Hoàng Dung tức giận nói:

- Tại sao cha ta lại sai ta tới ám toán bá bá?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net