Anh rể à❤️❤️❤️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Lam Quân!Anh về hồi nào vậy?-Lam Nhi vui mừng hỏi.
-Anh về cũng phải được 2 ngày rồi.-Lam Quân trả lời.
-Sao anh không kêu em ra đón?Trời ơi làm em cứ tưởng anh mọc rễ ở bển luôn rồi chứ!
-Làm sao tôi dám khi cô còn đang ở đây chứ?
Hai người họ cứ cười nói vui vẻ mà không màng để ý tới anh"thiên thần" ở bên cạnh.
-Này sao em dám ôm trai lạ ở trước mặt anh chứ?Còn anh nữa,không thấy hổ thẹn khi ôm vợ người ta à?-Thiên Lâm giận dữ la lớn.
-Ai cho anh ăn nói tầm bậy tầm bạ vậy hả?-Lam Nhi cũng không vừa.
-Thằng nào đây em?-Mặt Lam Quân đen lại,khoé môi hơi giật giật.
-Trời ơi khổ tôi chưa?Đi ra quán cà phê nói chuyện cho tiện đi.-Lam Nhi thở dài.
Highlands coffee...
-Uhm...Chuyện này hơi khó à nha.Vậy em nói cho dì biết chưa.-Lam Quân trầm ngâm suy nghĩ.
-Anh nghĩ em có dám nói không?Em đang tìm cách để giải quyết đây này.-Lam Nhi ôm đầu than thở.
-Có gì đâu em.Tốt nhất là lấy gậy đập vô đầu hắn một cái là nhớ lại liền à.-Lam Quân trả lời,mặt tỉnh bơ.
-Chắc lúc đó anh ta có một giấc ngủ ngàn thu dưới mặt đất luôn rồi anh ơi.Mà mình cũng được vinh dự vô trại giam nghĩ dưỡng tuổi già luôn đó.-Lam Nhi vừa nói vừa chắp tay lạy anh.
-Tôi không biết mấy người đang nói gì nhưng anh làm ơn ngồi tránh xa vợ tôi ra được không?Mắt tôi thấy hơi ngứa.-Thiên Lâm ngồi cạnh cứ giật giật hai bên khoé mắt.
-Này anh ăn nói cho cẩn thận đấy.-Lam Nhi gằn giọng.
-Anh không cần biết thằng đó là ai.Chỉ cần thấy em gần thằng nào là anh biết thằng đó chuẩn bị vô black list của anh luôn rồi.
-Ừ.Có giỏi thì làm đi.Giới thiệu với anh cái thằng làm anh ngứa mắt đang ngồi đây là Nguyễn Lam Quân,24 tuổi,là một kiến trúc sư đang công tác ở Singapore mới về nước kiêm anh trai của tôi.Vậy anh có muốn cho anh tôi vô cái bờ lách bờ lít gì đó của anh nữa không?-Lam Nhi tự hào giới thiệu về người anh trai lẫy lừng của mình.
-Ơ!Thế đây là anh rể à?Ôi quý hoá quá!-Thiên Lâm thái độ thay đổi 180 độ.
-Ờ!Chào cậu em rể mà không phải em rể nhưng có thể là em rể nếu muốn là em rể của tôi.-Lam Quân đáp trả.(Lam Nhi:🤔🤔🤔)
Mặt của 2 người ngồi đối diện đơ ra.
-Công nhận anh nói chuyện vui ghê!-Minh Lâm nịnh nọt.
-Xí!Có hiểu cái gì đâu mà bày đặt!-Lam Nhi cười quay mặt đi.
Không khí im lặng lại bao trùm.
-Anh rể à!Anh có muốn lên tầng 4 chứ?-Thiên Lâm mở lời trước.
-Gì!?Tầng đó toàn đồ hiệu không à,mắc lắm.Muốn mua gì cứ mua ở tầng này đi cho nó rẻ.-Lam Nhi xua xua tay.
-Em lo gì?Chả lẽ anh hai đây không đủ tiền để mua đồ hiệu cho em dùng sao.Nếu em rể đã có lòng mời thì anh đây cũng không tiếc.Mà mời thì anh có cần tốn tiền không em rể.-Mặt Lam Quân gian gian.
-Ơ...Không...Không cần đâu ạ.Anh muốn mua gì thì cứ mua đi.Coi như lần này là quà em tặng anh nhân dịp lần đầu gặp mặt vậy.-Mặt Thiên Lâm cười mà đổ mồ hôi hột.
-Thật chứ!Nếu đòi tiền là không quân tử đâu nha!-Cả hai anh em nhà họ Nguyễn cùng đồng thanh.
-Ừ..thật mà!
-Thế thì đi thôi.Chúng ta có rất nhiều đồ cần phải mua đúng không anh hai?-Lam Nhi mặt cũng trở nên gian tà hơn.
-Đúng là anh em chúng ta hiểu ý nhau quá mà.Nghe nói đồ trên đó tốt lắm.Bữa nay mình mua cho nhiều nhiều vô để bữa sau khỏi phải tốn công đi mua tiếp nha em gái!
Thế là hai anh em,mỗi người cầm một cánh tay của Thiên Lâm kéo đi không thương tiếc.(Thiên Lâm:😱😱😱)
  Tầng 4...
  Hai anh em nhà họ Nguyễn,mỗi người cầm một cái thẻ tín dụng của Thiên Lâm,chạy về mỗi hướng.Còn anh thì ngồi trong quán cà phê chờ họ.Điện thoại của Thiên Lâm reo lên.
-Alo,tao đang ở quán cà phê đối diện thang máy trên tầng 4 này.Chúng mày vác đít lên đây coi.-Thiên Lâm nói xong liền cúp điện thoại.
5 phút sau...
-Phù,sao có mỗi việc chạy theo tôi mà cô cũng chậm chạp vậy.-Gia Bảo càu nhàu.
-Tôi không phải là thần thánh mà đáp ứng hết được mọi yêu cầu của anh.Sức người có giới hạn thôi nha.-Như Cúc cãi lại.
-Rốt cuộc chúng bay có thôi đi và tới đây lẹ không thì bảo.-Lúc này Thiên Lâm mới lên tiếng.
   Gia Bảo và Như Cúc không dám cãi lại mà bước tới chỗ của Thiên Lâm.
-Sao mày không chờ bọn tao với để bọn tao cô đơn chốn ấy một mình vậy?-Gia Bảo nói giọng ngọt như đường.
-Anh có biết là chúng tôi đã phải bỏ qua rất nhiều giờ vàng giá sốc ở đây không.Bây giờ mà mua sắm ở tầng này là giá đắt cắt cổ không á.Không biết tập đoàn nhà thằng nào mất dạy mà cho giá đắt cắt cổ khách hàng vậy trời.-Như Cúc vừa nói mắt vừa liếc nhìn sang tên kia.
-Uhm.Người ta bán mắc nhưng hàng chất lượng xuất sắc.À mà hình như bữa trước nhà tao có mua hai miếng đất ở bên Nha Trang á.Đất vị thế đẹp nhưng lại không có chăm chút kĩ lưỡng gì hết.Không biết công ty nhà con nhỏ nào mất dạy không đi chăm coi đất cẩn thận để khách hàng phải thất vọng tràn trề thế này hả trời.-Gia Bảo cũng đáp lại,mắt không quên liếc sang ai kia.
-Chúng mày có thôi đi không hay muốn tao tán vô mặt mỗi đứa một cái nào.-Thiên Lâm lúc này đã hết sức chịu đựng.
  Hai người kìa cũng không có động tĩnh gì.Cùng lúc đó hai anh em nhà kia cũng đã về.Mỗi người xãh trên tay một đống túi giấy.
-Ôi!Sao hai người đi về sớm thế.Mua trông cũng khá nhiều đấy nhỉ.-Thiên Lâm liền lập tức thay đổi thái độ
liền.
-Haiz....Hôm nay mua nhiều đồ quá mà rẻ thật đấy em nhỉ?À mà em rể này,hình như thẻ em ít tiền quá hay sao.Anh còn đanh định mua nữa cơ mà nhân viên báo hết tiền rồi.-Lam Quân nói tỉnh bơ đưa thẻ cho Thiên Lâm người đang run run.
  Thiên Lâm từ từ rút điện thoại của mình ra kiểm tra tài khoản.Anh mặt cắt không còn giọt máu.Tài khoản của anh từ 8 con số mà giờ đã thành một con số 0 tròn trịa.
  Thật là bái phục anh rể bá đạo này mà!!!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net