Cảm xúc khó tả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối,sau khi mọi người từ Vivo city về,là lúc phân chia chỗ ngủ.Và đã có sự mâu thuẫn ở đây.
-Mọi khi anh ngủ với em thì có bị làm sao đâu chứ?Hôm nay tự nhiên lại đòi ngủ riêng?-Thiên Lâm làm nũng.
-Đó là khi có màn ngăn.Hôm nay chị Thu Cúc sẽ ngủ với tôi.Anh về phòng ngủ riêng đi.-Lam Nhi vẫn kiên quyết.
-Nhưng không có em anh không ngủ được.-Anh ra chiêu đòn ngây thơ hạ gục đối phương.
-Thấy cái gì đây không?-Cô dường như đã mất kiên nhẫn,tay làm động tác cái kéo khiến Thiên Lâm đành ngậm ngùi bước về phòng đã được chỉ định.Đối phương đã đem quân át chủ bài ra để kết thúc trận đấu.(Bạn nào không hiểu xin xem lại chap"Đêm tái tân hôn").
Gia Bảo thấy hơi tội nghiệp anh chàng,đành vào phòng an ủi.Nhưng khi vừa đặt tay lên nắm cửa,anh đã nghe thấy tiếng Thiên Lâm vang lên.
-Chết tiệt!Rốt cuộc cô ta có phải là phụ nữ không vậy?Mình đã làm bao nhiêu điều ngốc nghếch trước mặt cô ta rồi mà có thấy tiến triển gì đâu?-Xong có tiếng ném sách.-Cuốn sách "cẩm nang hẹn hò" này đúng là sai bét.
Lúc này,Gia Bảo mới mở cửa ra,vẻ mặt nghiêm nghị.
-Em...-Thiên Lâm lúng túng.
-Không cần phải giải thích.Anh nghe thấy hết rồi.
-Haizzzz.....
-Rốt cuộc là sao vậy?
-Thì anh cũng thấy đấy.Em chỉ muốn trả thù cô ta vụ làm mất mặt em ở công ty thôi.Tối hôm đó,em bị mấy tên giang hồ truy đuổi vì bị em phát hiện đang hút thuốc phiện.Lúc đó,em bất tỉnh chả biết trời trăng mây đất gì luôn.Trùng hợp thế nào khi tỉnh dậy thì thấy mình đang ở nơi lạ.Đi lang thang khắp nhà thì mới biết là nhà cô ta.Em ức lắm.Vì cô ta mà mình phải chuốc lấy bao nhiêu chuyện xui xẻo.Thế là em lên mạng,tìm cách để trả thù.Người ta mới nói rằng tình yêu tan vỡ là thứ đau khổ nhất đối với một người con gái.Nên em áp dụng.-Tới đây mặt anh nhăn lại.- Tuy nhiên,thật mơ hồ.Không hiểu sao em làm mọi thứ ngu xuẩn,lén đăng kí kết hôn với cô ta một cách rất tự nhiên không hề có bất cứ khó chịu nào cả.Sống với cô ta một thời gian ngắn thôi mà cảm thấy cũng rất quen thuộc và gắn bó.
Gia Bảo bất giác cong khoé miệng lên.Chàng trai này có thật là đang giả ngu thiệt không vậy?

-Rồi em sẽ tự hiểu.Có lẽ là định mệnh sắp đặt cả.-Xong anh đi ra ngoài đóng cửa lại làm cho Thiên Lâm khó hiểu.
Tại phòng của 2 cô nàng kia...
-Em và Thiên Lâm sống với nhau được hơn 2 tuần rồi nhỉ.Thấy thế nào?-Thu Cúc hỏi Lam Nhi một câu khiến cô bất giác rùng mình.
-Ờ...Thật ra em cũng không biết nữa.-Lam Nhi lộ rõ vẻ bối rối trên khuôn mặt.-Em thấy giống như đang sống một cuộc sống thường ngày chứ không phải là đang giả vờ gì hết.Thiên Lâm cũng khá chu đáo và cầu toàn.Tuy nhiên có hơi ranh ma một chút nhưng em lại thấy khá thoải mái về điều đó.Tự dưng lâu lâu em lại có suy nghĩ như muốn cuộc sống này sẽ mãi mãi như vậy.
-Hì...Có vẻ em đang thành thật với bản thân và hình như em đã....-Thu Cúc cố làm cho bất ngờ.
-Em làm sao chị?-Lam Nhi cũng tò mò hỏi.
-Không biết!Ngủ thôi!-Thu Cúc nhanh nhẹn tắt đèn rồi chùm chăn lên người che đi khuôn mặt đang cười ma mãnh của mình.
Phòng của Lam Quân...
"Cỡ 3 ngày nữa anh đưa bạn của anh đến được chứ?"
"Ừm...Được thôi,Bạn anh mấy người vậy?"
"2 trai,2 gái.Em không phiền chứ?"
"Không sao đâu.Thôi trời tối rồi.Anh ngủ đi nha."
"Ừ.Bye"
Lam Quân nằm trên giường.Tay anh cầm điện thoại vắt lên trán,miệng nở một nụ cười ngây ra.
-Jessica,bao giờ anh mới có thể thổ lộ được tình cảm này đây?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net