Định mệnh cái lúc gặp nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tập đoàn đa quốc gia Gia Hoàng,tại một chi nhánh ở TP HCM...
Hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của Lam Nhi.Cô háo hức cả buổi sáng để đến công ty.Một người như cô,dễ thương,có học thức,nhân cách nhưng khổ nỗi lại bị viêm màng túi mới đau.Đứng trước cổng mà lòng cứ cảm thấy hồi hộp.Công nhận công ty hiện đại có khác.Mỗi nhân viên sẽ có một cái thẻ từ để quét vào cổng nên cầm chiếc thẻ trên tay quẹt mà cái cảm giác nó hãnh diện gì đâu á.Lần đầu tiên Nhi vô công ty mà muốn nổ cả bong bóng mắt.Quái!Công ty gì mà cứ như cái sảnh khách sạn 5 sao vậy.Ở trung tâm sảnh chính là một cái tượng đài cao vút với một quả cầu mang tên thương hiệu của tập đoàn.Đang còn ngỡ ngàng nhìn những cảnh đẹp trong tập đoàn,bỗng có một cậu trai trẻ đứng trên một chiếc xe điện cân bằng phi ngang qua...
-Trời ơi cái cô này!Mắt mọc trên đầu hay sao mà đứng giữa đường người ta đi vậy?-Cậu trai trẻ sau vụ đụng  té bực bội lên tiếng.
-Gì!?Lỗi của tôi á hả?Sao anh không hỏi anh có lỗi gì đi.Bộ anh không có mồm để kêu tôi né ra hay sao.Đã vậy lại còn đi xe lung tung trong đây nữa chứ.-Lam Nhi bực bội bào chữa lại cho mình.
-Á à!Cô này có gan đấy.-Anh nhìn vào thẻ nhân viên trên cổ cô-Hứ!Thì ra cũng chỉ là một nhân viên quèn trong công ty thôi mà cũng dám lên mặt với tôi.Coi chừng lần sau mất việc như chơi nha cưng.
-Anh có quyền gì mà đuổi việc tôi?Nhìn anh tôi cũng biết là con nhà giàu ăn chơi sướng tay rồi.Cái thể loại như anh không có đủ tư cách gì để nói chuyện với tôi đâu.-Lam Nhi cho anh ta một cái liếc sắc bén rồi cười khểnh.
-Ồ...Thế nếu tôi nói rằng tôi là...-Chưa kịp nói hết câu,anh đã bị một tên đực rựa khác chen vô khoác lên vai mình.
-Chào!Mới sáng sớm mà đã cua gái mày.Thế hôm nay có đi Tiny World không để chú cho mày mượn thằng em.Lâu lắm rồi mày chưa được vô đó mà nhỉ?-Tên đực rựa đó lên tiếng khiến cho cả Lam Nhi và anh bất ngờ.
-Đệch!Sao mày nói ra vậy.Má làm tao mất mặt trước cô ta quá!Mày không nói cũng đâu có ai kêu mày bị câm đâu.-Mặt anh ta đỏ lên rồi nhăn lại như đít khỉ.
Như nắm được điểm yếu của đối phương,Lam Nhi hét to lên khiến tất cả mọi người ở đó phải ngoảnh lại nhìn.
-Há!Mọi người lại đây mà nhìn có cậu thiếu gia muốn được đi Tiny World này.Ối giời ơi,chắc cũng phải hơn 20 tuổi là cùng.
-Này cô kia,cô có ngon lại đây đấu tay đôi với tôi này.-Anh ta kéo 2 tay áo lên chuẩn bị động tác đánh nhau.
-Được!Bổn cô nương cũng không phải dạng vừa đâu.Vô địch sumo toàn xóm khi mới 8 tuổi đó nha con.-Cô cũng không vừa xắn áo lên,khí thế nổi lên phừng phực(ủa hồi đầu giới thiệu cô là có nhân cách mà ta)
-Thưa nhị thiếu gia,bà chủ muốn gặp cậu ở nhà.-Một ông già đứng tuổi mặc một bộ đồ quản gia từ đâu bước ra làm cuộc đấu ngừng lại.

-Hả?Ờ được rồi.Cô gái,coi như lần này may cho cô.Lần sau đừng làm tôi nổi điên lên nữa nghe chưa.-Anh ta không thèm ngoảnh lại nhìn cô cứ thế bước đi vào trong xe cùng ông già quản gia đó.
-Xí.Ngày đầu mà xui thế thì sau này làm việc có trục trặc gì không nữa?-Tay cô lay lay hai thái dương.
Tên đực rựa lúc nãy không quen biết mà cũng ngang nhiên bước tới khoác vai cô.(thằng cha mất nết này cứ thấy ai thì cũng khoác vai hay sao ấy 😅)
-Ghê thật!Lần đầu tiên tôi thấy có người dám cãi lại hắn ta đấy.Xin chào,tôi là Lê Gia Bảo,là con trai cả của tập đoàn đa quốc gia Bảo Lam.Cái thằng lúc nãy là Trần Thiên Lâm,cũng chính là con trai thứ của cái tập đoàn mà cô đang làm việc đây.Cũng may là nó chưa có ý đuổi việc cô đâu.
-Chậc,đúng là đụng vô cái đám nhà giàu này thật là rắc rối mà.-Mặt cô cũng đã nhăn lại.
-Thế à.Vậy thì tôi xin đi trước để đem cái xui xẻo này tránh xa cô ra nhá.
-Ờ!Tốt nhất là đi luôn đi và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa nha.
-Thích thì chiều.-Gia Bảo cười rồi bỏ đi.
Nhưng...
-Khoan đi đã!-Lam Nhi lên tiếng.
-Gì?Gì vậy?-Cậu ta quay lại vui mừng khi được gọi.
-Cậu dẫn tôi tới tổ 1 phòng kế toán được không.Đây là ngày đầu làm việc nên tôi chưa rõ lắm.
-Cô chỉ nhờ tôi có vậy thôi sao?-Mặt cậu xịu xuống
-Chứ anh muốn gì nữa?-Cô trả lời trong khi tay còn đang ngoáy lỗ tai(nhân cách tôi gầy dựng nên cho cô nay còn đâu😂)
-Hm,ta đi thôi.
Gia Bảo cầm tay cô kéo đi.Nhanh chóng cô cũng đến được phòng kế toán.
-Tổ 1 nằm ở bên phải chỗ chậu cây kia kìa.Đi thêm cỡ 10 bước nữa là tới.
-Ờ.Miễn cảm ơn.(Gia Bảo:ĐỆT!!!)
Lam Nhi cứ thế bước đi để cậu lại đứng như trời trồng.
Phòng kế toán,tổ 1...
Cộc cộc cộc
-Mời vào!-Một giọng nam trầm vang lên.
-Xin chào anh,tôi là Nguyễn Lam Nhi,20 tuổi.Hôm nay là ngày đầu làm việc của tôi.-Cô chỉnh lại tư thế,nghiêm túc giới thiệu về bản thân mình.
-Ừm,tôi đã coi qua hồ sơ lí lịch của cô.Đi theo tôi.-Anh ta đứng dậy bước đi,còn cô lẽo đẽo theo sau.
Đến một cái bàn trống,anh ta chỉ tay vào đó.
-Đây là bàn của cô.Nếu có gì thắc mắc,cứ hỏi Như Cúc.Cô ta là cái người ngồi cạnh bàn cô đấy,lúc nào cũng đi trễ.Và nhớ từ giờ trở đi,gọi tôi là sếp.-Anh ta bước đi lạnh lùng.
-Phùuuuu....-Lam Nhi thở phào nhẹ nhõm.
Đang xếp đồ vào bàn của mình,Lam Nhi nghe một giọng nữ vang lên.Ngoảnh đầu lại,một cô gái trông khá là có duyên và dễ nhìn chạy vào.
-Áaaaa,hôm nay lại trễ nữa rồi.Kì này chắc bị phạt trừ lương mất thôi.Căn bệnh viêm màng túi sắp tái phát nữa rồi.-Cô gái đó ngồi vào chỗ cạnh cô,nhìn vào đồng hồ hét lên rồi ụp mặt xuống bàn.
-À...Cho hỏi,cô là Như Cúc à?-Lam Nhi ngập ngùng lên tiếng.
-Ơ?-Như Cúc ngẩng mặt lên-Cô là nhân viên mới tới sao?
Lam Nhi gật đầu.
-Vậy sao?Đúng rồi tôi là Như Cúc.Rất vui được làm quen.-Như Cúc khá là thân thiện xoè tay ra chào hỏi cô.
-À..Vâng.Sếp có nói nếu có gì thắc mắc thì cứ hỏi cô.-Nhi cũng khá có thiện cảm với cô nên nở một nụ cười rất tươi.
-Uhm...Nghe cái cách xưng hô cô-tôi này kì quá-Như Cúc đăm chiêu suy nghĩ.-Năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?
-Tôi năm nay 20 tuổi.-Lam Nhi trả lời
-Ồ!Vậy là chị em đi,năm nay chị 22 tuổi rồi.
-V...Vâng,thưa..chị!-Lam Nhi vẫn chưa quen lắm với cách gọi này.
-Trời ơi!Em cứ nói tự nhiên đi làm như chị ăn thịt em không bằng.-Như Cúc lên tiếng để mất đi không khí gượng gạo này.-Đúng rồi,ở công ty có một truyền thống đó là luôn mở tiệc mừng khi có lính mới đến để làm quen với mọi người.Tí nữa em có đi được không?
-Vâng...Nhưng ai là người chi trả vậy chị?-Lam Nhi thắc mắc.
-Em đừng lo,công ty sẽ chi trả cho vụ này nên phải ăn xả láng nha em.-Như Cúc vỗ vai Lam Nhi cười
-Được thôi!Đã được bao ăn miễn phí thì ngu gì không đi hả chị?-Lam Nhi bắt đầu hừng hực khí thế.
-Tốt!Chị rất thích tính cách của em.Vậy mọi người ơi!Sau giờ làm đi ăn mừng lính mới đến thôi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net