CHƯƠNG II: ĐÊM ĐẦU TIÊN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời khuya đen kịt che khuất sự dị thường đang diễn ra. Không một ánh sao le lói, những góc phố chỉ còn lấp ló sắc màu yếu ớt của đèn đường vào đêm tối muộn. Ngôi trường Tư thục to lớn so với bóng đêm dường như càng nhỏ bé thêm.

Giật mình tỉnh dậy, nữ sinh mơ màng chớp đôi mắt hoen đỏ. Có thể vì chưa kịp thích nghi với cường độ phát quang của đèn điện, đôi mắt cô híp lờ đờ. Ác mộng chân thực vây hãm khiến cơ mặt người con gái co rúm, khoé môi giật mạnh khiếp đảm. Mồ hôi túa ra khắp người, ướt đẫm lưng áo và bết cả những lọn tóc rối đan xen nhau. Đôi đồng tử đen láy phủ đầy sợ hãi, mọi tâm tư đều thể hiện rõ trên gương mặt hoang man của cô bé. Lần lượt từng giọt từng giọt nước ứa ra từ hốc mắt kéo theo âm thanh nức nở nối đuôi. Cô gái ôm chặt người bạn mang tên Dương Nguyệt, giọng run rẩy như người lạc đường mất hướng đột ngột vớ phải la bàn chỉ phương: "May quá, cậu ở đây rồi. Tớ tưởng mình vừa gặp ác mộng..."

Cẩn Chi nghĩ mình đã chết. Cảm giác ấy chân thật như thực, sự hốt hoảng và kêu cứu của mọi người đều khắc họa mồn một vào tâm trí cô. Như thể cô đã chết. Chết. Cô không biết mình đã bao lần mường tượng hoàn cảnh bản thân sẽ đối diện khoảnh khắc ấy nhưng chưa bao giờ nó lại diễn ra rõ ràng đến thế. Nó vừa chân thực vừa hỗn loạn. Hỗn loạn bởi vì đau đớn, tuyệt vọng cùng sợ hãi. Mà chân thực vì đau đớn mà người ta tỉnh táo, không dám lú lẫn.

Cô bạn giữ chặt vai Chi, bắt cô đối diện với tầm mắt mình. "Cẩn Chi, chẳng có giấc mơ nào ở đây cả."

"Cậu hãy thử cho tay vào túi áo mà xem!"

Được nữ sinh đưa lời đề nghị, Chi theo đó mà luồng tay vào túi. Lục lọi một hồi chừng năm giây, đầu ngón tay truyền đến chất gỗ lạnh ngắt. Mà lòng cô thoắt cái hóa đá nặng nề. Hơi thở bấy giờ tựa thinh không. Cả người cô mềm nhũn, đây chẳng phải là tấm thẻ gỗ mà Bí thư Minh đã phát cho mọi người ở trên xe hay sao? Nếu họ được cứu thì cả bọn sẽ ở bệnh viện, không phải lớp học!

Tưởng Lam vội đỡ lấy cả người cô bạn. Trông thấy sắc mặt tái xanh của cô bạn thân, cậu thỏ thẻ an ủi: "Không sao... Không sao... Mọi người đều ở cạnh nhau cả, chúng ta hiện tại đã an toàn..." Chẳng biết, cậu ta nói với Chi hay thều thào như cứu vớt niềm hi vọng của chính mình.

Cẩn Chi giống như người mất hồn, hai vai cô run run liên tục. Bất chợt, cô giữ lấy cánh tay Lam. "Lam, trò chơi này là thế nào? Hộp bài của cậu có vấn đề!"

"Nếu không tại nó, chúng ta đã có thể không chết!"

Cô khàn giọng nói, cuối câu lại như rít lên. Nhưng vô lực. Cô không muốn chết, cô chưa thể cứ như vậy mà chết. Cẩn Chi còn rất nhiều ước mơ, sinh mệnh của cô là đổi với mạng sống của ba mình. Cô chưa thể chết. Chưa thể...

Cô nhanh đảo mắt sang Lam, kín đáo vừa đủ để không ai bắt kịp. Giấu kĩ một tầng suy tư, Chi tưởng như mất bình tĩnh hét toáng lên.

"Tớ đã cảm thấy nó nguy hiểm mà, tại sao lúc ấy mọi người lại ngăn cản tớ? Chúng ta đã có thể không chết!"

Nhưng rõ ràng chỉ Lam cảm nhận được, Chi vừa viết lên cánh tay cậu một lời cầu cứu! Cứu. Vì cô ấy đã biết Nguyệt là sói! Bình tĩnh suy xét ở khía cạnh khác, Chi muốn sống thì Chi phải biết vì sao mình ở đây và điều này liên quan gì đến lá bài trong tay tất cả mọi người! Ở thời đại ngày nay, khoa học không ngừng phát triển và đạt được nhiều thành tựu. Tuy nhiên, tâm linh vẫn là một dạng kì bí chưa được khai phá, bất chấp sự phát triển của thế giới mà tồn tại trong tín ngưỡng của một số người. Nếu nhìn theo góc độ này, phải chăng họ đang chính lời nguyền vào một trò chơi mang tên Ma sói và bộ bài trên tay Lam chính là hộp bài gỗ bị ếm bùa chăng?

Đôi mắt Chi đầy láo liêng. Đầu ngón tay đã bị cắn liên tục đến bật máu. Hầu hết mọi người đều cho rằng, Chi đã thực sự mất bình tĩnh. Hiểu nhiên, cả Nguyệt cũng không ngoại lệ. Dẫu đa phần mọi người đều hoảng sợ không riêng gì Chi, mỗi người mỗi vẻ khác nhau, dù thút thít hay kêu gào cũng không thu hút sự chú ý bằng cô. Bởi lẽ, người đang ở cạnh Chi chính là chủ nhân bộ bài gây ra nguồn cơn mọi chuyện. Song chỉ một người duy nhất tập trung toàn bộ sự quan tâm đặt lên người cô, kể cả lời kêu cứu cũng được cậu ta thu rõ vào tầm mắt. Đảo mắt xuống thẻ bài trong tay mình, nam sinh bấy giờ mới để tâm đến chức năng lá bài. Bảo Vệ. Dĩ nhiên, Chi và Lam không hề hay biết có người đã phát hiện. May mắn thay, người này hoàn toàn thiện chí.

Bí thư Minh trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng chủ trì: "Được rồi, Cẩn Chi. Thực ra, mọi việc như thế này là điều chẳng ai muốn cả, hiện tại chúng ta phải suy nghĩ xem, rốt cục là đã xảy ra cái gì, hiện tại cần làm gì..."

Cẩn Chi hạ giọng khẽ thật khẽ: "Bình tĩnh sao? Làm sao tớ có thể bình tĩnh đây?". Cũng không chỉ Chi, những người khác mang theo những tâm tư khác nhau nhúng dần trong sự im lặng

Bộ dáng của Chi thực sự khiến Dương Nguyệt đau lòng. Có điều, thẻ gỗ ghi chức năng Sói lại đánh hồi chuông cảnh giác trong lòng cô. Chính xác hơn, cô đã lộ thân phận với Chi ngay trước khi trò chơi bắt đầu. Tha cho người khác chính là tuyệt đường sống của mình. Đáy mắt Nguyệt phảng phất tính toán. Song Nguyệt càng rõ hơn một điều rằng, hiện tại nếu Chi nói với tất cả mọi người thân phận Sói của cô thì Chi so với Nguyệt càng bất lợi hơn. Bởi vì, nếu trò chơi này đánh đổi bởi mạng sống của họ thì ngay đêm nay chính cô ấy cũng sẽ mất mạng. Trên thực tế, Sói nắm quyền chủ động trong trò chơi. Còn phe dân lại tác động và phụ thuộc lẫn nhau khá nhiều, nếu xui xẻo người giữ những lá bài như Bảo Vệ hoặc Phù Thủy rơi vào tay các người bạn không yêu thích Chi, cũng không có ý định bảo vệ Chi, hoặc Chi không có chức năng ấy thì nguy cơ cô ấy chết là rất dễ. Chính xác hơn, khi mạng sống bị đánh đổi, Bảo Vệ sẽ cân nhắc rất kĩ về việc bảo vệ bản thân và đồng minh như thế nào. Hơn nữa, chắc gì Bảo Vệ đã chọn đúng đồng minh, hoặc hơn hết là đồng minh hắn chọn phải là một trong những người bạn thân thiết hắn gởi niềm tin. Kế đến, Phù Thủy chỉ có một bình Giết và một bình Cứu. Như vậy, bình Cứu phần nhiều hắn sẽ giữ cho mình. Riêng bình Giết, khi trò chơi chỉ vừa bắt đầu, không có căn cứ nhiều thì đơn độc những lời nói chủ quan thật khó để thuyết phục nhân vật giữ chức năng này! Tóm lại, Nguyệt có niềm tin Chi nhất định sẽ không khai ra cô ta cho đến lượt bầu phiếu buổi sáng mai. Còn cô ta, mối quan tâm duy nhất là bịt miệng Cẩn Chi vĩnh viễn như thế nào.

Trong lúc Dương Nguyệt mãi bận với suy nghĩ riêng của mình, mọi người bắt đầu bàn bạc để tìm ra lời giải thích thỏa đáng cho những việc điên rồ đã xảy ra.

"Hiện tại, chúng ta đang ở trong trường?" Quản Trò nêu suy nghĩ của mình. "Chính xác hơn là lớp mình."

Minh gật đầu đồng tình: "Còn thời gian?"

"Là thời điểm làm báo tường." Giọng nữ điềm đạm truyền đến nhằm phá tan không gian tịch mịch. "Bởi vì báo tường đặt ở góc lớp chưa kịp nộp, màu trên tranh còn chưa khô hẳn". Người trả lời là nữ Lớp trưởng. Bình thường, Lớp trưởng sống khá khép kín và nội tâm. Dẫu vậy, trong mọi tình huống cô đều đưa ra suy luận khả thi, lí giải có căn cứ.

Giở trang báo tường ở góc lớp, Tưởng Lam chăm chăm vào góc ngày được ghi ở cuối báo.

"Ngày 15 tháng 11," Cậu khàn khàn lên tiếng. "Tớ nhớ có một ngày Minh hẹn chúng ta cùng ở lại trường làm báo tường, đó chính là hôm nay". Và chính cậu cũng thản thốt cảm thán: "Chúng ta đã thực sự quay về quá khứ!"

Xuyên không, một định nghĩa vượt thời gian của con người. Họa chăng đây chính là vé luân hồi, đặc ân ngoài tưởng tượng của thần chết chăng?

"Nhưng như vậy để làm gì?" Cậu bạn ở góc lớp vò vò mái đầu, lắp bắp đặt câu hỏi. "V-Và... tại sao lại...i là hôm nayy?"

Mất một lúc, cuối cùng chỉ có lớp trưởng Hồng Ân trả lời: "Có thể là do ngày này tính đến thời điểm chúng ta xảy ra tai nạn là tròn một tháng chăng?"

Chân Tưởng Lam run lên hệt như thân cây bị lay mạnh trước giông tố. Cậu biết tại sao lại là một tháng, vì ngày hôm nay vừa hay cũng là đêm trăng tròn. Nó khớp với đoạn dịch thuật ngôn ngữ trong tấm giấy da. Tối đó, cậu đã gởi hình ảnh đoạn văn cho một người bạn thông qua Facebook. Người ấy là cậu bạn cùng lớp, Nghĩa Văn. Anh đã nhắc nhở cậu rằng những văn tự trên bề mặt là lời cảnh cáo về nghi thức tế lễ với cõi âm. Lam vốn không tin và xem nó như hù doạ. Cậu con trai nào ngờ chuyện quái quỷ này lại xảy ra với lớp mình, ai đoán được tương lai đâu! Hơi thở bỗng chốc đè nặng tâm tư, đâu đó quật Lam trong guồng ăn năn đang bào mòn trái tim.

Văn nhận thấy điều đó. Không lãng tránh cậu bạn, nhân lúc chẳng ai để ý đến họ, anh khẽ thì thầm: "Tớ không trách cậu". Bởi vì thực tế, những trò chơi đều thích giật tít bằng cách ghi tiêu điều hoặc giới thiệu thật li kì, rùng rợn. Vả lại, Lam không tin vào những điều ghi trên hộp bài gỗ và tấm giấy da. Suốt mười bảy năm trong cuộc đời chưa từng trải qua bất kì câu chuyện tâm linh nào, cậu đương nhiên không tin vào các câu văn quỷ dị ấy. Huống hồ chi cậu còn là con trai, có nam thiếu niên nào lại nhát gan như thế!

Chắc không có mấy ai đánh động được Lam như lời Văn, cậu nén những suy nghĩ vẩn vơ không đáng có, quật cường ngẩng cao đầu. Đúng vậy, thay vì chịu chết trước khó khăn thì hãy dành sức giành giật sự sống cho bản thân.

Lớp họ chỉ có mười chín người, một tháng là quá thừa để trò chơi kết thúc. Đa phần những học sinh trong lớp đều đã từng chơi Ma sói ít nhất hai lần, lần thứ ba chính là lần này. Họ thừa hiểu mỗi ngày đôi khi không ít hơn một người chết. Ngờ ngợ mọi người đã nghĩ đến vấn đề này lại hoài nghi bản tính Nguyệt, không chút nghĩ ngợi Chi liền xoay người chạy thẳng ra cửa. Đã diễn thì phải đợi kịch hạ màn, Chi không nên bỏ dở. Vốn gắn mác "bạn thân" nhưng giờ khắc này chẳng khác gì dao lam hai lưỡi, tự nhiên có thể quay ngược lại làm hại cô. Chính Chi cũng không ngờ tới, một bên cửa đang mở toang bỗng chốc đóng sầm như bị thao túng bởi năng lực siêu nhiên.

Không biết do nhiệt độ căn phòng đang tăng lên, hay bởi lo nghĩ cực độ mà cơ thể hừng hực luồng khí nóng. Trước những chuyện diễn ra xảy ra, chẳng ai dám bước ra cửa trừ cậu nam sinh đương cười lố lăng. Không tiến tới đỡ Chi dậy, cậu ta chỉ tiến đến nửa bên cửa còn lại như xác nhận. Tay chưa kịp chạm vào khối kim loại, cửa trái lớp đã tự động kéo phập và đóng kín. Vậy là lớp họ hoàn toàn bị nhốt trong phòng kín. Tỏ vẻ thích thú, cậu ta ừ hử xuýt xoa khung cửa.

Bạn bè đều đồng loại mắng: "Kẻ điên". Có vẻ, lời họ chẳng thể tác động được nam sinh. Người con trai điềm nhiên nhún vai, đôi mắt thấp thoáng sự ngông cuồng. Khác hẳn với áo quần ngay ngắn của tập thể, cậu mặc bộ đồng phục không ý tứ, sơ mi thả dài, ống quần bên trái được xắn cao một nấc. Ảnh ảo mơ hồ của tấm kiếng gắn trên khung cửa phản ánh những kí tự nơi bảng tên "Nguyễn Kiến Trường".

Không bắt nhịp được thái độ coi trời bằng vun của chàng trai, lòng người đều hoang man. Trước tai nạn của Chi, đâu đó vọng lên giọng nữ thất thần, lại như lầm bầm ú ớ trong cuống họng. Hai mắt nữ sinh đỏ ngầu tựa như bị hành động vừa nãy của cô gái nhỏ bé kia đốt rát: "Giờ thì tao đã tin những gì đang diễn ra rồi..."

Sắc mặt Bí thư Minh bị doạ trầm trọng, cậu ta vừa bước đến đỡ nữ sinh, khuôn miệng thấp thoáng nặn một câu: "Đứng... dậy nào..."

Trước tình hình đó, nam sinh Nguyễn Kiến Trường quay người, dõng dạc bước thẳng. Đến khi mọi người ý thức được cậu ta bước đến chỗ ai thì nắm đấm của người con đó đã vụt theo hướng theo cơ thể mà đổ về trước. Tất nhiên, người bình thường muốn ngăn cản một cú đấm với tốc độ của người luyện võ nhiều năm còn khó hơn đỡ lấy nó. Vì vậy, Nghĩa Văn không nghĩ ngợi mà chắn trước Tưởng Lam.

Bên má khuôn mặt chữ điền đỏ lên, cơn đau ập đến khiến Nghĩa Văn phải rên lên. Hàm răng cắn chặt nén chịu sự đau nhức trên từng tế bào bị tổn thương. Nguyễn Kiến Trường tỏ vẻ thích thú với trò vui trước mặt:

"Từng thấy anh hùng cứu mỹ nhân, hiện tại mỹ nhân của cậu là thằng oắt này sao?"

Vốn thấy Quan Nghĩa Văn thường ngày lạnh lùng, hờ hững thế mà đối với nam sinh tên Tưởng Lam lại chắn giúp một đấm. Việc này quả nhiên không chỉ khiến mỗi Nguyễn Kiến Trường, mà còn là tất cả mọi người ngạc nhiên. Dĩ nhiên là ngoại trừ Hứa Cẩn Chi.

"Cậu làm cái gì thế hả? Thằng điên này!" Tưởng Lam giật mạnh bâu áo hắn ta, bất chấp mình yếu thế hơn mà gào lên phản kháng.

Nam sinh khác tên Thùy Đức vốn nóng tính cũng bất bình bảo: "Mày muốn chết thì bây giờ tông đầu vào tường, không thấy bây giờ chưa đủ loạn hay sao?"

"Ai nói tao muốn chết?" Cậu học sinh cá biệt hất mặt, vênh váo bảo. "Tụi mày không thấy toàn bộ việc kì lạ này đều do hộp bài này gây ra sao? Thay vì ngồi suy nghĩ, sao không đánh nó cho nhanh? Muốn gỡ dây phải tìm kẻ buộc nút, đấy cứ nhằm vào nó mà đánh!"

Suy nghĩ mọi người dần phức tạp, họ lần lượt soi mói Tưởng Lam một cách kì lạ.

"Này, các người đang nghi ngờ tôi?" Câu hỏi của Lam bấy giờ chẳng khác gì một lời khẳng định. Hành động của Nguyễn Kiến Trường đúng là sai, nhưng lời nói lại vô cùng hợp lí! Mọi chuyện bắt nguồn từ lá bài mà chủ sở hữu của nó lại là Tưởng Lam.

Đảo mắt một vòng quanh lớp, nam sinh yếu ớt giải thích: "Rõ ràng là hộp bài này quá đẹp, nếu tôi là một người khác vừa nhìn thấy nó cũng sẽ động lòng mua ngay. Với mức giá đó, đây là một món hời! Huống hồ, không phải lớp chúng ta vẫn chơi nó suốt hay sao? Đây là một sự trùng hợp, tôi hoàn toàn không có liên can."

Bấy giờ, Nghĩa Văn mới bình tĩnh chắn trước mặt cậu: "Tôi có lòng tin Tưởng Lam hoàn toàn vô tội."

"Chỉ bằng một lời nói của cậu?" Nguyễn Kiến Trường nhếch đôi môi mỏng.

"Các người có thể không tin lời của chúng tôi nhưng bằng chứng này thì khác!" Rút từ túi quần ra tấm giấy da, anh cất tiếng. "Trong hộp bài gỗ của Tưởng Lam, chúng tôi tìm thấy một tờ giấy. Trước đó, Lam đã nhờ tôi dịch chúng nhưng cả hai chúng tôi đều tưởng đây là một trò đùa. Nó nói rằng khi bạn tham gia trò chơi này bạn sẽ phải tranh đấu với những người còn lại trong trò chơi để giành sự sống. Những người sống sót sẽ có một điều ước hoặc một năng lực siêu nhiên không ngờ tới mà mọi kẻ trên đời đều ao ước."

Thở hắt một hơi, Văn nói tiếp: "Ngôn ngữ ghi trên tấm giấy da là một dạng học thuật cổ, mà trong lớp mình chỉ có tôi chuyên môn là ngoại ngữ. Tôi từng tìm hiểu một ít về ngôn ngữ này, vì vậy vẫn có thể đọc hiểu đôi chỗ. Trong tình huống này, không tin vào tôi thì các người sẽ chẳng còn phương hướng khác để tiếp tục trò chơi."

"Tôi thấy tấm giấy viết nhiều chữ như vậy, lại dài như thế. Cậu chỉ nói một ít, như vậy là đang che giấu điều gì?" Nữ Quản trò Tùng Hân bất ngờ đặt câu hỏi ngược lại, đánh vào trọng tâm vấn đề.

"Thực ra không phải như thế." Quan Nghĩa Văn vừa xoa bên mép miệng, vừa khàn giọng bảo. "Tôi đã bảo là lúc đầu tôi không tin vào nó nên tôi không cố để tìm hiểu hết xem nó viết về vấn đề gì. Lúc đọc đến đó, tôi đã cảm thấy rất vô lí và đã dẹp ngay rồi. Oke?"

"Thế bây giờ cậu đọc thử tôi đoạn tiếp nào?" Nguyễn Kiến Trường châm chọc nhìn anh ta.

"Được thôi." Quan Nghĩa Văn bình tĩnh cầm tấm giấy da, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc. "Trong trò chơi sẽ chia làm hai buổi chính là ngày và đêm. Giống như lệ thường, mọi người chơi sẽ tiến hành hai nghi thức trong một ngày. Đúng 0:00, mọi người tập trung lại và tiến hành các chức năng vào ban đêm. Ban trưa 12:00, người chơi sẽ bầu phiếu chọn ra người lên giàn. Nếu số phiếu giết nhiều hơn số phiếu cứu thì người đó sẽ bị xử tử. Những người giữ chức năng buổi sáng sẽ thực hiện vào thời điểm này. Mỗi ngày, Quản Trò phải bốc thăm ngẫu nhiên một lá bài sự kiện. Trò chơi kết thúc khi số dân bằng số sói và sói thắng, hoặc người dân tiêu diệt hết số sói và dân thắng hoặc phe thứ ba giết hết những phe còn lại và giành chiến thắng."

Gập lại tờ giấy trên tay, anh mệt mỏi nói: "Những đoạn sau có rất nhiều kí tự lạ, huống hồ những gì tôi vừa đọc cũng không chính xác như nguyên văn, tôi tin rằng mọi người sẽ cho tôi thời gian."

Hiển nhiên, việc Nghĩa Văn đọc được tấm giấy da đều khiến mọi người hoài nghi. Bởi lẽ, loại ngôn ngữ cổ này không giống những dạng ngôn ngữ phổ biến như tiếng Anh, tiếng Trung, tiếng Nga... Song vì hiện tại vẫn chưa tìm được nguyên nhân tại sao, mọi người tạm chấp nhận lời họ.

Bí Thư Minh liếc nhìn đồng hồ, còn kém mười phút là mười hai giờ đêm. "Vậy thì nghe Văn thử xem sao, dù gì hiện tại mọi thứ đều rối như mớ bòng bong!" Lời cậu ta vừa ngắt, Nguyễn Kiến Trường đã tiến lại gần Tưởng Lam và Nghĩa Văn hơn một bước.

Ghé sát vào tai Quan Nghĩa Văn, hắn thỏ thẻ: "Không ai thích người thông minh đâu. Kẻ như cậu sống được qua ngày một đã là may, không có cửa qua tận ngày thứ hai đâu!"

"Cậu nói gì đó hả?" Tưởng Lam nhân cơ hội đấm vào má hắn. Nguyễn Kiến Trường không tránh né mà nhận lấy. Nụ cười khốn nạn ấy là điều cuối cùng Lam nhìn thấy sau khi cậu ta xoay lưng đi thẳng bước. Nghĩa Văn trấn tĩnh Lam. "Thực ra, cậu ta nói cũng có lí. Việc tớ che chắn cậu đã làm mọi người phát hiện mối quan hệ của bọn mình. Dẫu vậy, chúng ta không còn cách khác. Tớ cảm thấy chuyện này còn rất nhiều thứ bất thường, cậu phải giữ đầu óc thật tỉnh táo mới được..."

Không đợi Quan Nghĩa Văn nói hết câu, mặt đất rất nhanh hiện lên một vòng tròn đỏ. Trên nền gạch men bóng loáng, màu sắc kia có vẻ chói mắt và cực kì khó chịu. Bảng đen tự dưng xuất hiện dòng lệnh nguệch ngoạc viết bằng máu: Tiến hành nghi thức.

Chẳng biết là ai sáng suốt ra lệnh kéo dạt bàn ghế về hai phía. Sau đó, người nào người nấy ngồi theo vòng kẻ tạo thành một vòng tròn lớn. Ma xui quỷ khiến Tùng Hân ban đầu giữ thẻ Quản Trò đang thẩn thờ bước vào chính giữa. Thời khắc đồng hồ trên tay báo mười hai giờ, Cẩn Chi chỉ còn nghe âm điệu vang cao của cô gái: "Trăng tròn treo cao đỉnh núi, mây đen giăng lấp trời đêm. Dân làng tắt đèn và chìm vào mộng đẹp."

Cẩn Chi nhắm chặt, cầu xin một điều diệu kì rằng bản thân an toàn sống sót qua đêm hôm nay. Nạn nhân đầu tiên có lẽ sẽ là Chi và Nguyệt chỉ dối lòng sự tự trách nhẹ bẫng. Nếu thực tâm nghĩ cho người bạn như cô, thiếu nữ đã không nảy sinh tính toán vào phút ấy. Họ Dương hơi thiếu phòng bị và khá dễ bắt mạch suy nghĩ. Có điều, ngay lúc này, người được quyền quyết định sinh tử kẻ khác lại thuộc về cô ta. Chi lặng lẽ nhắm chặt mắt, đợi Tùng Hân gọi chức năng mình: "Kỵ Sĩ ơi, mở mắt nhìn tôi nào!" thì cô gái mới tỉnh giấc, nhận lấy nụ cười dịu dàng của Quản Trò.

Thông thường chức năng như Kỵ sĩ chỉ thức dậy đêm đầu tiên để xem mặt, không thực hiện gì thêm. Bởi lẽ, chức năng của cô là lật bài một người vào buổi sáng. Nếu người đó là Sói thì sẽ chết, ngược lại nếu lật phải người giữ chức năng khác hoặc dân thường cô sẽ mất mạng. Tuy nhiên, qua đêm nay, Chi không chắc sẽ giữ được mạng mình. Việc Lam gây náo loạn đã gây sự chú ý nên nếu cậu mà ấy có chức năng liên quan đến bảo vệ thì phải nghĩ cho bản thân mình trước. Tuy nhiên, cô đã không tố cáo với mọi người vai trò Sói của Nguyệt. Lí do là bởi cô không muốn đem mạng sống bản thân ra đánh cược, hay đổi mạng mình với ai. Vì lẽ, đây không phải trò chơi bình thường, cô chết mà kéo theo người khác thì có gì hả hê? Cô muốn sống và cô phải sống! Tiên quyết nhất chính là sự bình tĩnh đối mặt và trái tim quả cảm khát khao sự sống còn.

Khi người giữ chức năng cuối cùng kết thúc lượt, Quản Trò Tùng Hân nhẹ thở phào: "Bẵng một đêm dài đã kết thúc, các cậu thức dậy đi."

Đêm nay:

Cupid ghép đôi thành công,
Ba anh em nhận diện lẫn nhau,
Nguyệt Nữ phế Phù Thủy,
Sói cắn phải Kỵ Sĩ,
Bảo Vệ bảo vệ đúng người,
Tiên Tri không soi trúng Sói,
Phù Thủy không sử dụng năng lực,
Ảnh Tử đã chọn một người,
Thợ Săn đã nhắm con mồi,
Kỵ Sĩ sống,
Sói Quỷ không thể sử dụng chức năng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net