IV. Tình Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Làm thế nào để yêu một người?"

Kuroko đột nhiên hỏi khi Akashi khi cả hai cùng nằm trên giường.

"Em muốn yêu ai?" Như là phản xạ, Akashi đột ngột nắm lấy tay Kuroko. "Công tước Kuroko, em nên nhớ em thuộc về ta, em..." Xúc động ban đầu qua đi, Akashi đột nhiên bật cười. "Em nghe được đoạn đối thoại giữa ta và Midorima ban sáng?"

Kuroko rơi vào im lặng. Y đột nhiên không biết phải đối mặt với Akashi thế nào. Bầu không khí giữa hai người cứ thế đột ngột trở nên nặng nề, đêm nay lại không có tiếng chuông điểm giờ như những đêm khác—Kise không biết vì lý do gì cả ngày hôm nay không cho đánh chuông đồng hồ—hai người vì vậy lại càng thêm phần lúng túng.

Một lúc lâu sau, Akashi mới phá vỡ sự tĩnh mịch. Hắn đưa bàn tay đang nắm lấy tay Kuroko đặt lên lòng ngực của mình.

"Tình yêu rất khó để giải thích, Tetsuya à," Akashi nhẹ nhàng nói. Hắn ám chỉ cho Kuroko biết tim hắn đang đập loạn nhịp vì y như thế nào. "Ta yêu em," Kuroko đã biết, Akashi chẳng muốn giấu nữa làm gì, "tình yêu ấy rất bản năng, không có công thức cụ thể. Ta không phải không muốn em được hạnh phúc, nhưng ta càng muốn lý do em được hạnh phúc là vì em đang ở bên ta."

"Cả đời ta cô đơn, ta thật ra cũng chẳng biết tình yêu là gì," đôi mắt đỏ của Akashi khi nói đến đây ánh lên một tia u buồn. Trong những mơ ước thầm kín nhất, Akashi vẫn mong Kuroko học cách yêu mình. Nhưng khi y thật sự mở lời, Akashi không rõ vì sao lại cảm thấy nó quá miễn cưỡng.

Kuroko muốn yêu Akashi là vì y cảm thấy y nợ hắn.

Không biết yêu một ai chẳng phải là điều sai trái. Miễn là Kuroko hạnh phúc—y không cần tình yêu y vẫn hạnh phúc, trên thực tế, Kuroko không có lý do gì để học yêu một người. Cái cách Kuroko xin Akashi chỉ y cách yêu dù chân thành đến đâu chẳng rõ nguyên do rơi vào mắt Akashi lại trở nên châm chọc vô cùng. Thì ra, một khi Akashi đã chấp nhận việc Kuroko chẳng thể yêu mình quá lâu rồi, một khi gặp phải sự kiện trái chiều, hắn sẽ khó mà nhất thời tin được.

"Tình yêu một khi miễn cưỡng sẽ mất đi sự thiêng liêng của nó." Akashi đặt tay Kuroko trở lại vị trí ban đầu, dịu dàng nói. "Nếu không yêu ta, xin em đừng miễn cưỡng." Lỡ như mọi chuyện thất bại, ta lại càng đau lòng. Chẳng thà em cứ đối với tình cảm của ta mờ mịt như trước giờ.

"Hỡn nữa, tình yêu mà ta dành cho em thật ra đã sớm bị dục vọng của chính ta vấy bẩn rồi." Akashi né tránh tầm mắt của Kuroko mà thì thầm. Nếu hắn thật sự yêu một người, Akashi vốn không nên cứ ép người đó hầu hạ mình trái nguyện như vậy.

Nói rồi, Akashi với tay lấy chiếc áo choàng cạnh khoát lên người mình. Hắn bước xuống giường, chỉnh góc chăn mình đã nằm lại, sau đó mặc lại quần áo của mình. Hắn đột nhiên phát hiện ra những chuyện hắn làm trước đây với Kuroko là sai trái đến chừng nào. Trong lúc nhất thời, Akashi chẳng dám đối mặt với Kuroko nữa.

"Ta xin lỗi," Akashi nói, "em đừng nên vì ta mà khó xử. Hai chúng ta đã đến lúc cần thời gian để yên tĩnh một mình."

Nói rồi, Akashi mở cửa bước ra ngoài. Kuroko ngả người lại lên giường. Đêm hôm ấy với y dường như là đêm dài nhất cuộc đời. Y cuộn mình trong chăn, cảm nhận hơi ấm còn sót lại của Akashi từ từ tan dần. Trái tim vẫn luôn tĩnh lặng của Kuroko đột nhiên thấy mỏi mệt vô cùng. Y đan hai tay lại ủ trên trái tim mình, bỗng dưng không biết bản thân phải làm thế nào nữa.

Trong lúc ấy, Akashi bước ra khỏi gian phòng của Kuroko, tựa người lên cánh cửa. Hắn không có cảm giác muốn làm gì cả, chỉ muốn ở yên nơi ấy, không muốn trở về phòng mình. Từ khi Kuroko chuyển đến nơi đây, Akashi đã chẳng còn ngủ ở phòng mình. Bây giờ trở về, Akashi chẳng biết đêm nay hắn có ngủ được không.

"Ngài không ngủ được, thưa Bệ hạ?" Nijimura không biết đã đứng ở hành lang từ khi nào đột ngột lên tiếng hỏi.

"Ngài ở đây làm gì?" Akashi khó chịu nheo mắt. Nijimura là người trong triều của hắn, y đương nhiên cũng ở trong cung điện. Nhưng y vốn ở cánh Tây, không có lý do xuất hiện ở nơi này.

"Midorima có kể cho ta về đối thoại giữa hai người ban sáng. Ngài ấy nói ngài ấy chẳng quan tâm, nhưng ngài ấy vẫn nghĩ tôi nên đến xem ngài."

"Làm chuyện thừa rồi."

"Ngài cãi nhau với Kuroko à?" Thấy Akashi có vẻ không vui, Nijimura hỏi dò.

Akashi lắc đầu. Hắn không muốn đáp lời, nhưng không biết vì sao—hoặc có lẽ vì lòng nặng tâm sự—im lặng một hồi, Akashi lại cất lời:

"Tetsuya muốn ta dạy em ấy cách yêu ta, nhưng ta thấy điều đó thật châm chọc."

"Cũng chưa chắc là châm chọc đâu." Nijimura không tán thành. "Ngài không tin thuyết đời trước của Teikiya, nhưng tôi tin ngài ấy về nhân quả xuyên đời. Có lẽ Kuroko không phải không yêu ngài, nhưng ngài ấy bị những gì diễn ra ở kiếp trước ảnh hưởng."

<<<

Akashi bất chấp tất cả phi ngựa xuyên qua con đường lớn trong thành, lao thẳng về phía điện thờ chính. Bầu trời ngày hôm ấy vốn dĩ rất đẹp, nhưng trong mắt Akashi, cảnh vật xung quanh chẳng khác địa ngục tí nào. Tiếng chim ví von như đang châm chọc hắn. Ánh nắng dịu êm vào mắt hắn mang vẻ chết chóc tiêu điều.

"Bá tước Akashi, không phải ngài vẫn còn đang ở thành..."

Akashi bất chấp tất cả gạc tên lính có ý định cản hắn lại. Hắn xuống ngựa, bước lên thềm đến cửa chính điện thờ.

"Ngài không thể phá hỏng ngày vui của Bệ hạ," lính gác cổng đưa giáo cản Akashi lại. Vị bá tước tóc đỏ lạnh lùng chĩa kiếm vào cổ kẻ dám ngăn cản mình. Akashi cố kiềm chế xung động muốn giết người, nhưng bản thân hắn cũng không biết mình còn có thể kiềm chế thêm bao lâu nữa.

Đúng lúc ấy, tiếng chuông vang lên báo hiệu buổi lễ kết thúc. Lọt vào tai Akashi, đó là âm thanh chói tai nhất cuộc đời. Cổng điện thờ mở ra, trước ánh mắt sững sờ của Akashi, Kuroko tay trong tay cùng một người phụ nữ xa lạ đang đứng trên thảm đỏ chuẩn bị bước ra ngoài.

Sát ý trong mắt Akashi càng lúc càng mãnh liệt. Kagami với thân phận phù rể là người đầu tiên nhận rõ điều này. Hắn lập tức rút kiếm đứng che trước mặt đôi mới cưới.

"Bá tước Akashi," Kagami nói, "dù ngài có công lớn đến mức nào, ngài cũng không có quyền gây rối trong hôn lễ của Bệ hạ."

Akashi không đáp lại Kagami. Hắn từ đầu đến cuối chỉ đưa mắt nhìn Kuroko. Chất vấn mãnh liệt lộ rõ trong đôi mắt đỏ rực như đang rỉ máu.

Cô dâu bên người Kuroko hoảng sợ ôm chặt lấy cánh tay trái của y, nép sát vào người Kuroko như đang sợ vị bá tước tóc đỏ sẽ giết mình vậy. Người phụ nữ này thật ra cũng không hoàn toàn là người xa lạ. Nếu Nijimura thấy nàng, y sẽ lập tức nhận ra đó là người học trò xuất sắc được Himuro khen ngợi nhiều năm trước.

"Nàng đừng sợ," Kuroko dùng ánh mắt dịu dàng trấn an người vợ mới cưới, sau đó mới quay sang Akashi.

"Akashi-kun," y nói, giọng nói không hề chất chứa chút tình cảm nào, "hoan nghênh trở lại."

"Tetsuya," sự điềm nhiên của Kuroko làm Akashi đột ngột thở không nổi, bao nhiêu mỏi mệt do chạy thẳng từ miền Nam không ngừng nghỉ theo đó đồng loạt ùa về.

"Vì sao em không giữ lời?" Kuroko đã hứa sẽ gả cho hắn, vì sao khi hắn chiến thắng trở về, y đã kết hôn cùng người khác rồi. "Em hứa với anh em sẽ ở bên anh cả đời. Vì sao em phản bội?"

"Akashi-kun, ngài không nên xưng hô với ta như vậy." Kuroko nói, giọng y vẫn lạnh nhạt như cũ. Ánh mắt y nhìn Akashi đã chẳng còn chất chứa tình yêu nồng nàn như ngày nào. "Chuyện của năm sáu năm trước là do ta suy nghĩ bồng bột, ta xin lỗi." Sau đó, trước sự không thể tin được của Akashi, Kuroko dùng ánh mắt dịu dàng y đã từng dành cho hắn nhìn sang người phụ nữ bên cạnh mình. "Người ta thật sự yêu chỉ có vợ của mình. Những sai lầm của ta năm xưa, ngài bỏ qua cho ta nhé."

Akashi sững người, trái tim hắn thắt lại đầy đau đớn. Đầu óc hắn trở nên trống rỗng. Vị chiến lược gia kỳ tài nhất lục địa trước tình cảnh này đột ngột chẳng biết làm gì.

Sao là bồng bột? Sao là sai lầm? Akashi hắn đã yêu người ấy như vậy, yêu người ấy suốt mấy chục năm trời. Năm đó hắn vốn nghĩ tình cảm của mình chỉ là một phía, người ấy lại hứa sẽ cùng hắn bước hết cuộc đời. Đã cho hắn hy vọng giờ lại bảo đó là nông nổi nhất thời. Nhưng Akashi đã nhận định Kuroko là người duy nhất hắn yêu rồi. Đột ngột bảo hắn buông tay, hắn làm sao có thể?

>>>

"Muốn Công tước Kuroko yêu ngài, dùng tình dược là được." Teikiya giơ một lọ thủy tinh chứa chất lỏng màu tím đến trước mặt Akashi và nói. "Ngài thả một sợi tóc của ngài vào đây, sau đó đưa cho ngài ấy uống, ngài ấy sẽ lập tức yêu ngài."

Hai người họ đang ở trong thư phòng của Akashi. Cánh cửa nặng nề được khóa kín, đảm bảo không ai nghe được cuộc đối thoại này.

"Không phải Công tước Kuroko cũng muốn yêu ngài à?" Teikiya nói. "Ta không nghĩ ngài ấy sẽ phản đối việc uống tình dược."

Akashi vẫn không nói gì cả. Đề nghị của Teikiya trái ngược với nguyên tắc của hắn. Nhưng đồng thời nó cũng quá cám dỗ. Hắn muốn có tình yêu của Kuroko, Kuroko cũng muốn yêu hắn. Cho y uống tình dược chẳng phải là giải pháp tốt à?

"Tình dược là một trong những bí thuật của Hệ tín ngưỡng cổ trăm năm trước," thấy Akashi còn do dự, Teikiya nói, "nó không gây hại cho thân thể người sử dụng. Khuyết điểm duy nhất của tình dược là không có thuốc giải, và nó cũng chỉ có tác dụng một lần duy nhất với một người. Nhưng nếu ngài và Công tước Kuroko không có ý định bỏ nhau, thuốc giải cũng không tính là cần thiết."

"Ngài lấy công thức pha chế tình dược dựa vào ký ức kiếp trước?" Akashi vươn tay đón lấy lọ ma dược trong tay Teikiya.

Teikiya gật đầu.

"Kiếp trước ngài là ai? Ta là ai? Tetsuya, em ấy là ai?"

Teikiya nói ra ba thân phận.

Akashi nghe đến thân phận kiếp trước của mình cũng chẳng giận dữ. Hắn đưa tay giật một sợi tóc của mình để lên miệng lọ.

"Chỉ cần thả xuống, sau đó đưa cho Tetsuya uống, em ấy sẽ yêu ta?" Akashi hỏi lại lần nữa.

Teikiya khẳng định lại lời mình.

Akashi đưa mắt nhìn lọ ma dược, lại nhìn sang sợi tóc trong tay mình. Hắn nghĩ tới Tetsuya, nghĩ tới nụ cười hiếm hoi trên môi người trong lòng.

"Nếu một ngày em ấy không muốn yêu ta nữa, em ấy có thể ngừng yêu ta không?"

Teikiya phất tay, Akashi dù sao cũng là Akashi Đại đế, nàng không dám làm động tác không phù hợp với cấp bậc giữa hai người. Nhưng dáng vẻ của Teikiya như đang nói chuyện Akashi lo lắng là không thể nào.

"Một khi đã uống tình dược, sẽ không có chuyện Công tước Kuroko có thể nghĩ đến việc ngừng yêu ngài được." Teikiya khẳng định. "Tình dược này là một trong những ma dược mạnh nhất. Ai đã uống vào đều không thể chống lại tác dụng của nó. Nếu Công tước Kuroko uống vào, bất kể ngài còn sống hay không, ngài ấy vẫn sẽ yêu ngài cho đến khi ngài ấy chết."

Akashi gật đầu tỏ vẻ biết rồi. Sau đó hắn rút lại tay cầm tóc của mình, trả lại lọ ma dược cho Teikiya.

"Tình dược không ảnh hưởng đến thân thể người uống, vậy còn thần trí thì sao?" Trước sự kinh ngạc của Teikiya, Akashi hỏi. "Nếu thinh không bị buộc phải yêu say đắm một người, vậy người bị ép buộc còn có thể là chính họ à?"

Sau đó, Akashi không khách khí làm tư thế tiễn khách với Teikiya.

"Nữ phiên hầu tước Teikiya, ta rất cảm kích việc ngài giúp ta xử lý đám tàn dư của Liên minh, những có những chuyện ta chẳng cảm kích đâu."

"Với lại, ta khuyên ngài đừng chơi với mấy thứ nguy hiểm đó nữa." Hắn nói. "Không khéo, ngài sẽ là nguyên nhân dẫn đến sự tái diễn của thảm kịch Đại Thanh tẩy đấy."

Teikiya gật đầu tỏ vẻ biết rồi. Nàng đứng lên chào Akashi rồi rời đi. Khi quay lưng với vị quốc vương, nàng bỗng nở một nụ cười không rõ nghĩa.

<<<

"Ta không ngờ Kuro-chin lại trở nên như vậy." Murasakibara vừa gặm bánh mì ngọt vừa chán chường nói. "Chúng ta đã làm bạn bè với ngài ấy, trợ giúp ngài ấy bao nhiêu năm trời. Vậy mà hôm ấy, chúng ta chỉ mới hoài nghi về xuất thân của vị hôn thê của ngài ấy một chút, ngài ấy đã hạ lệnh giam chúng ta lại đến hết lễ thành hôn của mình."

"Ta thì cảm thấy từ khi gặp người phụ nữ ấy, Kurokocchi giống như thay đổi hoàn toàn," Kise than vãn, "ta biết tình yêu sét đánh, nhưng mà đánh đến kiểu này thì hơi dị quá rồi. Trong mắt Kurokocchi bây giờ hình như ngoài cô ta ra đã chẳng còn ai nữa."

Kise nói là sự thật. Những người còn lại đồng ý trong lòng, nhưng không ai có tâm tình nói gì. Bầu không khí trong phòng nặng trĩu.

"Midorimacchi, ngài nói gì đi chứ." Sự nặng nề lan tỏa xung quanh khiến Kise không thoải mái. Hắn lay lay Midorima bên cạnh, tìm kiếm thanh âm khác ngoài mình.

Nhưng Kise đã tìm sai người, Midorima từ đầu đến cuối chẳng buồn nói gì. Hắn đưa mắt nhìn sang vị bá tước tóc đỏ từ đầu đến giờ tâm tình thấp đến vô cùng. Akashi biết Midorima và Kise nhìn mình, nhưng hắn chẳng phản ứng lại chút nào. Hắn mải mê vuốt ve chiếc nhẫn tinh xảo trên tay mình, từ viên đá ruby hoàn mỹ trên mặt nhẫn đến chất vàng tinh khiết như tình yêu của hắn dành cho người ấy trên vòng nhẫn.

Đó là chiếc nhẫn Akashi đã tự tay làm từ đầu đến cuối trong những năm bình định miền Nam lục địa. Chiếc nhẫn đó chứa toàn bộ nhung nhớ của hắn với Kuroko, định tặng đeo lên tay người ấy vào hôn lễ giữa họ. Vậy mà, giờ đây trở lại, người ấy đã lấy người khác mất rồi. Akashi đã bao lần muốn ném phăng chiếc nhẫn này. Thế mà lần nào hắn cũng chẳng nỡ ném đi thật sự.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên. Không đợi ai trong bốn người họ trả lời, người bên ngoài đã tự ý mở cửa.

"Ta có chuyện quan trọng muốn nói." Momoi vừa bước vào đã thông báo. Aomine theo sau nàng dẫn thêm một người khoát áo trùm đầu bước vào.

"Chuyện gì vậy Momoicchi?" Kise là người duy nhất hưởng ứng mà hỏi.

"Liên quan đến Bệ hạ—ý ta là Tetsu-kun." Momoi trả lời.

Akashi lúc này mới nâng mắt lên nhìn nàng. Đôi mắt đỏ của hắn ẩn ẩn đầy tình cảm phức tạp vô cùng.

Momoi hít một hơi thật sâu để lấy can đảm.

"Chúng ta nghi rằng Tetsu-kun bị Hoàng hậu chuốc bùa phép."

Tất cả mọi người bị lời nói của Momoi đánh cho hoảng hốt. Midorima chẳng còn tâm trạng giả vờ không quan tâm ai cả.

"Tại sao ngài lại có suy nghĩ như vậy?" Hắn hỏi. Nếu những lời Momoi nói không phải là sự thật, tội nàng sẽ bị khép vào nặng cực kỳ.

Momoi quay sang người đội mũ trùm đầu:

"Ngài có thể giúp ta được không?"

Người nọ gật đầu rồi tháo mũ trùm đầu xuống để lộ một khuôn mặt xa lạ.

"Ta là Mayuzumi Chihiro, một trong bảy tư tế của Hệ tín ngưỡng cổ." Y giới thiệu. Sau đó, y thả ra một con chim vành khuyên đang trốn trong tay áo mình.

"Ta có thể giao tiếp với muôn thú," y chỉ con chim đang bay vòng quanh mình, "tuy ta không thấy Hoàng hậu bỏ tình dược Hoàng đế, nhưng nàng ta có thể chứng thực."

Rồi như để chứng minh lời mình, Mayuzumi truyền phép vào con chim vành khuyên, cho phép nó dùng tiếng người nói chuyện.

>>>

Khi Momoi đang chăm sóc cây cảnh trong hoa viên điện thờ, Kuroko tìm đến. Momoi biết tin có hơi kinh ngạc một chút. Từ trước đến nay đều là nàng tìm y nói chuyện. Đây là lần đầu tiên Kuroko chủ động tìm đến nàng.

"Có gì không Tetsu-kun?" Nàng quan tâm hỏi.

"Momoi-san là tiên tri," Kuroko nói, "vậy cậu có thể nhìn được tương lai của ta và Akashi-kun không?"

Momoi hơi lùi lại đánh giá Kuroko từ trên xuống dưới một chút. Sau đó, nàng ra hiệu cho hắn đi vào khu vực của riêng nàng trong điện thờ.

Momoi đưa Kuroko đến một gian phòng rất rộng. Trong phòng có cả hồ nước lớn. Momoi lấy trong người ra một lọ cát trong như bụi thủy tinh, rải xuống hồ. Mặt hồ đang yên tĩnh bỗng dậy sóng. Màu nước trong suốt cũng đổi sang đen sì.

"Cậu hãy nhúng tay xuống hồ," Momoi hướng dẫn. "Cố gắng đừng suy nghĩ gì cả. Hồ nước sẽ đọc được những ý niệm sâu nhất về trong tiềm thức của cậu, dùng năng lượng đó phản chiếu ra tương lai."

Kuroko làm theo lời Momoi. Một lúc sau, sóng nước tan đi, mặt hồ hiện ra vô số hình ảnh trừu tượng cắt rời. Chỉ có nhà tiên tri mới giải mã được điều này. Momoi trầm tư ngắm nhìn những hình ảnh thoáng qua này. Đến khi mặt hồ quay lại hiện trạng ban đầu, nàng mới nói:

"Quan hệ kiếp này của Tetsu-kun và Akashi-kun vừa liên quan đến kiếp trước vừa không phải." Momoi cố tìm lời diễn giải thích hợp. "Tất cả mọi chuyện giữa cậu và Akashi-kun quá mức phức tạp. Ngay cả Hồ Tiên tri cũng chỉ có thể đưa ra những phán đoán mơ hồ."

"Đại Thanh tẩy trăm năm trước đây đã phá vỡ sức mạnh của lời sấm truyền," Momoi nói, "tương lai của cậu đã chẳng phụ thuộc vào tiên tri nữa rồi. Theo những gì tôi đọc được, cậu có thể sẽ ở bên Akashi-kun suốt đời, có thể không. Lựa chọn thế nào, cậu đều sẽ được hạnh phúc."

"Hồ Tiên tri có thể nói được làm sao để ta có thể yêu một người không?" Kuroko hỏi. Đây mới là lý do thực sự đưa y đến chỗ này.

"Có mà cũng không." Momoi suy tư đáp. "Nguyên do cậu không thể yêu liên quan đến kiếp trước của cậu, Hồ Tiên tri chỉ nói chuyện tương lại nên lời giải bị cắt đứt giữa chừng."

"Nếu cậu muốn tìm ra giải pháp, tôi nghĩ cậu nên đi tìm Teikiya-san thử xem." Momoi đề nghị. "Ngài ấy vẫn hay đào mộ kiếp trước, chắc sẽ biết được chút gì về chuyện này."

<<<

Sau khi nghe Momoi trình bày, cả sảnh ngai vàng rơi vào im lặng. Những người có mặt ở đó lo sợ len lén nhìn về phía Hoàng đế và Hoàng hậu, sau đó lại nhìn về phía Momoi. Tất cả mọi người ở đây đều biết Hoàng đế yêu thương Hoàng hậu đến không có bất kỳ giới hạn nào. Hiện tại có người tố cáo đó là vì tình dược, họ làm sao có thể không kinh hoảng.

Hơn nữa, phía sau Momoi hiện tại còn có năm vị quý tộc quyền lực nhất đế chế chống đỡ, nhất là Bá tước Akashi, người lãnh quân trong công cuộc bình định miền Nam, uy vọng đang mạnh cực kỳ. Lần này dù lời tố cáo có thật hay không, hậu quả cũng sẽ không nhỏ chút nào. Phần lớn người trên triều đều không phải kẻ ngốc, họ đương nhiên không cần lên tiếng sẽ không lên tiếng.

"Ngài có bằng chứng gì mà dám tố cáo Hoàng hậu?"

Thế nhưng cái gì cũng sẽ có ngoại lệ. Kagami là người đầu tiên nhảy ra chất vấn—Hoàng hậu là học trò của Himuro, anh kết nghĩa của hắn. Nghi vấn phẩm hạnh của nàng chẳng khác gì nghi vấn uy tín của họ trong việc đào tạo người.

"Ta có bằng chứng." Mayuzumi tháo mũ trùm đầu xuống nhìn về phía Kagami dõng dạc nói.

"Thưa Bệ hạ," y quay sang Kuroko đang ngồi trên ngai vàng, lập lại lời y từng dùng để giới thiệu chính mình, "ta là Mayuzumi Chihiro, một trong bảy tư tế của Hệ tín ngưỡng cổ, có khả năng giao tiếp với muôn loài." Sau đó, y thả ra con chim vành khuyên mang theo bên người.

"Những gì Hoàng hậu làm," Mayuzumi chỉ vào con chim, "nàng ta nhìn thấy tất cả."

Hoàng hậu ngồi cạnh Kuroko cố nén xuống hoảng loạn.

"Thưa Bệ hạ," nàng nói, "thiếp và chàng là chân tình thực ý, chàng yêu thiếp chẳng lẽ chàng không biết. Chàng đừng để tên đó nói nhảm trên triều."

Kuroko thấy Hoàng hậu tâm tình không ổn liền nắm tay trấn an nàng. Akashi giữa sảnh nắm tay siếc chặt.

"Tên Mayuzumi đó thiếp có biết," được trấn an, Hoàng hậu mạnh dạn hơn hẳn. "Y có khả năng điều khiển động vật theo ý y, lời con vành khuyên đó nói y muốn giả chẳng phải quá dễ dàng à?"

Kuroko định nói gì đó, Kagami lại đứng ra tâu với y:

"Thưa Bệ hạ, ta có thể đảm bảo lời khai của con chim vành khuyên ấy cũng giống như lời khai của một người bình thường, có thể tin được."

Quen biết Mayuzumi trong Hệ tín ngưỡng cổ bao nhiêu năm, Kagami hiểu rõ y không phải là loại người sẽ chạy ra giả chuyện kiểu này. Nếu lúc trước Kagami cảm thấy lời Momoi nói hoàn toàn xàm, hiện tại có Mayuzumi đứng về phía nàng, hắn bỗng có suy nghĩ thứ hai về Hoàng hậu.

Hoàng hậu định nói gì đó cản lại, Kuroko đã chặng lời nàng. Y tin tưởng Kagami, y muốn nghe lời khai của con vành khuyên này.

Mayuzumi được lệnh của Kuroko liền làm phép để con vành khuyên có thể nói được tiếng người. Nhưng y còn chưa làm phép xong, con chim đột nhiên ré lên một tiếng thét cực kỳ chói tai, sau đó rơi xuống đất chết.

Tất cả mọi người còn đang ngỡ ngàng không biết phải phản ứng thế nào mới phù hợp,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net