V. Tan Vỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<<<

"Ngài giỡn mặt đó hả???"

Vừa có dịp ở riêng, Kagami đã lao vào cầm cổ Teikiya lên chất vấn. Nếu không phải người này là phụ nữ, Kagami thề là hắn đã đập người này.

"Thế ngài nghĩ chuyện này nên giải quyết thế nào?" Teikiya chẳng sợ hãi cũng chẳng nao núng. Nàng chỉ dùng tay giãn tay Kagami ra để tránh hắn kéo hư cổ áo của mình.

"Chúng ta chứng minh Hoàng hậu sử dụng ma thuật lên Kuroko, xử cô ta." Kagami nói. Hắn không phải quá ngốc. Hắn có thể bị che mắt, nhưng qua cách hành xử của cả Mayuzumi và Teikiya, hắn đã đoán được sự thật rồi.

"Tình dược không có thuốc giải," Teikiya liếc mắt về phía Himuro, "sẽ không có chuyện Hoàng đế ngừng yêu Hoàng hậu. Dù ngài ấy biết sự thật là Hoàng hậu sử dụng ma thuật lên người ngài ấy sẽ nỡ xử Hoàng hậu à?"

"Chưa thử sao ngài nói chắc được?" Kagami vẫn giữ nguyên quan điểm.

"Aida, ngài nghĩ sao?" Teikiya nhìn sang Aida vẫn đang không biết phải làm sao, hỏi.

"Có thể Kuroko-kun vẫn sẽ bỏ qua cho Hoàng hậu đấy, Kagami-kun." Aida thừa nhận. "Ban nãy khi Bá tước Akashi ám chỉ việc Teikiya giở trò với Mayuzumi, Kuroko-kun đã cố ý lờ đi." Kuroko đã không muốn tin Hoàng hậu phạm tội rồi, họ cố chứng minh thì có lợi ích gì chứ?

"Thế chúng ta cứ để cô ta thoát tội à?" Kagami đuối lý buông cổ áo của Teikiya ra. Nhưng hắn vẫn cố vặn hỏi.

"Đúng vậy." Teikiya nói. "Hiện tại cố buộc tội Hoàng hậu cũng chẳng thể xử cô ta được." Nàng giải thích. "Trái lại, chúng ta còn gián tiếp tuyên bố sự thật là Hoàng hậu dùng phép thuật làm chuyện xấu mà không ai có thể xử. Ngài biết chuyện này tồi tệ đến thế nào không hả? Nó sẽ khiến người thường nhìn những nhà phép thuật như chúng ta bằng một ánh mắt đầy kỳ thị. Nhưng nghiêm trọng hơn hết, nó sẽ khiến những kẻ mà mấy người tốn công dạy dỗ mấy năm qua nảy lên ý định dùng phép thuật để làm chuyện xấu đấy. Kagami làm phiền ngài tỉnh táo trong việc này."

Kagami không nói gì, nhưng hắn cũng không phục.

"Thật sự không có giải dược cho tình dược?" Mayuzumi quay sang Himuro hỏi. Himuro thất bại mà lắc đầu.

"Vậy mọi người tính giải quyết chuyện này thế nào?" Imayoshi hỏi. Điều hắn quan tâm chỉ có mỗi quyết định cuối cùng.

"Bỏ phiếu đi." Teikiya nói. "Chẳng cần ngồi họp trang trọng nữa. Bỏ phiếu mở tại đây."

Những người còn lại đều đồng ý. Đề nghị được đưa ra là bao che cho chuyện Hoàng hậu đã làm.

"Tôi bỏ phiếu thuận." Teikiya nói. "Nguyên do nói rồi."

"Tôi bỏ phiếu chống." Kagami nói. "Dù ai nói gì tôi cũng không muốn bỏ qua cho cô ta vì đã làm hại Kuroko."

"Tôi bỏ phiếu chống." Himuro nói. "Học trò của tôi làm sai tôi không thể không xử lý chuyện này."

"Tôi bỏ phiếu thuận." Imayoshi nói. "Tôi không có bất kỳ lời giải thích nào."

"Tôi bỏ phiếu chống." Mayuzumi nói. "Akashi từng có ơn với tôi. Ngài ấy không để yên nên tôi sẽ không."

"Tôi bỏ phiếu thuận." Aida ngoài dự đoán nói. "Chúng ta cãi lời Teikiya một lần đem phép thuật đến lục địa. Hậu quả là chúng ta phải đưa ra quyết định đầy khó xử này. Đã sai một lần, tôi không muốn sai thêm lần nữa."

Ba thuận ba chống. Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về lá phiếu quyết định—Nijimura.

"Tôi đồng ý với Teikiya vì cô ấy là nhà tiên tri, tôi tin quyết định của ngài ấy sẽ giảm tổn thất xuống mức thấp nhất." Nijimura nói. "Nhưng đồng thời Akashi cũng là chỗ quen biết cũ của tôi, bỏ phiếu thuận giống như tôi đang cắt đứt tình duyên của hắn. Tôi không nỡ làm." Y dừng một hồi. "Tôi bỏ phiếu trống."

Trên mặt tất cả đồng loạt hiện lên dòng chữ "mi giỡn mặt hả?"

"Vậy bây giờ phải thế nào nhỉ?" Kagami nhìn Teikiya đầy thách thức. "Nếu không đưa ra được quyết định chung thì chỉ còn cách mạnh ai nấy làm."

Tranh cãi vì Kagami lập tức bùng nổ.

"Thôi đủ rồi." Himuro nói. "Hoàng hậu là học trò của ta, ta muốn thanh lý môn hộ. Nhưng hiện tại hòa phiếu, ta muốn bổ sung một điều—tình dược không có giải dược. Một khi chuyện này lộ ra, tất cả mọi người đều sẽ biết Hệ tín ngưỡng cổ của chúng ta vô năng."

Kagami nhìn Himuro. Hắn có dự cảm không lành.

"Vậy nên, ta sẽ ích kỷ một lần." Himuro nói. "Ta đổi thành phiếu thuận."

>>>

Khi Akashi đưa Kuroko đến biệt viện của Teikiya ở thành Rakuzan, nàng ta đang chuẩn bị rời khỏi.

"Hai ngài đến đúng lúc lắm," Teikiya nói, "trưa ngày mai thì tôi đã khởi hành về thành của mình."

Nàng vui vẻ mời hai người vào phòng khách. Nói là Teikiya đang thu xếp hành lý, nhưng làm việc thực tế đều là người hầu làm. Teikiya chỉ cần có mặt lên xe vào ngày mai là được rồi. Nàng rảnh rỗi vô cùng. Tiếp đón hai người cũng khá chu đáo.

"Kiếp trước đã xảy ra chuyện gì khiến ta không thể yêu ai được?" Kuroko vừa nhấp trà vừa hỏi.

"Kiếp trước xảy ra nhiều chuyện lắm." Kuroko hỏi bất chợt, Teikiya không tổng hợp tin tức kịp. Để tránh tỏ vẻ thiếu nhanh nhẹn, nàng khéo léo lái. "Ngài đang tìm giải pháp để yêu Akashi Đại đế à?"

Kuroko gật đầu. Akashi bên cạnh bắn cho Teikiya một ánh mắt cảnh cáo. Nhắc nhở nàng không được tiết lộ cho Kuroko vụ tình dược.

"Không được đâu, thưa Bệ hạ." Teikiya hoàn toàn hiểu ý Akashi. Nhưng nàng cũng biết giấu không được chuyện này. "Công tước Kuroko ngài ấy rơi vào tình cảnh không thể yêu vào kiếp này có liên quan không nhỏ đến việc ngài đã trúng tình dược vào kiếp trước."

<<<

Hệ tín ngưỡng cổ bao che hành vi của Hoàng hậu, người giận nhất trong chuyện này là Bá tước Akashi, chuyện này không khó đoán. Teikiya vốn nghĩ tìm thời cơ trấn tĩnh hắn, thậm chí nếu cần thiết thì dùng ma thuật xóa đi tình yêu hắn dành cho Kuroko. Nhưng nàng còn chưa kịp làm gì, Akashi đã trực tiếp làm phản luôn rồi.

Akashi cũng không thật sự muốn chiến tranh xảy ra lần nữa. Hắn chỉ muốn làm việc bản năng nhất—xử tử Hoàng hậu. Nhưng Kuroko bị tình dược làm si mê Hoàng hậu, y tàn nhẫn hạ lệnh xử Akashi chỉ để bảo vệ nàng.

"Tôi, Akashi Seijuurou trang trọng thề và kính dâng thanh kiếm của mình cho Hoàng tử Tetsuya thành Teikou, vị chúa của tôi, bảo vệ và tuân lệnh ngài ấy đến tận khi ngài ấy không còn trên đời hoặc khi tôi chết." Đối diện Akashi, Kuroko thuật lại chính xác từng chữ trong lời thề năm đó của hắn. Y hỏi vì sao hắn lại không giữ lời thề của mình.

"Anh sẽ thống nhất phương Nam, dâng cho em làm lễ vật cầu hôn. Vậy nên, sau khi anh chiến thắng trở về, Tetsuya gả cho anh được không?" Akashi cũng lặp lại lời nói năm đó của mình. "Khi ấy em đã gật đầu đồng ý rồi. Anh bình định miền Nam trở về, sao em lại thất hứa?"

Kuroko giải thích đó là do y xúc động gật bậy. Akashi nói hiện tại mới là Kuroko xúc động làm bậy do trúng tình được, Kuroko không tin. Hai người tan trong không vui. Lần sau gặp nhau, Akashi và Kuroko đã đứng hai bên bờ chiến tuyến.

"Cô hài lòng chưa hả?" Aida giận giữ quát lên với Hoàng hậu. Chiến loạn khó khăn lắm mới kết thúc cuối cùng lại có nguy cơ nổ ra lần nữa chỉ vì lòng riêng của người phụ nữ tham lam này.

"Vậy bây giờ tôi phải làm gì?" Hoàng hậu lo sợ nói. Nàng cũng không nghĩ Akashi sẽ điên đến mức này.

"Cô đi mà xin Hoàng đế li hôn với mình để Bá tước Akashi nguôi giận." Aida nói. "Ngài ấy đã bị cô bỏ tình dược, ngài ấy chắc chắn sẽ nghe lời cô."

"Nhưng tôi yêu Hoàng đế." Hoàng hậu đáp. "Tôi không thể sống không có ngài."

"Cô có thể xin làm tình nhân của Hoàng đế." Aida lạnh lùng nói. "Như vậy cô vẫn có thể ở bên ngài ấy không phải à?"

Hoàng hậu nhìn Aida bằng một ánh mắt không thể tin tưởng nổi. Đùa hả? Nàng vất vả lắm mới trở thành hoàng hậu danh chính ngôn thuận. Bị giáng xuống làm tình nhân hoàng đế, chuyện hoang đường như vậy làm sao nàng có thể bằng lòng.

"Tôi cho cô bảy ngày." Aida đe dọa. "Nếu sau bảy ngày cô vẫn còn là hoàng hậu, tôi sẽ đích thân xử cô. Hoàng đế có thể bảo vệ cô trước người thường. Nhưng trước nhà phép thuật như tôi, ngài ấy không thể."

Aida đã quá mệt mỏi trước chiến tranh này rồi. Nếu phải giết chết học trò cũ để dập tắt nguy cơ chiến tranh đang cận kề, nàng cũng chấp nhận.

Bốn ngày sau, giữa trận xung đột quân đội của Hoàng đế Tetsuya và Bá tước Akashi, Tư tế Aida đột tử.

Himuro rút chiếc kim thật dài ra khỏi thi thể Aida và kết luận là do độc tác dụng chậm. Kagami nói hắn nhịn đủ lắm rồi. Teikiya muốn cản Kagami, nhưng nàng chẳng còn lý nữa rồi. Kagami chửi Teikiya hèn hạ. Những người khác cũng không còn rõ lập trường của mình.

Chuyện Hoàng hậu dùng tình dược với Hoàng đế dưới sự thúc đẩy của Kagami vỡ ra trước toàn dân. Một số kẻ đã từng được Hệ tín ngưỡng cổ dạy phép thuật phát hiện thì ra Hệ tín ngưỡng chẳng có quyền năng như chúng nghĩ, chẳng có khả năng quản chúng. Vì thế, chúng bắt đầu dùng phép thuật làm bậy. Nhiều kẻ còn tự kéo đồng minh cũ thành lập thế lực riêng. Teikiya trong cơn giận dỗi lỡ tay giết chết Kagami trước mặt Kuroko.

Dù Kagami có buộc tội Hoàng hậu mà y yêu say đắm, nhưng hắn cuối cũng vẫn là bạn thân của Kuroko, là người đã giúp y trong suốt những năm chiến loạn, là một trong những người Kuroko trân trọng nhất trên đời.

Sau cái chết của Kagami, Kuroko hạ lệnh diệt trừ Hệ tín ngưỡng, bất chấp lời cầu xin của Hoàng hậu, ra lệnh trọng thưởng cho bất kỳ ai giết chết Tư tế Tối cao Teikiya. Đại Thanh tẩy bắt nguồn từ đó.

Giữa hỗn loạn, Tư tế Imayoshi giống như bốc hơi khỏi lục địa. Tư tế Nijimura và Tư tế Mayuzumi quy phục Bá tước Akashi.

"Ngài đừng lo, tôi sẽ thuyết phục Hoàng đế tha tội cho ngài." Hoàng hậu nói với Teikiya đang đứng lặng im trong một điện thờ. "Hoàng đế yêu tôi như vậy, ngài ấy nhất định sẽ không ghi thù ngài lâu được."

Teikiya bật cười thật khẽ.

"Cô muốn cứu tôi chỉ vì tôi là người duy nhất có thể cản hành động ám sát cô của đám người đó. Hoàng đế cũng chẳng yêu cô, ngài ấy trúng tình dược. Và cô nên nhớ, từ đầu đến cuối, cô là khởi nguồn của cái họa này."

Cho người giết nàng cũng tốt, Teikiya nghĩ, một khi nàng chết, nàng sẽ chẳng phải dọn dẹp đống tàn cuộc hỗn độn này nữa, cái chết với nàng thật ra là giải pháp không tồi. Teikiya lỡ tay giết chết Kagami, nếu nàng chết, nàng chẳng phải đã chuộc được tội rồi à? Chết rồi Teikiya cũng chẳng cần bảo vệ một kẻ chuyên gây chuyện như Hoàng hậu nữa. Teikiya nhắm mắt chấp nhận số phận của mình.

Hoàng hậu thấy Teikiya vừa nặng lời với mình lại im lặng chấp nhận số phận thì tức giận bỏ đi mất. Thợ săn tiền thưởng từ chỗ Hoàng hậu biết được Teikiya đang ở đây thì đồng loạt ùa vào giết nàng.

"Chẳng có ý nghĩa." Quyền trượng vẫn còn trên tay của Teikiya, những kẻ phàm tục kia chẳng đến gần được nàng. Rồi không biết kẻ nào khá thông minh dùng lửa đốt cả điện thờ. Tất cả mọi người rút đi, Teikiya đứng nơi nàng vẫn đứng mỉm cười. Ừ, nàng cũng có ý đốt điện thờ mà, có người làm giúp nàng bây giờ cũng tốt.

"Bớt vớ vẩn đi, Tư tế Tối cao."

Giữa biển lửa mênh mông, Teikiya đột nhiên nghe được một câu ra lệnh. Nàng ngoảnh lại xem là ai, lại thấy Akashi đang đưa tay ra với nàng.

"Ta vẫn cần ngài cứu lấy Tetsuya." Hắn chẳng màn ngọn lửa đỏ rực thiêu đốt, bước đến nơi Teikiya đang định chôn vùi bản thân mình. "Cái chết chẳng bao giờ giải quyết được vấn đề." Akashi vừa đi vừa nói. Giọng điệu của Akashi mạnh mẽ y như con người hắn, chẳng sợ ngọn lửa đang thiêu đốt điện thờ đốt cháy chính mình. "Sống sót là cách duy nhất để ngài tháo gỡ tất cả những sai lầm của mình. Đừng có chết."

>>>

"Kiếp trước ngài trúng phải tình dược dẫn đến một số sự việc nghiêm trọng đến không thể vãn hồi khiến tim ngài bị ám ảnh." Teikiya nói. "Dư âm của nó ảnh hưởng đến ngài của kiếp này làm ngài không thể yêu nổi bất kỳ người nào."

"Có cách giải quyết không?" Kuroko bình tĩnh hỏi, tay y vuốt ve bàn tay của Akashi đang nắm lấy tay mình.

Teikiya gật đầu. Thật ra với Kuroko, giải quyết không quá khó. Y là người mạnh mẽ nhất mà Teikiya từng biết, đời trước cũng như đời này. Trăm năm trước, Tư tế Tối cao của Hệ tín ngưỡng cổ chẳng ngờ được Hoàng đế vì cái chết của người bạn thân có thể phản lại một phần ảnh hưởng của tình dược, phản lại mong muốn của người hạ dược mà ra lệnh theo ý nguyện thực sự của y.

"Ngài buông bỏ đi," Teikiya nói, "thay vì lo lắng bản thân phải làm sao mới có thể yêu Quốc vương Seijuurou, ngài hãy thoải mái đón nhận tình cảm ngài ấy dành cho ngài. Mở rộng tim ngài ra, hiểu được rằng với tình yêu của Quốc vương Seijuurou, ngài không cần cho cũng có thể nhận. Tình yêu không giống như giao dịch. Thuận theo tự nhiên là được rồi."

<<<

Akashi vừa kết thúc buổi họp quân sự với Murasakibara, Aomine và Kise, Midorima đã bước vào chất vấn:

"Akashi, ta nghe nói ngài nhận Teikiya vào trận doanh của chúng ta."

Akashi gật đầu xác nhận. Midorima không nói gì. Từ chỗ Nijimura, hắn cũng biết Teikiya là người có khả năng giải tình dược nhất trong Hệ tín ngưỡng cổ đời này—Himuro tuy là ma dược sư mạnh nhất, Teikiya mới là người có khả năng tổng hợp hết năng lực của cả bảy người.

"Hơn nữa, ta muốn Teikiya trợ giúp trong việc dẹp lũ nhà phép thuật đang làm loạn này." Akashi bổ sung. Hắn đã mệt mỏi với chiến tranh rồi, không muốn đánh tiếp nữa.

Cùng lúc đó, trong buổi họp kín của nội các của Hoàng đế, Kiyoshi phân tích tình hình hiện tại:

"Bá tước Akashi vốn yêu Hoàng đế Tetsuya, ngài ấy làm như tạo phản để gây sức ép xử Hoàng hậu, nhưng ngài ấy không thực sự muốn khai chiến. Nhưng lũ nhà phép thuật tự do kia thì khác. Bọn chúng ngày càng trở nên ngông cuồng."

"Muốn đè ép khí thế của chúng chỉ có hai cách." Hyuuga chỉ ra. "Một là dùng quân đội đàn áp, nhưng hiện tại lũ kia nhiều quá, chèn ép diện rộng thương vong chắc chắn không nhỏ, không phải việc làm tốt đẹp gì."

"Cách thứ hai là xử Hoàng hậu để thị chúng." Kiyoshi nói tiếp. "Làm như vậy sẽ khiến nhiều kẻ nhụt chí mà tự từ bỏ. Sau đó chúng ta có thể dùng quân đội xử lý những kẻ còn sót lại. Thương vong tạo thành sẽ thấp hơn nhiều."

Tất cả mọi người đều đồng ý.

"Tư tế Himuro," Kiyoshi quay sang Himuro hỏi, "ngài đã tìm ra được giải dược cho Hoàng đế chưa?" Muốn khiến Hoàng đế xử lý Hoàng hậu, giải pháp dễ nhất là giải tình dược cho ngài.

"Ta vẫn đang thử nghiệm," Himuro nói, "ta lén trộn một ít ma dược vào thức ăn của Hoàng đế để giảm bớt dược tính của tình dược. Nhưng thuốc giải cho tình dược ta vẫn chưa nghiên cứu ra."

Mọi người trong căn phòng gật đầu tỏ ý đã nghe được lời này. Họ đều hiểu tình dược là một trong những bí thuật ghê gớm nhất của Hệ tín ngưỡng cổ. Dù Himuro có tài giỏi đến đâu, giải tình dược cũng chẳng phải chuyện y có thể làm một sớm một chiều.

Nội các của Hoàng đế không phải là những người duy nhất lo lắng chuyện giải dược. Teikiya nhìn mũi kiếm đang chìa thẳng vào cổ mình của Akashi, mỉm cười.

"Ta không nói đùa, đây có thể là giải pháp duy nhất." Teikiya nói. Nàng chẳng hề sợ thanh kiếm kia run một cái sẽ xuyên thủng cổ họng của mình.

Đôi mắt đỏ rực của Akashi nhìn Teikiya căm phẫn.

"Ngài có biết ngài đang nói gì không hả?" Hắn nghiến răng hỏi.

"Ta biết rất rõ." Teikiya vẫn bình tĩnh như cũ. "Nhưng những cách bình thường khác chẳng phải đều vô dụng à?"

Akashi bỏ kiếm xuống. Teikiya chỉ nói những điều nàng có thể nghĩ tới, hắn vốn chẳng có lý do để xử lý nàng. Nhưng lời đề nghị đó hoang đường quá mức, Akashi sẽ không làm chuyện này với Kuroko.

Bẫy Kuroko vì tình dược mà đâm một trong những người thân thiết nhất của mình. Teikiya đề nghị. Kuroko vì bị kích thích bởi cái chết của Kagami mà tỉnh lại một chút. Cho y kích thích lớn hơn, biết đâu Kuroko có thể tỉnh lại hoàn toàn cũng không chừng.

Nhưng mà Teikiya là kẻ chẳng coi mạng người—kể cả mạng của chính nàng—ra gì. Kuroko không phải loại người này. Nếu để y giết một người thân thiết với y, Kuroko có thể làm như không có chuyện gì mà sống tiếp sao? Hơn nữa, người thân thiết với Kuroko, Teikiya tính chọn ai làm vật hy sinh hả?

>>>

"Đừng giết Nữ phiên hầu tước Teikiya," trên chiếc xe ngựa trở về Cung điện Hoàng gia, Kuroko nói.

Akashi ngạc nhiên đưa mắt nhìn Kuroko, nhưng không hề đáp lại lời đề nghị không chút bình thường nào của người bên cạnh.

"Ta biết anh đã lên kế hoạch ám sát ngài ấy trên hành trình vào ngày mai." Kuroko nói. "Anh nghĩ đám người kia đã bị xử lý, Nữ phiên Hầu tước Teikiya đã chẳng còn giá trị lợi dụng với anh. Đã vậy, ngài ấy còn là một phù thủy quyền năng không ai bằng, giữ lại chắc chắn sau này sẽ gây phiền toái không cần thiết."

"Không chỉ có như vậy." Suy tư một lúc, Akashi thừa nhận. "Ta muốn xử Nữ phiên hầu tước Teikiya còn vì giữa chúng ta và ngài ấy có quá nhiều khúc mắc ở kiếp trước, ngài ấy lại hay đi đào chuyện kiếp trước lên như vậy. Không sớm thì muộn, hai bên cũng sẽ vì những chuyện kiếp trước mà trở mặt."

Kuroko không đồng ý.

"Việc Nữ phiên hầu tước Teikiya đào lại chuyện kiếp trước mới là lý do lớn nhất khiến ta muốn tha cho ngài ấy." Y nói. "Nữ phiên hầu tước Teikiya muốn giúp ta mới làm vậy."

"Em biết chuyện kiếp trước?"

"Lúc Nữ phiên hầu tước niệm chú ngữ giải tỏa cho ta, ta có nhớ lại chút chuyện." Nếu Teikiya thực sự muốn trả thù, Kuroko hủy Hệ tín ngưỡng cổ của nàng, Teikiya đã xử lý y từ sớm chứ chẳng giúp hai người thế này.

"Dưới ảnh hưởng của tình dược, đầu óc không tỉnh táo, bị kẻ có tư tâm ảnh hưởng, hạ lệnh diệt trừ anh vì anh quá quyền lực là một trong những sai lầm lớn nhất của ta đời trước." Kuroko nắm tay Akashi nói. "Ta không muốn anh phạm phải lỗi này." Teikiya kiếp này cũng như kiếp trước, tránh phiền toái hết mức có thể. Nàng sẽ không làm phản. Kuroko nhận thấy được.

Akashi cũng nắm lại tay Kuroko, thì thầm:

"Tetsuya, gọi tên anh được không?"

Lời của Akashi rất nhỏ, Kuroko lại không nhìn hắn, y chưa hẳn nhận ra ban nãy Akashi vừa mới mở lời. Akashi cũng không thật sự nghĩ sẽ để Kuroko nghe—lời ấy là do hắn xúc động—Kuroko cần có thời gian thích ứng với tình yêu giữa hai người.

"Seijuurou của ta."

Thanh âm êm dịu của Kuroko vang lên gảy thẳng vào trái tim khiến Akashi trật nhịp.

"Anh thua em rồi, Tetsuya à." Akashi vừa nói vừa gật đầu, chấp nhận lời cầu xin của Kuroko trước đó.

<<<

Kuroko vừa uống trà vừa ngắm nhìn khung cảnh hoa viên. Bên cạnh y, sứ giả báo cáo tình hình dẹp loạn gây ra bởi lũ nhà phép thuật tự do, tâm tình không quá tốt đẹp.

Người đời nói rằng y vì tình dược đã sớm bị Hoàng hậu khống chế, điều đó không sai, nhưng cũng không hoàn toàn là sự thật. Tình dược khiến thần trí Kuroko bị nhiễu loạn, nhưng nó không phải thuật thôi miên, đến cuối cùng Kuroko vẫn biết mình đang làm gì. Thời điểm ban đầu, Kuroko vốn không muốn tin tình yêu của y với vợ mình vốn dĩ là do tình dược—điều đó thật quá mức buồn cười—khi mà họ đã kết hôn mất rồi. Nhưng quá nhiều chuyện xảy ra khiến Kuroko không thể không nhìn thẳng vào vấn đề. Akashi của y—ngày tuyên thệ hiệp sĩ năm ấy, người đó đã nói rằng người đó thuộc về y—bỏ y mà đi. Aomine, Kise, Murasakibara Midorima và Momoi không lâu sau cũng rời đi. Aida đột tử. Kagami chết dưới tay Teikiya. Bên cạnh Kuroko hiện tại đã chẳng còn người nào nữa rồi.

Dù hiện tại Kuroko đã tin việc mình bị hạ tình dược, dưới tác dụng của tình dược, y cũng không nỡ làm Hoàng hậu tổn thương dù chỉ một chút nào. Nhưng y cũng chẳng còn mặn mà gì với nàng, cũng chẳng còn bao nhiêu tin tưởng với nàng nữa.

"Dẹp hết đám nhà phép thuật phản loạn đó đi. Đừng nuôi chúng nữa." Kuroko ra lệnh. Sứ giả nghe vậy có hơi sửng sốt. Trước đây Hoàng đế vốn ra lệnh không được diệt tận gốc đám người đó để buộc Bá tước Akashi tiêu hao lực lượng diệt trừ chúng không phải sao?

Kuroko làm ngơ thắc mắc của sứ giả, đọc ra vài cái tên. Sứ giả biết những người này. Họ đều là một trong những trọng thần do Hoàng hậu đề cử hoặc có liên quan đến Hoàng hậu.

"Cho người xử hết tất cả bọn chúng đi." Kuroko lạnh lùng nói. Những kẻ thổi gió vào tai y khi y nửa tỉnh nửa mê, khiến y ra tay với Akashi,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net