CHƯƠNG V: ĐÊM THỨ HAI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghĩa Văn nằm trong phòng điều hòa phủ tầng nhiệt độ tương đối lạnh. Ấy thế mà anh cảm giác vô cùng nóng nực. Toàn thân chàng trai đổ đầy mồ hôi, hai bàn tay chạm vào nhau mang cảm giác nhờn rít, khó chịu từ khắp các lỗ chân lông. Đến bây giờ, nam sinh vẫn không thoát khỏi sự lo lắng cực độ đang vây hãm mình. Chốc chốc, anh lại liếc sang đồng hồ. Người con trai chỉ có thể mơ mộng hão huyền rằng thời gian có thể ngủ quên tại đây. Dẫu cuộc sống nhàm chán phát điên nhưng anh không thể tự dối lừa rằng bản thân chưa muốn chết. Nghĩ đến việc hằng ngày phải bầu bạn với chương trình ngoại ngữ khô khan ở những vùng đất anh chưa từng đặt chân đến, Nghĩa Văn càng khao khát sự sống nhiều hơn bao giờ hết. Nhưng trong chính khoảnh khắc đó anh biết rằng nếu mình không bước lên một bước vì người con trai mình yêu thì anh sẽ ân hận cả đời.

Ngay từ nhỏ, anh đã bị chính cha mình nhốt kín trong phòng. Trừ việc ăn uống, vệ sinh và đến trường, tất cả thời gian của thiếu niên đều dành để giải quyết hàng tá tài liệu được gã giao phó. Đối với việc ba anh đàn áp chuyện học ngoại ngữ quá mức mẹ Nghĩa Văn tuy không đành lòng nhưng bà không hề lên tiếng. Nếu như muốn chết thì Quan Nghĩa Văn đã kết thúc cuộc đời từ lâu. Chẳng qua anh chấp nhận đối mặt và sống một cách kiên cường. Theo quan điểm của Văn, sinh mệnh rất trân quý. Thiếu niên sẽ sống rồi trưởng thành và tìm lấy cho mình một gia đình riêng. Anh vẫn tin như vậy.

Tấm gương lớn phản chiếu vào mắt nam thiếu niên hình ảnh người con trai mặt mày teo hóp, dưới cằm lún phún râu, mí mắt thâm quầng thiếu ngủ trầm trọng. Cả người anh u ám, tối tăm. Quá khó để nhận ra chàng trai ấy mới mười bảy tuổi vì anh ta già dặn và cằn cỗi quá thể. Nghĩa Văn mệt mỏi vươn tay nhặt chiếc điện thoại ngay đầu giường. Màn hình hiển thị khá nhiều tin nhắn chưa đọc trên nhóm Zalo. Nhóm nhỏ chỉ gồm ba người cùng giữ thẻ bài Ba Anh Em. Thực chất, Ba Anh Em đều là dân và không có khả năng đặc biệt. Tuy nhiên so với hai dân thường rời rạc thì Ba Anh Em biết mặt nhau để tự bảo vệ và có lợi thế hơn trong Giá treo cổ vào buổi sáng. Quan Nghĩa Văn vốn trầm mặc, anh ít khi nào tham gia vào cuộc trò chuyện. Bình thường chỉ có Tưởng Lam và Duy Khang tích cực gửi tin nhắn đôi co nhau. Sau khi đọc kĩ lần nữa bản dịch hoàn chỉnh của tấm giấy da, Nghĩa Văn nhắc nhở Lam: "Cậu đừng đôi co với Duy Khang nữa! Tớ thấy rằng Duy Khang vẫn đang giữ một bí mật chưa nói với chúng ta. Nhất thời cậu đừng gây sự với người này, phải thật bình tĩnh hiểu chứ?"

Tưởng Lam trả lời tin nhắn của anh rất nhanh: "Cậu nói thì tớ mới nghe đó. Tức thật chứ nếu mà tên Duy Khang đổi thẻ bài với Cẩn Chi thì Ba Anh Em chúng ta có lợi thế biết bao nhiêu". Nghĩ đến đây, cậu khẽ thở dài. Không biết Hứa Cẩn Chi giữ chức năng gì nhỉ? Vốn biết Quan Nghĩa Văn thông minh hơn mình, Tưởng Lam nghĩ gì thì viết nấy, gởi liền chàng trai thêm một câu hỏi.

"Tuy tớ không biết cậu ấy giữ thẻ bài gì nhưng nếu tớ xảy ra chuyện cậu phải tìm đến Cẩn Chi. Trong tấm giấy da đã đề cập, nếu nạn nhân được Sói Quỷ cứu thì sẽ không xảy ra chuyện. Bằng không kể cả được Bảo Vệ hoặc Phù Thủy giúp thì cũng sẽ gặp tai nạn, chẳng qua chưa đến mức mất mạng thôi. Điều này chứng tỏ Chi thuộc phe dân. Chưa nói đến chuyện hai người là bạn tốt, việc Cẩn Chi sống sót qua đêm đầu tiên còn tiết lộ nếu cô ấy không có chức năng bảo vệ thì sẽ có mối quan hệ tốt với nhân vật liên quan này. Cô ấy có khả năng sẽ thay tớ chăm sóc tốt cậu."

Đoạn tin nhắn dài ngoằng của Văn chọc Tưởng Lam tức điên, cậu vội vàng gọi vào số điện thoại anh. Thiếu niên vừa bắt máy đã nghe giọng cậu hâm hực ở đầu đây bên kia: "Này, ý cậu là gì? Thà rằng cậu khen Cẩn Chi vì thích cô ấy chứ tớ chẳng cho phép cậu xảy ra chuyện đâu!"

"Hâm à, tớ làm gì thích Cẩn Chi?"

"Thế người cậu thích là ai?" Tưởng Lam lảng sang vấn đề khác.

"Lê-Tưởng-Lam!" Quan Nghĩa Văn không muốn giỡn, anh gằn tên cậu từng từ từng từ một. Ngược lại, cậu thiếu niên lại vô cùng vui vẻ. Ô, Nghĩa Văn giận đáng yêu ghê!

Quan Nghĩa Văn không làm gì được cậu, thở dài để lại một câu: "Chuẩn bị đến trường thôi."

Nói chuyện với Tưởng Lam khiến tâm trạng anh vơi bớt phần nào muộn phiền. Sau khi rời khỏi nhà tắm, Văn nhấc chiếc khăn bông lau bớt những giọt nước đương còn vương trên tóc. Chàng trai khoác thêm chiếc áo dày bên ngoài, vừa nhét tấm bản dịch vào túi áo liền xỏ đôi găng tay cậu tặng vào năm ngoái rồi xoay chốt cửa rời khỏi phòng. Nam sinh thoáng đưa mắt về những đường len được đan vụng về đang bao lấy tay mình, bấy giờ đầu anh chợt nghĩ đến một cái tên. Có thể chỉ cần sống, Nghĩa Văn cũng sẽ có một gia đình.

Quan Nghĩa Văn không đến sớm cũng không muộn. Người này ngay khi xuất hiện lập tức thu hút ánh mắt của mọi người bất kể sự quan sát kín đáo hay chằm chằm không chút che giấu. Hứa Cẩn Chi không ngoại lệ thoắt nhìn sang chàng trai rồi hạ tầm mắt. Đến tận bây giờ, thiếu niên ấy vẫn không tiết lộ thêm bất cứ thông tin gì trên mẫu giấy da, kể cả anh có nói thì mọi người cũng chẳng hoàn toàn tin. Cô đoán với tính cách của người này, anh ta chắc chắn chỉ đưa thông tin ấy cho một mình Tưởng Lam hoặc dịch với mọi người một phần nhỏ không quan trọng của tấm giấy da. Bởi lẽ càng hiểu rõ về nghi thức hiện tại thì càng dễ sinh tồn hơn trong trò chơi. Chính vì thế nếu chàng trai tiết lộ bản dịch với cả lớp thì bản thân sẽ mất lợi thế. Để ý kĩ, việc có lợi thế cho hầu hết mọi người là bất lợi với Sói nên khả năng cao anh ta sẽ trở thành nạn nhân. Trong hoàn cảnh bị Nguyễn Kiến Trường bức ép hôm qua, Quan Nghĩa Văn ra mặt thì Tưởng Lam sẽ trở thành con mồi. Hiện tại anh ta vì cậu bất chấp đứng giữa dòng xoáy, trở thành tiêu điểm của các phe.

Dẫu trưa hôm nay không có bất kì ai phải lên Giá treo cổ, Chi cũng không hề cảm thấy thoải mái. Nguyên nhân không hẳn bởi họ chưa nhận ra sự nguy hiểm mình đang dính vào cùng với lợi thế của phe Sói khi Giá treo cổ cứ mãi trì hoãn mà do bản thân họ sợ mình sẽ trở thành người chết đầu tiên vì mọi sự bầu phiếu đều ảnh hưởng đến việc lựa chọn mục tiêu kế tiếp của nhóm người chơi giữ lá Sói. Bên cạnh đó, Cẩn Chi vẫn chưa sử dụng chức năng lá bài Kỵ Sĩ đối với Nguyệt. Từ lúc xảy ra tai nạn, Chi đã biết giữa hai người không còn bất kì tình bạn nào. Song cô tin rằng việc giữ kín chức năng là đang tự giữ lá bài hộ mệnh cho chính mình và tăng thêm sự lưỡng lự ở Nguyệt. Bởi lẽ vào đêm đầu tiên cả lớp còn bỡ ngỡ, mọi người trong phe Sói ắt hẳn chưa có dự tính riêng nên sẽ chọn chung một nạn nhân với kẻ đưa ra quyết định bầy đàn nhanh nhất. Hoặc giả chăng trong số Sói ấy ngoài những người trung lập Chi không thân thiết vẫn có kẻ ghen ghét cô. Trong trường hợp thứ nhất, Chi vẫn chưa đoán được Sói là ai. Tuy nhiên nếu rơi vào giả thuyết hai, nàng Kỵ Sĩ tự cất nhắc hai cái tên trong đầu.

Hứa Cẩn Chi nhận ra bản thân đã bị cuốn vào vòng xoáy trò chơi. Bởi vì cô thật khốn nạn và ích kỉ biết bao khi thở phào nhẹ nhõm nhận ra Quan Nghĩa Văn đương là đích nhắm của mọi người. Nếu không có anh ta, cô gái không chắc Dương Nguyệt sẽ tiếp tục làm gì. Đêm đầu tiên, họ có thể bỏ qua Quan Nghĩa Văn mà chọn cô trở thành nạn nhân. Song đêm nay mọi chuyện có lẽ sẽ thay đổi. Chẳng qua Chi không dám mường tượng khuôn mặt Tưởng Lam nếu Quan Nghĩa Văn gặp chuyện. Nghĩ đến đây cô vội tìm Quân.

"Phó Quân..." Trong góc lớp, cô lí nhí gọi tên chàng trai. Nam sinh khó xử không dám đối diện với ánh mắt bạn học nữ. Chi không ngờ người con trai ấy vậy mà không đợi cô lên tiếng đã hiểu được ý đồ của mình là gì.

"Hứa Cẩn Chi, tớ không phải là người tốt. Tớ đã hứa sẽ bảo vệ cậu nhưng tớ phải lo cho cả chính mình nữa. Tối nay, dẫu nạn nhân có là Văn hay không, tớ cũng sẽ lựa chọn bản thân mà bảo vệ." Quân cười khổ nói. Chung quy cậu cũng là một kẻ bình thường, ích kỉ thế thôi. Đối với những người không liên quan đến mình, Quân không muốn chuốc họa vào thân. Nếu sáng nay người biến mất là một kẻ khác không phải Chi, cậu nhất định không hành động như vậy. "Chi, hiểu cho tớ."

Cẩn Chi nhất thời im lặng thật lâu. Nếu cô là Quân thì hành động thế chẳng có gì sai. Bên cạnh đó, cô chẳng có quyền gì để ra lệnh cậu. Hàng mi dày tựa cánh bướm run run phủ rợp đôi mắt đầy ưu sầu. Muốn chiến thắng trò chơi này, Chi nghĩ mình phải học cách thấu hiểu và thao túng người khác tựa như anh ta vậy. Thật nhanh, đôi mắt cô thoáng đảo qua người Tương Kỷ Niên.

23:35

Bàn ghế đã được kéo dạt về hai phía, chừa khoảng giữa lớp trống trải để mọi người ngồi thành vòng tròn lớn. Song những khoảng trống chưa được lấp đầy vẫn làm các học sinh còn lại vô cùng hồi hộp. Hiện tại chỉ thiếu mỗi ba người Thanh Liên, Thái và Trâm.

Đường Phi thấp giọng hướng sang Niên: "Cậu đoán xem sẽ có chuyện gì---"

Chàng trai còn chưa dứt câu thì ngoài cửa đã truyền đến từng đợt âm thanh gấp rút. Tiếng bước chân đổ dồn lên nhau lúc nhanh lúc chậm biến hóa không ngừng. Người hớt hải chạy vào đầu tiên không ai khác ngoài Thanh Liên, cô ấy không ngừng hô toáng lên: "Sói, hộc hộc, mọi người, Lê Thùy Trâm là sói, hộc hộc..."

"Chuyện gì đã xảy ra?" Minh bật người đứng dậy đầu tiên. Theo đó, những âm thanh rì rầm to nhỏ dần nối đuôi nhau như từng đợt sóng đánh vào bờ biển.

"Thái vừa bảo tớ đưa các cậu một bằng chứng buộc tội Trâm." Liên chống hông thở dốc, có lẽ cô ấy chạy đến đây rất gấp. Mái tóc xoăn thả dài phập phồng theo sự hô hấp nơi lồng ngực. Đến cả thở, ở cô gái cũng toát lên sự kiêu kì. Nhất là đôi mắt tinh xảo như được hưởng đặc ân chạm khắc từ thượng đế.

"Họ đâu rồi?"

"Chịu, Trâm đang đánh nhau với Thái. Cô ấy muốn đòi lại đoạn ghi âm mà không biết tớ đã lấy đi rồi." Liên nhún vai nhẹ nhàng, đoạn đặt vào tay nữ Quản Trò Tùng Hân vật nhỏ bọc trong giấy cẩn thận. Dĩ nhiên, Thanh Liên sẽ đưa cho Hân vì cô ấy là Quản Trò, người duy nhất không thuộc bất kì phe nào trong trò chơi. Song cô không thực sự tin Liên. Thứ nhất vì mọi người vẫn chưa rõ đang diễn ra việc gì. Thứ hai vì đây là Liên. Chẳng qua chỉ mới được một ngày, làm sao xác định được ai là Sói? Huống hồ, Thái làm sao có đoạn ghi âm ấy? Còn Liên cô ta cư nhiên rời khỏi vụ ẩu đả dễ dàng với vật quan trọng như vậy sao? Chuyện này ắt hẳn phức tạp hơn họ nghĩ.

Tương Kỷ Niên không lên tiếng. Anh lặng lẽ quan sát đôi bàn tay khô ráo và chẳng có lấy một vết trầy xướt của nữ sinh, kể cả cái cổ trắng ngần cũng không đổ một giọt mồ hôi. Cô gái không hề giống một người vội vã. Chạy đến có thể thật nhưng chắc chỉ là một đoạn ngắn từ đầu hành lang đến lớp. Liên đang nói dối nhưng còn vì sao cô ta nói dối, chàng trai hơi nhíu mày.

Đường Phi để ý thấy, ngả ngớn cười: "Lại suy nghĩ gì à?"

"Nghiêm túc lại." Nam sinh nhìn sang người đối diện mình. Thực ra, anh cảm thấy Đường Phi và Nguyễn Kiến Trường khá giống nhau. Hai chàng trai đều lấy vẻ bông đùa, bất cần để đánh lừa người khác. Dẫu vậy, một người là học sinh cá biệt nổi danh ở trường, người còn lại thì giỏi giang, ưu tú. Trong lòng những kẻ này nghĩ gì, bạn thân với Đường Phi như Tương Kỷ Niên còn cảm thấy thật khó đoán. Chắc chỉ hai kẻ cùng tần số này mới thực sự hiểu nhau thôi.

Đường Phi đảo mắt xuống chiếc đồng bạc trên tay, 23:43.

"Vậy ý của Liên, Trâm là sói---" Câu hỏi xác nhận của người nọ nhanh chóng bị một giọng nữ mãnh liệt cắt ngang, không chừa thể diện cho bất cứ ai.

"Hàm hồ! Các cậu đừng tin lời bọn nó, tớ không phải Sói!" Trâm mặt mày bầm tím bước vào, chân bước đi có phần khập khiễng. "Tớ đúng là đã đánh nhau với Thái nhưng đấy là để dạy nó một bài học". Nhắc đến cái tên ấy, bạn nữ không nhịn được ghê sợ, cả người bất ngờ run lên.

"Thái là một thằng điên, nó theo dõi tớ, nó uy hiếp tớ. Chẳng khác gì một tên Stalker, hoặc còn hơn cả thế... vì nó... vì nó..."

(*) Stalker: kẻ bám đuôi, rình mò một cách biến thái.

"có dao..."

Giọng Trâm ngưng bặt khi mũi kim loại nhọn hoắc chĩa vào sống lưng cô gái. Chất giọng trầm ấm đặc trưng nay đã thay bằng âm thanh ồm ồm, khản đặc.

"Mày câm miệng, con chó."

"Mày là sói, bọn mày chính là sói." Thái trợn to mắt với dáng vẻ trông dọa người kinh khủng. Lúc này, ngay cả Hứa Cẩn Chi đang ngồi một góc cũng chẳng còn nhìn ra cậu bạn với nụ cười trong veo như giọt nắng. Cậu ta bây giờ chẳng khác gì một người tâm thần, hoàn toàn không còn bất kì sự tỉnh táo. Rồi cậu ta xoay sang Liên, nâng dao về hướng gương mặt người thiếu nữ tựa hồ muốn một đường cắt rách khuôn mặt ấy, bóc làn da non mịn kia để xem xem rốt cục phía sau nó là hình thù gì.

"Và cả mày nữa, con khốn."

"Mày đánh ngất bọn tao, chẳng phải muốn bọn tao trái luật chơi và chết hay sao..." Cánh tay Thái run run. Trong lúc Liên mềm người như muốn ngã, mũi dao đã trượt một đường ngang má trái cô ấy. Không ai kịp cử động hay chính xác hơn là phản ứng trong tình huống này. Bởi lẽ cậu ta có dao và cậu ta đang điên, đã điên rồi!

"Buông dao xuống, chúng ta từ từ nói chuyện." Tương Kỷ Niên từng bước nhẹ tiếng về phía người con trai. Từ cách nói không nghe ra anh có bất kì cảm xúc dư thừa gì. Giữ khoảng cách đủ để Thái cảm thấy an toàn, anh xoáy đôi mắt về hướng cậu. Trong tình huống nảy sinh người kích động, đúng là nên có một người can đảm chịu nhận trọng trách xử lí tình huống này. Những người khác hiển nhiên tự ý thức được việc mình cần làm bấy giờ là im lặng.

Đường Phi xê dịch vị trí, toan giữ chặt người Cẩn Chi. Vốn muốn định bảo cô "đừng sợ" nhưng bắt gặp ánh mắt vững vàng, không hoang man của nữ sinh, cậu ta lặng lẽ thầm cười. Đúng là vào những tình huống này chàng trai mới thấy được nét mặt hiếm có, luôn bị che đậy của bạn học nữ. Hèn chi, Tương Kỷ Niên lại nhờ cậu trông chừng cô gái này chứ chẳng phải bạn gái của anh ta. Để cậu chờ xem, Tương Kỷ Niên ấy là đang suy tính chuyện gì.

"Buông xuống? Như vậy thì giải quyết được vấn đề gì? Nó muốn tao chết, chẳng lẽ tao không thể giết nó lại hay sao?"

Đối với câu hỏi ngược lại của Thái, Tương Kỷ Niên bình tĩnh đáp: "Hiển nhiên là được chứ! Nếu trong hoàn cảnh của cậu thì tôi cũng sẽ làm như thế!"

Câu trả lời của anh khiến một số người sững sờ. Chẳng lẽ Kỷ Niên cũng điên rồi? Sao có thể nói như vậy? Đến cả Thái cũng cười đến hóa cuồng, cậu ta xoay cả cơ thể sớm đã nhũn ra của Liên, một tay giữ chặt vai cô, một tay kê dao ngay sát cổ. Ngay lúc có người mất bình tĩnh, muốn bật dậy cứu bạn mình thì nhanh chóng nhận được ánh mắt của Bí Thư Minh "hãy tin tưởng Kỷ Niên".

"Vậy tao có thể giết nó chứ?"

"Có chứ," Kỷ Niên cười, hai tay giơ cao, tỏ ý không động thủ. "Giết người đền mạng, quy luật tất yếu của thế gian."

Lời Kỷ Niên làm con dao trong tay Thái siết chặt hơn, sự va chạm giữa da thịt và kim loại khiến cổ Thanh Liên nhanh chóng rớm máu. Cô ta không dám động đậy, hít thở tưởng chừng ngưng đọng. Hai mắt thiếu nữ ươn ướt nước, lệ chảy dài dọc theo khóe mi, trượt xuống đôi môi đang cắn chặt kiềm từng tiếng nấc. Nhưng cũng có người lặng thầm xem giây phút sống chết của kẻ khác chẳng khác gì bộ phim chiếu rạp sống động đang bày trước mặt mình, nội tâm hắn phấn khích kêu gào.

"Song cậu hãy nghĩ kĩ xem. Mạng sống của cô ta so với cậu có đáng giá không?"

23:56

Ánh mắt Liên bi thương không che giấu hết. Tận trong đáy mắt là lời kêu cứu khẩn thiết, mạnh mẽ. Dẫu bình thường kiêu ngạo, ngay lúc này vẻ kiêu kì ở nàng Nữ hoàng cũng tan biến. Trong tình huống lần đầu tiên đối diện với cái chết, bạn học nữ kiêu ngạo cũng bình thường như mọi người thế thôi. Khuôn mặt cô da diết lời cầu xin. Cứu tôi, cứu tôi.

Đối với sự đồng tình của Kỷ Niên, Thái dường như quên mất việc chú ý đến bước chân anh ta. Đôi mắt cậu sớm bị nét mặt ôn nhu, điềm đạm của chàng trai thao túng, đôi tai cậu say mê trong những lời nói đầy khích lệ mà mình chẳng thể nhận được ở bất kì ai trong căn phòng này.

"Thực ra, tôi rất tin tưởng lời cậu. Tôi cũng từng nghi ngờ Liên có là Sói hay không."

Thái kích động hét lớn. Gân xanh chằng chịt hằn lên trên trán cậu, lộ rõ mồn một dưới lớp da mỏng tanh: "Phải, nó chính là sói! Nhưng chẳng ai tin tao. Bọn mày thật ngu muội làm sao, tất cả đều bị nó lừa gạt."

"Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như cậu. Tôi cảm thấy mình rất ngu. Chính bản thân tôi cũng cảm thấy hối hận vì sao lại không đủ mạnh dạn như cậu, thẳng tay vạch mặt sói, hướng dao về phía cô ta, thẳng tay đâm một nhát."

Dưới ánh mắt hồ hởi của Thái, Kỷ Niên tựa như người anh trai kể chuyện cùng đứa em nhỏ: "Nghĩ thôi còn chưa đủ, hành động đúng là rất sảng khoái nhỉ?"

23:58

"Đúng, chỉ có cậu là hiểu tôi thôi." Giọng cậu ta dịu đi đôi phần. "Chỉ có mổ sạch bụng nó, để nó cảm giác từng đợt đau đớn sống không bằng chết, tôi đã thấy sướng rơn cả người". Thái xuýt xoa kể, bàn tay đương giữ chặt vai Liên đột ngột chuyển sang mơn trớn gương mặt được giữ gìn, chăm sóc kì công hằng ngày của cô ta. "Hoặc rạch nát mặt để nó sống trong hình hài dị dạng là đã muốn lên đỉnh rồi!"

Lời của Thái khiến nữ lớp trưởng Hồng Ân muốn nôn, cô bụm miệng mình tránh tạo tiếng động nhưng cảm giác ghê tởm truyền đến bắt bạn học phải thừa nhận sự thật nhơ nhuốc rằng người ấy chính là bạn học cùng lớp với mình. Không bình tĩnh được như cô gái, Nguyệt sớm đã móc họng nôn thóc trong góc lớp. Điều này đánh động Thái khiến cậu ta giận dữ siết chặt dao.

"Mày nói dối, bọn họ khinh nhục tao."

"Tôi không dối cậu." Sự bình tĩnh của Kỷ Niên làm người khác không khỏi rùng mình. Song Niên biết, trong tình huống nam sinh đứng ra muốn cứu một mạng người trong lớp học, có một ánh mắt đang chằm chằm anh, thử xem anh có bao nhiêu khả năng. Người đó thách thức nam thiếu niên, muốn cùng anh sống chết trong trò chơi. Hắn muốn anh biết lớp học này không phải chỉ có mỗi anh là kẻ thông minh.

Thoáng thấy đồng hồ đếm ngược bốn mươi giây, chàng trai thu lại suy nghĩ: "Là họ, không phải tôi. Tôi cũng giống cậu, muốn tận tay giết chết cô ta."

"Tao không tin, mày có gì chứng minh chứ?" Thái gằn lên.

Hai mươi lăm giây.

"Vậy để tôi giết cô ta nhé?" Kỷ Niên ôn hòa cười. Lúc này anh đã bước đến cạnh bên Thái, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay cậu ta. "Nhường tôi được không?"

Thái hơi thả lỏng cánh tay nhưng bản thân cậu vẫn còn chần chừ: "Sao tao có thể tin mày? Tránh xa tao ra! Nếu mày làm càn, tao sẽ giết nó đấy!"

Hai mươi hai giây.

"Thì cứ giết đi, dẫu sao tôi cũng muốn nó chết mà. Huống hồ nếu tôi muốn thì tôi đã đoạt dao cậu rồi. Mà tôi có làm gì đâu. Chính cậu cũng thấy rồi còn gì!"

Thái bị sự công nhận của Kỷ Niên khiến cả người choáng váng, niềm tin và ngờ vực đang xen một cách ngớ ngẩn. Thái tin Kỷ Niên nói thật vì nhìn anh ta không hề toát ra một sự giả dối nào. Nhưng... nhưng...

Ngẩng đầu lên, dao trên tay đã bị lấy khỏi tự lúc nào không hay. Đối diện cậu vẫn là đôi mắt sáng ngời, tử tế của chàng trai. Chưa đầy năm giây, Kỷ Niên đã thành công cưỡng chế Thái trong trạng thái đờ đẫn thả vào vòng tròn người để bản thân ngồi cạnh bên và giữ chặt cậu ta như phạm nhân.

"Có một điều tôi muốn cậu hiểu rõ," Tương Kỷ Niên bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt đầy ngờ vực và đắn đo của Thái. "Giết một kẻ giết người không có nghĩa là số kẻ giết người sẽ giảm bớt. Bởi lẽ, khi cậu giết một kẻ giết người thì chính cậu cũng sẽ trở thành tên máu lạnh hệt hắn thôi."

Chín giây.

Liên được Quản Trò Tùng Hân dìu xuống ngồi vào ô trống cuối cùng. Không khí bấy giờ đã dịu xuống nhưng sự sợ hãi vẫn chưa vơi đi mấy phần. Nghĩa Văn chậm rãi đếm từng giây cuối cùng trong lồng ngực, bên tai loáng thoáng nghe được giọng Tưởng Lam: "Kỷ Niên biết thôi miên sao? Cái quái gì đã diễn ra vậy?"

Hai giây.

Đáp lại là giọng nữ nho nhỏ của Cẩn Chi: "Đó là thuyết thao túng tích cực của tiến sĩ Harriet B. Braiker". Cô gái âm thầm nghĩ. Chuyện này không thể kết thúc ngay ở đây được. Liên chắc chắn đang giở trò. Ngày mai, cô nhất định tìm hiểu cho ra lẽ chuyện gì đã xảy ra với ba người Thái, Trâm và Thanh Liên.

Đồng hồ tích tắc từng tiếng, Tùng Hân không sai lệch một giây bước vào giữa vào tròn. Giọng cô chỉnh tề: "Ánh trăng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net