Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nghị kết giao, hy vọng cậu có thể đáp ứng."

"Khụ khụ!" Thẩm Gia Hành đang ăn đến cao hứng chợt nghe thấy thế, miếng thịt nhân trong miệng chưa kịp nhai đã đi thẳng tới cổ họng , nghẹn đến khiến cậu ho mãnh liệt , vội vàng cầm lên chén trà uống mấy ngụm nước mới thông khí nổi, trừng mắt nhìn Hạ Hành Thù nói không nên lời.

"Đừng kích động như vậy, nếu nghẹn tới tận khí quản rồi gặp chuyện không may thì làm sao bây giờ." Hạ Hành Thù cầm lấy ấm trà, rót thêm vào chén trà của cậu cho đầy hơn.

Thẩm Gia Hành liên tục trừng mắt nhìn anh , hỏi:"Anh đùa giỡn tôi sao?"

"Tôi giống sao?"

"Vậy anh cho tôi một lý do đi ." Cho dù đối mị lực của mình có tin tưởng rất lớn, Thẩm Gia Hành cũng không tin tưởng có thể trực tiếp câu được Hạ phó tổng tài khiến ngay ở lần gặp mặt thứ hai anh đã nói ra lời nói này với cậu, anh nói chỉ "Kết giao" Ách, không phải tình một đêm, cũng không phải bao dưỡng và vân vân, người này xác định đầu không có vấn đề gì chứ ?

"Lúc trước cậu ở trong ngực tôi khóc là vì thất tình đi?"

"Chuyện này không liên quan tới anh." Thẩm Gia Hành theo trực giác lảng tránh vấn đề này.

"Phương pháp trị liệu thất tình tốt nhất là bắt đầu một đoạn ái tình khác."

Thẩm Gia Hành rất muốn đảo trắng mắt, lời này tuy rằng cũng không phải không có đạo lý, nhưng......" Đối tượng của tôi lại không nhất định phải chọn anh ."

"Chọn tôi thì có gì không tốt?"

"Không phải vấn đề không tốt hay thế nào , là tôi căn bản không có tính toán cùng bất luận kẻ nào kết giao cố định."

"Vì sao không nếm thử một chút xem sao? Vì kẻ không quý trọng cậu mà trói buộc chính mình, chẳng phải rất không đáng giá sao ."

Thẩm Gia Hành cảm thấy được bản thân cùng người kia quả thực không có cách nào nối liền quan hệ như trước "Thực xin lỗi Hạ tiên sinh, tôi muốn về công ty , cám ơn chiêu đãi của anh, cũng thực cám ơn coi trọng của anh. "Nói xong chuẩn bị đứng dậy rời đi.

"Gia Hành" Trước khi cậu kịp rời đi, Hạ Hành Thù đột nhiên kéo cậu lại "Lời hôm nay tôi nói đều là những điều thật lòng , cùng tôi ở cùng một chỗ đi, tôi sẽ đối tốt với cậu, tuyệt đối sẽ không thương tổn cậu, cũng sẽ không bỏ rơi cậu ."

Thẩm Gia Hành lắc đầu nói:"Tôi hiện tại căn bản không rõ anh muốn làm gì, hành vi của anh tôi không thể lý giải."

"Tôi muốn làm gì? Tôi muốn theo đuổi cậu, muốn gặp mặt cậu, muốn đối xử thật tốt với cậu , đây là chuyện tôi muốn làm , cậu đừng cự tuyệt tôi ."

"Đối với anh tôi lại không tính nhận !" Thẩm Gia Hành kiềm chế mà rút tay của mình ra , kéo cửa rồi đi ra ngoài.

"Nhưng cậu sẽ nhận ......" Thanh âm phía sau vẫn như ma âm xuyên não truyền đến, Thẩm Gia Hành dứt khoát xoay tay lại đem cánh cửa đóng sầm, đem hết thảy quấy nhiễu chặn ở tại phía sau cửa.

Thật sự là mạc danh kỳ diệu quen biết, mạc danh kỳ diệu tạm biệt, còn có mạc danh kỳ diệu bày tỏ , tóm lại, hết thảy đều phiền toái !

Vì sao Hà Qúy có thể chạy trốn ra nước ngoài rồi nhận được thanh tĩnh, mà thế giới này lại không cho cậu thanh tĩnh chứ ?

Là bởi vì do trước kia cậu yêu người kia , nên bị nếm chút trừng phạt sao?

Đi ra cửa lớn của quán ăn, đón nhận thái dương chói lọi giữa trưa, Thẩm Gia Hành cảm thấy đáy mắt một mảnh đau đớn.

Mệt nha, cự tuyệt người ta lái xe đưa về , còn phải tự xuất tiền túi trở về, quả nhiên là làm tổn thương người ta sẽ bị trừng phạt mà.

Gặp quỷ , cậu hàng ngày cũng không tin mấy thứ tà quái này !

Thẩm Gia Hành kéo kéo khóe miệng, lấy ngón tay quệt đi khóe mắt hơi ẩm ướt, lấy tư thế tao nhã nện bước đi hướng trạm taxi gần nhất.

———————————————-

Tứ

Sự thật chứng minh, làm một người mà địa vị không đủ để hình thành uy tín cùng lực chống đỡ cường đại với lời hắn nói ra , hắn sẽ không nên nói cái gì là tuyệt đối.

Trước một ngày Thẩm Gia Hành còn kiên định nói ra "Không tính nhận" , ở ngày hôm sau đã bị quản lí nghành khách khách khí khí mà "Thỉnh" vào văn phòng.

Khi quản lí khéo léo mà khen ngợi cố gắng cùng biểu hiện của cậu gần đây hơn mươi phút , dụng ý chân chính mới được dẫn ra, nói là cấp trên có ý muốn cậu làm người phụ trách tiếp đãi tập đoàn Hoya lần này .

Thẩm Gia Hành nghe xong suýt nữa phá hư hình tượng mà đập bàn, cho dù là lạm dụng chức quyền cũng có cần tất yếu như vậy không , đem cậu là kẻ có lý lịch ba năm làm trưởng ban nhỏ của bộ phận kế hoạch điều tới vị trí quan trọng thế này sao.

Nguyên lai Hạ Hành Thù xem như đã sớm tìm cách tốt lắm rồi, trước trưng cầu ý kiến mình, nếu không đáp ứng liền lấy quyền lực tạo áp lực, căn bản không tính buông tha cậu.

Chiêu này quả nhiên đủ ngoan, cậu là kẻ làm công cho người ta, nào đâu dám chạy đi tìm người lãnh đạo trực tiếp gọi nhịp ? Chẳng qua cậu chỉ ở trước mặt anh ta khóc một hồi mà thôi, hậu quả là lại gặp phải nhiều chuyện đến như vậy, thật sự bất ngờ, sớm biết thế lúc trước thà chạy tới góc nhà nào khóc tới chết cũng không trêu chọc anh ta,

Thật không rõ mình tốt tới mức nào mà khiến anh ta chấp nhất đến vậy, không tiếc vận dụng mọi cách thủ đoạn, quả thực thụ sủng nhược kinh.

Quản lí tận tình khuyên bảo cùng ám chỉ rằng muốn cậu có biện pháp hống hảo vị đại khách hàng này, lại cường điệu nói rằng cọc sinh ý này đối công ty có bao nhiêu trọng yếu, quan hệ cỡ nào tới bát cơm tiền đồ của công nhân viên , nếu cứ ở trên mặt chữ mà truy cứu, quả thực đem Thẩm Gia Hành nói thành cứu thế chủ quyết định vận mệnh công ty.

Thẩm Gia Hành áp chế mọi cáu kỉnh tới khi nghe xong , sau đó lễ phép hướng về phía quản lí xin số điện thoại của Hạ Hành Thù, cáo từ ra văn phòng, liền lập tức tiến vào phòng uống nước , cầm lấy điện thoại di động rồi quay số.

"Alô , Xin chào, đây là phòng của phó tổng tài công ty Hoya ." Thanh âm ôn nhu truyền vào màng tai.

"Xin chào , tôi là Thẩm Gia Hành ở điện tử Hòa Tín."

"Ngài Thẩm sao? Thỉnh chờ, tôi lập tức chuyển cuộc gọi của ngài tới phó tổng tài." Thực ngoài ý muốn , vừa báo tên mình thì thư kí trực điện thoại chưa nói được lời nào liền đồng ý nối điện thoại, hoặc là nên nói, cái này cũng ở trong dự kiến a.

"Alô , Gia Gia đó sao ? Tìm tôi có chuyện gì?"

Nghe được cái xưng hô kia, Thẩm Gia Hành một trận rùng mình, trầm mặc vài giây sau mới khắc chế run rẩy trên người , hồi đáp:"Hạ Hành Thù tiên sinh, đề nghị của anh , tôi đáp ứng rồi."

"...... Cám ơn, tôi thực vui vẻ."

Chỉ là tôi tuyệt không vui vẻ! Thẩm Gia Hành xiết chặt cái tay đang rảnh , cố giữ vững bình tĩnh mà tiếp tục nói:"Như vậy, xin anh đừng lại hướng nhóm thủ trưởng của tôi ám chỉ cái gì , tôi rất thích công việc này, tạm thời còn chưa tính sẽ mất đi nó đâu."

Người bên đầu dây bên kia tựa hồ khẽ cười một tiếng "Đêm nay chúng ta cùng nhau ăn cơm đi? Tôi đãi cậu ."

"Chỉ cần anh không sợ bị người ta phát hiện." Nói xong, Thẩm Gia Hành liền dập điện thoại.

Tuy rằng trong lời nói cuối cùng có ý vị uy hiếp, nhưng, anh sẽ quan tâm sao ? Dựa theo đạo lý bình thường mà nói, người càng nổi danh lại càng sĩ diện, làm việc sợ đầu sợ đuôi, bất quá Hạ Hành Thù hiển nhiên căn bản không thể dùng lẽ thường để suy đoán.

Đem điện thoại di động thả lại túi quần , Thẩm Gia Hành thuận tay rót cho mình một chén trà lạnh , uống vơi hơn phân nửa chén sau thì cơn tức vừa rồi cũng tiết hơn phân nửa, ngẫm lại cũng cảm thấy buồn cười.

Bản thân cũng không tất yếu phải khí cấp bại phôi ( tức đến không thở nổi) như vậy, không giống như là đang được người theo đuổi, thật sự như đã cùng Hạ Hành Thù kết nhiều cừu hận.

Chân chính hạ quyết định, ý nghĩ ngược lại dần dần bình tĩnh xuống, nghĩ cũng thông hơn nhiều, kỳ thật điều kiện của Hạ Hành Thù vô luận thấy thế nào cũng đều là thượng thượng phẩm , dù là nam hay nữ đều cũng sẽ mong ước anh ta, có thể nói là khả ngộ bất khả cầu ( có thể gặp được nhưng không cầu được ) , còn nếu muốn có một hồi luyến ái , vậy thật đúng là cực kì may mắn rồi..

Đối Hà Qúy si mê lâu như vậy, hiện giờ ngay cả người cũng bức chạy, có lẽ lần này là lúc cậu nên thanh tỉnh , cho nên ông trời mới an bài một Hạ Hành Thù cổ quái như vậy để gặp gỡ cậu .

Không thuộc về mình , chung quy là phải buông tay rời đi sao ?

Dù sao cũng đã nói ra rồi, như vậy đành phải ký lai chi, tắc an chi đi?

( ký lai chi , tắc an chi : Chuyện gì tới sẽ tới , cứ an ổn mà nhận lấy nó )

Tuy rằng cậu cũng không xác định được kết giao như vậy thì có bao nhiêu giá trị, nhưng chỉ đành xem nhẹ không cam lòng cùng không tha bốc lên trong lòng lúc này, cậu nguyện ý từ hôm nay trở đi, thử đem Hà Qúy từ trong đầu quên đi.

Cho dù tái đau lòng như thế nào, tái lưu luyến như thế nào, ít nhất cậu không phải kẻ bất kiền bất thúy (ý nói không phải người yếu ớt ), cũng tuyệt không chết chìm trong thế giới tình cảm , nhiều năm như vậy, cậu sớm hiểu được đạo lý tình yêu không thể cưỡng cầu, một cái kết nếu đã muốn chết, như vậy lựa chọn tốt nhất chỉ có buông tha.

Ở trước khi chưa quên được người cũ mà lại nhận một người khác thật sự không tốt lắm, nhưng dù sao ái tình cũng không có kiểu mẫu tuyệt đối, dù bắt đầu bằng kiểu nào thì cũng đều hướng về phía chung điểm, không phải sao?

Chỉ là , Hạ Hành Thù, anh đối tôi có bao nhiêu tình cảm? Anh có năng lực khiến tôi sinh ra tình cảm với anh không ?

Anh có thể hay không , sẽ đối tốt với tôi như lời anh nói ?

Đối với anh, tạm thời mỏi mắt mong chờ.

Ngũ

Buổi chiều lúc năm giờ hai mươi phút, Thẩm Gia Hành đi khỏi cao ốc Hòa Tín, liền thấy chiếc BMW màu xám bạc đang chờ ở bên phố đối diện .

Tự mình ngồi vào xe, Thẩm Gia Hành đem bao công văn tùy tay đặt sau chỗ ngồi, mở ra một nửa cửa kính xe, làm cho gió nóng lập tức thổi vào khiến mái tóc cậu rối loạn , cũng không thèm trông nom như vậy có bao nhiêu lãng phí hệ thống hơi lạnh bên trong xe cao cấp.

"Có chờ thật lâu không?" Tuy rằng là câu hỏi, nhưng nghe không ra nửa điểm áy náy.

"Cũng tạm . Cậu muốn đi đâu ăn cơm ?" Hạ Hành Thù cười cười, vươn tay phải đem mái tóc bị thổi rối loạn của cậu gạt tới sau vành tai .

Xúc cảm mềm mại mà thuận hoạt , thể hiện ra chủ nhân vốn đoan chính tự nhiên, cùng với sau này bảo dưỡng cẩn thận.

Mà Thẩm Gia Hành không chút nào kháng cự, ngược lại làm anh có điểm ngoài ý muốn.

"Tùy tiện đi, tôi bình thường đều ăn qua loa nên không có chú ý điều gì."

"Chúng ta đây đi tới quán ăn Quảng Đông nhé , ăn xong chè ngọt ướp đá (1) của quán đó sẽ thấy bớt nóng nhiều lắm ." Hạ Hành Thù đề nghị.

Thẩm Gia Hành gật đầu nhận, cậu có thể nhìn ra Hạ Hành Thù là người đối ẩm thực rất có nghiên cứu , nghe lựa chọn của anh chắc hẳn không tồi .

Cùng ngày hôm qua giống nhau, địa phương bọn họ ăn cơm là trong gian nhỏ của quán cơm gia đình , Thẩm Gia Hành đi vào trước, cố ý nhìn một hàng dài người xếp ở ngoài cửa , hoài nghi nơi này có phải đều dành phòng quanh năm cho Hạ Hành Thù hay không .

Món ăn Quảng Đông hương vị thanh đạm mà thiên về ngòn ngọt , thợ khéo lại tinh tế, cực thích hợp đến ăn vào mùa hè, Hạ Hành Thù đến đâu cũng đều ăn món đặc biệt của quán, đương nhiên Thẩm Gia Hành này ngày thường cũng chẳng mấy khi ăn bữa chiều nghiêm chỉnh nay cũng được hưởng lộc ăn .

Hôm nay suy nghĩ của cậu cũng đã thay đổi, cầm gắp ăn đều là cử chỉ hoàn hoàn mỹ mĩ, ngay cả ngón tay cầm chiếc đũa đều bảo trì tao nhã đến không thể tốt hơn, đồ ăn phóng tới miệng sau thì chậm rãi nhai nuốt, thường thường lấy mắt phượng đảo qua Hạ Hành Thù, tựa như hữu tâm lại như vô tình mà phát ra mị lực tự thân.

"Cậu là người có dáng ăn đẹp nhất mà tôi từng thấy." Hạ Hành Thù nhìn Thẩm Gia Hành cầm thìa múc ngân nhĩ trong chén chè ngọt rồi chậm rãi đưa vào trong miệng, bỗng nhiên cảm thấy rung động .

Thẩm Gia Hành đem ngân nhĩ nuốt vào trong cổ họng , mới hướng anh gật gật đầu "Cám ơn ca ngợi của anh nhé."

"Cậu hiện tại có cử chỉ tao nhã giống như lúc đầu tôi gặp ."

Thẩm Gia Hành chọn mi "Chẳng lẽ anh bởi vì tôi có cử chỉ tao nhã cho nên thích tôi ?"

"Không." Hạ Hành Thù phủ định rất nghiêm túc, tạm dừng một chút mới nói "Trên thực tế, tôi càng thích cậu thu hồi những giả trang bề ngoài này, biểu đạt ra bộ dáng chân chính của mình."

"Oh ? Vậy anh cảm thấy bộ dáng thế nào mới là tôi chân chính ?"

Hạ Hành Thù lộ ra biểu tình hồi tưởng , chậm rãi nói:"Tỷ như nói , không chút nào làm bộ mà cắn một miếng thật lớn, lúc giận thì trực tiếp gọi tới, còn có , khi bất ngờ thì trợn tròn mắt ."

Thẩm Gia Hành nghe anh miêu tả bản thân như vậy, mặt không khỏi hơi hơi có chút đỏ, nói:"Ánh mắt của anh thật đúng là kỳ quái."

Hạ Hành Thù cười khẽ ra tiếng "Rất kỳ quái sao? Ở trong mắt tôi , mọi phương diện của cậu đều là ưu điểm , bất quá khiến tôi tối rung động chính là...... Đêm đó, cậu khóc thật sự chân thật."

Thẩm Gia Hành dừng lại động tác múc chè , trong phòng một trận lặng im.

"Tôi không biết, cái này cũng tính là ưu điểm được......" Thẩm Gia Hành cười đến miễn cưỡng, người đàn ông này có đôi khi nói những lời chọc thẳng vào lòng người.

Hạ Hành Thù lắc đầu nói:"Chính cậu cũng không biết, bộ dáng lúc ấy của cậu là cỡ nào làm cho người ta thương tiếc."

" Vậy nếu có một ngày, mọi ưu điểm của tôi đều biến thành khuyết điểm trong mắt anh thì sao ?" Thẩm Gia Hành lúc này nhìn thẳng anh, hỏi thực sự nghiêm túc, cái nhìn của một người thường thường chỉ theo sự tình biến hóa mà hoàn toàn đảo điên, hết thảy từng tốt đẹp đều có thể trong một giây biến thành tồi tệ .

Khi cậu vẫn là bạn của Hà Qúy, toàn bộ quan tâm cùng chiếu cố của cậu đều là đương nhiên, mà khi tình yêu của cậu bị vạch trần, hành động của cậu liền biến thành có mục đích riêng.

Thay đổi như vậy so với bị người mình yêu cự tuyệt còn đả thương hơn gấp trăm ngàn lần.

"Gia Gia, nếu lời cậu nói là chỉ lúc chia tay , tôi biết cho dù tôi nói không có một ngày như vậy thì cậu cũng không thể tin tưởng, nhưng cho dù chúng nó là khuyết điểm, cũng là những khuyết điểm tôi đã từng thích thật sâu, tôi ít nhất không phải một thằng đàn ông chối bỏ những hành động trong quá khứ của mình." Hạ Hành Thù không có một chút do dự mà đáp, ánh mắt nhìn vào thật sâu trong mắt Thẩm Gia Hành.

Một khắc ấy , Thẩm Gia Hành nghe được tiếng tim mình đập bang bang, đánh trống reo hò đến mức như thể có người đang ở trong ngực mình nện búa.

Cặp mắt của Hạ Hành Thù trong suốt , trong mắt lộ ra ôn nhu mà chẳng mấy thích hợp với lời nói cùng việc làm đầy bá đạo của anh, tựa như lần gặp đầu tiên đã sơn thủy tương dung rồi.

Hơn mười giây sau, Thẩm Gia Hành rốt cục không chịu nổi trước mà mở to mắt.

Hạ Hành Thù nhìn người chôn đầu vào ăn chè nhưng không giấu nổi hai má hơi hơi phiếm hồng, anh không khỏi lộ ra mỉm cười sủng nịch.

Thật là, mấy lời mắc ói muốn chết cậu cũng nghe qua không ít, cố tình thế nhưng bị câu nói của anh làm cho đỏ mặt , quả thực không tiền đồ. Thẩm Gia Hành khó khăn điều chỉnh cảm xúc, nghĩ đến Hạ Hành Thù nếu đã nói như vậy , chính mình cũng nên biểu thị một ít mới là điều phải, vì thế cũng nghiêm túc nói :"Anh cũng biết, tôi đối chuyện này vốn là không vui ý lắm , trên cơ bản cũng có thể xem như bị anh áp bách , bất quá chuyện gì ra chuyện đó, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ xem anh là bạn trai, anh cũng phải đối tốt như lời anh nói với tôi , chuyện trước kia thì xóa bỏ đi, chúng ta hiện tại chính thức tiến vào quan hệ tình nhân."

Thẩm Gia Hành vốn tưởng rằng bản thân cậu nói nghiêm túc như thế, tốt xấu gì Hạ Hành Thù cũng sẽ bởi vậy mà cảm động một chút, không nghĩ tới anh cư nhiên sửng sốt một lát sau liền "phì" một tiếng bật cười, khiến Thẩm Gia Hành ngoan trừng anh một cái.

Hạ Hành Thù cố gắng che lại miệng mình, một bên nói:"Thật có lỗi...... Gia Gia, tôi thật không nghĩ tới cậu thoạt nhìn bề ngoài là người có kinh nghiệm tình cảm phong phú đến vậy , kinh nghiệm chân chính luyến ái cư nhiên thực...... Ha ha, tôi thật sự không phải cố ý , cậu đừng cứ trừng tôi thế ...... Cậu nói đúng lắm , tôi sẽ cố gắng bồi dưỡng thật tốt quan hệ tình nhân của chúng ta , ha ha ha ha......"

Mấy phục vụ sinh lục tục đi qua ở bên ngoài phòng , mơ hồ nghe được tiếng cười hư hư thực thực của vị khách hàng quen thuộc luôn ổn trọng kia , phản ứng đầu tiên đều là, tường cách âm phòng này xem ra nên tu sửa , bằng không sao lại ngay cả tiếng người đều sai lệch đâu nha .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#đammỹ