VI: Lời thề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<<<

Kuroko hoảng hồn muốn dừng lại, nhưng tên đã lên dây không thể vãn hồi được, đường kiếm y đã lên đà, muốn rút lại là chuyện không thể nào. Trước mặt Kuroko, Akashi mỉm cười. Hắn chẳng có ý né tránh. Năm ấy hắn đã hứa sẽ trao cả đời cho Kuroko, nếu Kuroko muốn hắn chết đi, Akashi nguyện ý.

Huống hồ, theo Teikiya nói, cú sốc sau việc Kuroko giết Akashi sẽ giúp y tỉnh khỏi tình dược, lần nữa làm chủ được bản thân mình. Tuy hai người đã không còn tiếp xúc, Akashi vẫn cảm nhận được nỗi khổ Kuroko phải chịu vào những khoảnh khắc tỉnh táo ngắn ngủi, nhìn thấy những gì mình đã làm khi không tự chủ được chính mình.

Nếu một mạng của Akashi đổi lại được cho Kuroko của hắn một cuộc đời chân chính, Akashi nguyện ý.

Mũi kiếm đâm xuyên tim, máu tươi bắn ra nóng hổi. Akashi bàng hoàng nhìn con người chắn trước mặt mình, ánh mắt không thể tin được. Kuroko buông kiếm như bị phỏng, con ngươi bàng hoàng trợn tròn.

Himuro ói ra một ngụm máu, nhìn Kuroko với ánh mắt bình thản như vừa rồi bản thân không hề nhảy vào đường kiếm của người này.

"Đừng làm chuyện dại dột, Bá tước Akashi." Câu đầu tiên Himuro nói là với người đằng sau mình, giọng hắn rất nhỏ, dù có phép thuật đi chăng nữa, Himuro cũng chẳng thể cầm cự lâu hơn người bình thường nhiều. "Kuroko... ngài ấy cần ngài."

Kuroko run rẩy nhào tới bên Himuro, muốn giúp hắn cầm máu, nhưng trong cơn hoảng loạn, y chẳng thật sự làm được gì.

"Xin lỗi Kuroko," Himuro thì thào, "ta đã không giải được tình dược cho ngài." Hoàng hậu là do hắn đào tạo, việc phép thuật xuất hiện ở lục địa là do hắn ủng hộ Kagami mà thành. Tất cả bi kịch xảy ra hôm nay một phần là do Himuro hắn gây ra. Đến nông nỗi này, đây là điều duy nhất hắn có thể làm để chuộc lỗi.

Kuroko hoàn toàn không muốn nghe những lời này. Y đã mất quá nhiều người bên cạnh mình rồi. Y hoàn toàn không muốn mất thêm một ai nữa.

Akashi cũng sững sờ. Hắn hoàn toàn không ngờ được Himuro sẽ đỡ kiếm cho hắn. Akashi muốn Kuroko thanh tỉnh, nhưng hắn không muốn hy sinh người khác cho chuyện này. Chinh chiến bao nhiêu năm, nhìn thấy bao cảnh ly biệt, Akashi đương nhiên biết mạng người quý giá đến chừng nào. Hắn không nỡ hy sinh người khác để đánh thức Kuroko mới bất đắc dĩ hy sinh chính mình. Akashi toan đến bên cạnh Kuroko, nhưng ngay lúc ấy, quân Hoàng gia và Hoàng hậu đã đuổi đến rồi. Akashi miễn cưỡng lên ngựa rời đi, hai bàn tay nắm dây cương siết chặt, móng tay cứa vào da thịt đến rỉ máu.

>>>

"Khônggggggggg, Kurokocchiiiiiiiiiiii."

Là Giáo hoàng, Kise đương nhiên biết về hôn lễ Hoàng gia sớm hơn tất cả. Nhân lúc rảnh rỗi, hắn chạy thẳng đến cung điện, lao vào Kuroko đang xử lý công vụ của thành Serin trong hoa viên.

Kuroko đang ngồi nên không tiện né sự vồ tới của Kise. Y bất đắc dĩ dùng chuôi kiếm đẩy hắn ra khỏi người mình.

"Tôi sắp kết hôn rồi," Kuroko hờ hững nói, "Kise-kun đừng tiếp tục sáp lại như vậy nữa."

Kise uất ức nhìn quanh tìm kiếm sự đồng cảm. Đáng tiếc, người duy nhất ở đây ngoài Kuroko và hắn cũng chỉ có Akashi.

"Nhớ kỹ đấy, Kise," Akashi đối với phản ứng của hôn phu của mình với Kise vô cùng vừa lòng. Hắn bước đến chỗ Kuroko đang ngồi và nâng cằm y lên, trình diễn một màn hôn môi ngay trước mặt Kise đang giả bộ rưng rưng nước mắt.

<<<

Trong thư phòng, Kuroko khẽ nâng mắt lên, đối mặt với Teikiya đang đứng đối diện. Y chẳng có ý định một kiếm đâm xuyên người trước mặt, cũng chẳng kinh ngạc vì sao Teikiya lại có thể đột ngột xuất hiện ở chỗ này.

Kuroko biết rõ hình ảnh trước mắt y là ảo ảnh. Teikiya đang dùng phép thuật kết nối với y từ một nơi rất xa chỗ này.

"Tìm ta làm gì?" Kuroko lạnh lùng hỏi.

"Ta tìm ngài là để nói cho ngài phương pháp duy nhất cho thứ tình dược mà ngài trúng phải, cách duy nhất để chấm dứt bi kịch này." Teikiya trả lời, ánh mắt sắc bén, không hề có một ý bông đùa.

Kuroko chẳng muốn nghe. Kinh nghiệm từ quá khứ cho y biết những gì người này đề xuất đều chẳng phải chuyện tốt lành gì. Teikiya thấy Kuroko không có ý đáp lại mình cũng không phản ứng gì. Nàng kiên nhẫn đứng yên chờ đợi.

"Cách gì?" Thật lâu sau, Kuroko mới hỏi.

"Tự sát." Teikiya chậm rãi trả lời. "Tình dược trong người ngài không thể giải. Ngài đã giết Himuro, nhưng đau đớn đó chẳng rạch nát được dấu ấn tình dược đã khắc vào trái tim ngài. Ngài chẳng thể xử lý Hoàng hậu, thậm chí còn chẳng thể hận nàng. Xem ra ngài sẽ bị tình yêu với Hoàng hậu khống chế suốt đời rồi. Ngài cũng không thích không thể làm chủ bản thân như thế này. Chết đi với ngài chẳng phải cũng là chuyện tốt?"

"Trước đây ngài chẳng nói như vậy nhỉ?" Kuroko bâng quơ nói như thể y không phải đang bàn về cái chết của mình. Nếu Teikiya muốn giết y, trước khi Kagami chết, nàng vốn có rất nhiều cơ hội, nhưng nàng chưa ra tay bao giờ.

"Là vì tiên tri." Teikiya rất có tâm mà trả lời. "Nếu là trước đây, một khi ngài chết đi, lục địa vô chủ sẽ rơi vào loạn lạc. Lịch sử của cha ngài sẽ lại tái diễn, đó là đều ta không mong nhìn thấy chút nào."

"Nhưng bây giờ thì khác rồi," Teikiya nói tiếp lời mình, "lục địa này đã có một người đủ quyền lực, có thể trở thành hoàng đế, trấn áp nội chiến một khi ngài qua đời. Hiện tại ngài chết đi, xử lý Hoàng hậu với tất cả mọi người là chuyện rất dễ dàng. Uy áp này sau đó sẽ áp xuống tất cả loạn lạc diễn ra vì ngài trúng phải tình dược, trả lại cho lục địa bình yên lâu dài."

"Ta biết ngài là người nhân từ, ngài..." Teikiya còn chưa nói hết câu, Kuroko đã nhìn thấy trên ảo ảnh một thanh kiếm đâm xuyên qua người nàng. Teikiya bất đắc dĩ cười, nhưng không biết vì sao, Kuroko lại cảm thấy trong ý cười bất đắc dĩ ấy một tia như là vui mừng. Ảo ảnh trước mặt y dừng lại ở thời điểm máu trào ra khỏi miệng Teikiya, sau đó hoàn toàn tan biến.

Teikiya dùng tay bắt lấy thanh kiếm đang đâm chính mình, mặc kệ lưỡi kiếm cắt vào lòng bàn tay nàng, khiến nó ứa đầy máu. Phép thuật trong người vị Tư tế Tối cao như hơi nước mãnh liệt tuôn ra khỏi người nàng, bao lấy nàng để duy trì sự sống đang dần yếu đi. Trận pháp liên lạc dưới chân nàng vì không còn phép thuật phụ trợ mà tối đi. Đối thoại với Kuroko cũng vì thế mà chấm dứt.

"Ta biết là ngài sẽ đến," Teikiya thều thào nói, "lại chẳng ngờ đến ngài sẽ tìm được ta sớm như thế này."

"Teikiya, ngươi đã nói với em ấy cái gì?" Trái ngược lại với sự điềm nhiên của Teikiya, Akashi sốt ruột vô cùng.

Từ khi Teikiya gia nhập phe hắn, Akashi vẫn luôn cho người âm thầm theo dõi động tĩnh của nàng. Hắn biết Teikiya biết hắn làm chuyện đó, nhưng Teikiya cũng chẳng bao giờ chất vấn. Hai người đều ngầm hiểu đây là khắc họa tốt nhất của mối quan hệ hiện tại giữa Akashi và Teikiya. Bởi vì đối với đối phương, họ chưa một lần tin tưởng. Thế nên, khi nhận được tin Teikiya đột ngột xử mật thám hắn gài vào bên cạnh, Akashi liền biết Teikiya sắp làm chuyện chẳng lành.

"Ta khuyên Hoàng đế Tetsuya tự sát." Teikiya không hề vòng vo trả lời. "Ta nói với ngài ấy, ngài lên ngôi, thế giới này sẽ lần nữa thái bình."

"Ngươi không thể." Akashi siết chặt thanh kiếm trong tay. "Lập tức nói em ấy ngừng lại." Teikiya có khả năng thôi miên, nếu nàng dùng nó lên Kuroko...

"Ta chưa có dùng thuật thôi miên với Hoàng đế Tetsuya đâu." Teikiya bâng quơ nói, chẳng buồn chứng minh lời mình. "Nhưng trong tình hình hiện tại, đề xuất của ta với ngài ấy là giải pháp tốt nhất." Nàng cười thật nhạt. "Cũng không phải ngài không biết chuyện này, chỉ là ngài không thể chấp nhận nó mà thôi."

Nếu ánh mắt có thể giết người, thân xác của Teikiya đã sớm rã thành mảnh nhỏ.

"Ngươi nghĩ ngươi có thể khống chế được ta?" Akashi lạnh lùng hỏi.

"Ta chẳng dám." Teikiya nhàn nhạt mấp mấy đôi môi đang mất dần sắc đỏ nói. "Định mệnh khống chế tất cả chúng ta. Từ ban đầu, những gì ta làm đã chẳng phải thứ ta muốn. Hiện tại là đến lượt ngài."

"Ngài hẳn cũng biết cách giết tư tế tối cao rồi nhỉ?" Bàn tay đang nắm lưỡi kiếm của Teikiya ghì chặt. Nàng chậm rãi lùi lại, rút kiếm ra khỏi người mình. "Nijimura chỉ cho ngài à?" Nếu không phải vậy, Akashi đã chẳng chọn đâm vào vị trí gây thương tổn nhiều nhất đối với nội tạng của nàng.

Akashi không đáp lại. Hắn biết Teikiya muốn làm gì, nhưng hắn không cản.

Tư tế tối cao mạnh hơn những tư tế bình thường. Phép thuật của tự tế tối cao có thể duy trì mạng sống của vị này. Muốn giết một tư tế tối cao khó hơn giết những người khác. Teikiya nhìn phép thuật của mình đang tiêu thất trong không trung để duy trì chức năng của nội tạng, bảo vệ mạng sống bản thân sớm đã không cần. Thanh kiếm rời khỏi vết thương, máu bắn ra càng có xu hướng nhiều hơn, phép thuật trong người nàng càng tiêu hao nhanh hơn.

"Ngài hẳn là đang muốn giết ta vì động đến Kuroko của ngài?" Đôi môi Teikiya đã trở nên trắng bệch. "Ta vẫn hy vọng ngài sẽ cứu lấy lục địa. Nếu cái chết của chính ta là điều ngài muốn, ta nguyện ý tặng cho ngài."

Teikiya liếc mắt nhìn dòng suối sau lưng. Đó là Dòng suối Ký ức. Tương truyền rằng vào thời điểm nước thật lạnh, dòng suối ấy sẽ cô đọng lại những mảng ký ức của người chết ở nơi này. Nước của dòng suối đó hôm nay trùng hợp lạnh đến mức Teikiya lần đầu thấy được trong đời.

Lưu luyến ngắm nhìn bầu trời lần cuối cùng, Teikiya ói ra một ngụm máu lớn. Phép thuật của nàng lúc này đã hoàn toàn tan biến. Teikiya hiện tại cũng chỉ như bao người phàm tục nàng từng chẳng muốn gần.

"Hoàng đế Seijuurou trường tồn." Teikiya thì thào, sau đó tự gieo mình xuống suối.

>>>

Tin tức về Hôn lễ Hoàng gia khiến toàn thể người dân trong đế chế chấn động.

Tất cả mọi người đều biết, trong công cuộc thu phục Liên minh, thống nhất lục địa, Công tước Kuroko và Nữ phiên hầu tước Teikiya là hai người có công lớn nhất sau Quốc vương Seijuurou. Hòa bình lập lại, quyền lực của hai người cũng theo đó mà tăng cao. Vì thế, khắp đế chế truyền lời đồn rằng Akashi Đại đế sẽ xử lý hai người để bảo đảm quyền lực của mình. Các sòng bài ngầm thậm chí còn mở cá cược xem giữa Công tước Kuroko và Nữ phiên hầu tước Teikiya ai sẽ chết trước.

Nhưng sau đó Nữ phiên hầu tước Teikiya bình yên trở lại lãnh địa của mình, sống một cuộc sống nhàn nhã. Quốc vương Seijuurou không những không giết mối họa ngầm lớn nhất của ngài là Công tước Kuroko mà còn tuyên bố sẽ cưới người ấy, sau đó sẽ chọn người thừa kế trong cây gia phả nhà họ Akashi.

"Có ổn không, tha cho ngài ta?" Khi cả hai đang nghỉ ngơi sau trận đấu kiếm tay đôi, Aomine hỏi Kuroko.

"Ngài ta?" Kuroko hỏi lại.

"Nữ phiên hầu tước Teikiya," Aomine nói, "cũng không phải cậu thật sự không biết tôi đang nói ai." Momoi có từng tiết lộ với Aomine chút chuyện về kiếp trước của họ-nàng theo lệnh của Akashi theo dõi Teikiya một thời gian, không phải hoàn toàn không biết chút gì.

"Kiếp này ngài ấy chẳng làm gì bất lợi cho chúng ta cả, xử ngài ấy làm gì?" Kuroko đưa lại khăn lau cho người hầu, nói. "Hơn nữa dù có là kiếp trước thì những gì Tư tế Tối cao làm đến cùng cũng chỉ là do thời thế. Nếu bỏ đi nguyên tố tình cảm, ngài ấy làm chẳng sai. Và chuyện đó cũng đã qua được trăm năm. Hiện tại lôi ra cũng không có bao nhiêu ý nghĩa."

Vả lại, Kuroko nghĩ thầm, nếu không có sự giải tỏa của Teikiya ở kiếp này, trái tim y đã chẳng thể lần nữa tiếp nhận Akashi của y.

Aomine thấy Kuroko đã quyết như vậy cũng không nói thêm gì. Ngoài đánh kiếm ra, quan điểm của hắn và Kuroko cũng không quá hợp nhau. Vì vậy, Aomine không muốn can thiệp vào quyết định của Kuroko nhiều quá.

<<<

Hoàng hậu sau khi biết được đề nghị của Teikiya với Kuroko thì vô cùng hoảng sợ. Nàng hiện tại có thể sống trong nhung lụa, tận hưởng quyền lực hoàn toàn là do Kuroko còn sống. Một khi y chết đi, cuộc sống của nàng chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm.

Chạy đến trước mặt Kuroko, Hoàng hậu vứt bỏ tất cả tự tôn để cầu y đừng tự sát. Nhưng tất cả đều vô dụng. Hiệu lực của tình dược lúc này chỉ còn có thể khiến Kuroko không thể xử nàng và bảo vệ nàng khỏi những người khác. Hoàng hậu đã không còn có thể khiến Kuroko răm rắp nghe theo nàng nữa rồi.

Ngồi một mình trong phòng ngủ, Hoàng hậu lặng lẽ ôm đầu. Để có được ngày hôm nay, nàng đã phải cố gắng rất nhiều. Nàng ghét ma dược, nó quá phiền phức. Nhưng nàng phải cắn răng để trở thành ma dược sư xuất sắc vì ước mơ trở thành hoàng hậu của nàng. Hiện tại đứng trên bờ vực mất hết tất cả, Hoàng hậu làm sao cam tâm được.

Nghĩ nghĩ, Hoàng hậu liền dùng tay kéo đứt cả nắm tóc trên đầu mình. Nếu Kuroko đã đẩy nàng đến bước đường này, Hoàng hậu cũng chỉ còn một cách duy nhất để tự vệ.

Akashi bất chấp tất cả đột nhập vào Cung điện Hoàng gia, đối mặt với Kuroko hắn vẫn luôn thương nhớ. Để tránh y phản kháng, Akashi ôm trọn Kuroko vào lòng, dùng tay che lại miệng y.

Nhưng Akashi đã lo xa. Biết kẻ tấn công là Akashi, Kuroko không hề tỏ ra chút phản kháng nào. Y thuận thế tựa vào người Akashi. Đôi mắt xanh màu trời cuối cùng cũng lộ ra vẻ vô cùng mệt mỏi. Xa cách nhiều năm như vậy, Kuroko lần đầu cảm nhận lại được cảm giác an ổn khi có Akashi ở bên người.

Thấy người trong lòng xụi lơ, Akashi bế bổng Kuroko lên, đưa y trở lại giường.

"Teikiya đã chết rồi." Cẩn thận đắp chăn cho Kuroko xong, Akashi nói. "Cô ta đã chẳng thể ảnh hưởng gì đến ai nữa rồi. Đừng nghe lời cô ta, Tetsuya." Đừng tự sát. Đừng bỏ rơi anh.

Kuroko rũ mắt.

"Ta còn có thể làm gì khác sao?" Y đưa tay nắm lấy tay của Akashi thì thầm. "Dù ta có còn sống, ta cũng không thể yêu Akashi-kun, cũng không thể làm chủ chính mình. Ta chết đi lục địa có thể lập lại hòa bình. Akashi-kun cũng có thể buông bỏ ta mà sống tiếp."

"Anh quên em thế nào được?" Akashi nắm tay Kuroko thật chặt. Hắn có cảm giác như chỉ cần hắn buông tay, người trước mắt sẽ biến mất khỏi cuộc đời của hắn này. "Em không cần phải đáp lại tình cảm của anh, anh hiểu tình dược không cho phép em làm chuyện này. Chỉ cần em đồng ý, anh nguyện lòng để chúng ta trở lại như trước đây. Anh làm hiệp sĩ của em, bảo vệ em một đời. Như vậy đối với anh đã là quá đủ."

Kuroko cảm nhận hơi ấm từ tay Akashi, cảm nhận hơi ấm ấy truyền đến tim mình.

"Nhưng ta vẫn không thể để ngài tổn thương Hoàng hậu được." Y bất lực nói.

"Anh sẽ không động cô ta." Akashi hứa. "Chỉ cần em ở bên anh. Anh sẽ không làm gì cô ta cả."

Kuroko không nói gì. Con đường trước mắt y đột nhiên trở nên tăm tối mịt mù. Y không biết mình tiếp theo nên làm gì nữa.

"Hôn ta đi, Akashi-kun." Kuroko hờ hững ra lệnh.

Akashi tuân mệnh cuối xuống ngậm lấy đôi môi của người duy nhất có thể làm tim hắn xao động. Nụ hôn của hắn lúc đầu rất nhẹ, như là thăm dò, như là thử Kuroko. Thấy Kuroko không phản kháng, Akashi luồn chiếc lưỡi của mình vào miệng y, quấn lấy đầu lưỡi của Kuroko. Đây là lần đầu tiên Akashi được phép hôn người hắn yêu sau rất rất nhiều năm. Bao nhớ nhung điên cuồng ấp ủ trong lòng đều bị Akashi trút cả vào nụ hôn ấy.

Kuroko không có phản ứng. Y không phản kháng, nhưng y cũng không hưởng thụ. Nhận thấy sự miễn cưỡng của Kuroko, Akashi rời khỏi đôi môi y, đôi mắt đỏ rực ẩn ẩn đau lòng.

"Xin lỗi, Akashi-kun." Kuroko nói rất nhỏ, y tránh nhìn vào mắt của Akashi. Akashi mở miệng định nói gì đó với Kuroko. Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ thật nhẹ.

"Ngài nên tránh đi một chút." Kuroko nhận thấy có người tìm mình liền ngồi dậy xuống giường. Đôi tay đang nắm lấy tay Akashi của y cũng buông ra.

Người tìm đến Kuroko là sứ giả. Nhận thấy sắc mặt của Hoàng đế bệ hạ không quá tốt, sứ giả cũng không dám vòng vo, lập tức tâu:

"Tôi nhận được tin Hoàng hậu lén lút đi đến nguồn giếng nước trong thành, thưa Bệ hạ."

Kuroko nhíu mày. Sau đó, như nhận ra ý định của Hoàng hậu, y hoảng hốt chạy ra ngoài. Akashi muốn đuổi theo Kuroko, nhưng Kuroko vẫn bị chi phối bởi tình dược, sợ Akashi đi theo sẽ tổn hại đến Hoàng hậu nên cho người cản hắn.

Nguồn nước trong đế đô nằm dưới lòng đất. Hang động được những bó đuốc trên tường soi sáng. Kuroko men theo lối đi đến đầu nguồn, bắt gặp Hoàng hậu đang đưa tay thử dòng nước trong veo.

"Dừng tay ngay." Kuroko ra lệnh. Hoàng hậu đưa mắt nhìn y, đôi môi nàng nở một nụ cười nhàn nhạt. "Thiếp xin chàng đừng chết, chàng đâu nghe thiếp đâu." Hoàng hậu nói. "Vì sao thiếp phải nghe chàng mà dừng tay?"

"Cô có biết cô đang làm cái gì không?" Kuroko nhìn những thứ Hoàng hậu mang theo. Xác định suy đoán của mình xong, đôi mắt y càng lạnh thêm vài phần.

"Đương nhiên thiếp biết," Hoàng hậu cầm lên một lọ thủy tinh, chẳng giấu nổi đắc ý trong giọng nói của mình. "Một khi thiếp hòa lẫn một số tình dược này vào nước giếng, mỗi một người dân uống vào sẽ giống như chàng năm đó, yêu thiếp đến điên cuồng. Nếu chàng thà lựa chọn cái chết cũng không muốn bảo vệ thiếp thì thiếp đành nhờ cậy vào bọn họ vậy."

Kuroko siết chặt nắm tay. Nỗi đau do trúng phải tình dược vẫn còn đó, Kuroko không hề muốn người dân trong thành rơi vào hoàn cảnh như mình.

"Cô có biết cô làm vậy sẽ phá hoại hạnh phúc của bao nhiêu người không?" Giọng nói của Kuroko đã lạnh đến cùng cực. "Cô hủy hoại cuộc đời của ta còn chưa đủ sao?"

"Thiếp hủy hoại cuộc đời chàng?" Hoàng hậu cao giọng hỏi lại. "Thiếp yêu chàng như vậy. Từ lúc nhìn thấy chàng cưỡi ngựa trở về cùng quân đội sau chiến tranh bình định miền Bắc, trái tim thiếp vốn đã thuộc về chàng. Tình dược của thiếp cũng chỉ để giúp hai ta hạnh phúc bên nhau mà thôi. Nếu không phải tại tên Akashi đó quá cố chấp, chàng lại bất chấp tất cả chống lại tình dược, chàng đã chẳng phải rơi vào tình cảnh này."

"Hiện tại chàng đã không cần thiếp, thiếp cũng sẽ chẳng cần chàng." Hoàng hậu nhìn xuống dòng nước, ánh mắt hiện lên ý cười. "Nhưng chàng không thể tổn thương thiếp, chàng không có cách cản thiếp đổ số tình dược này vào nguồn nước trong thành. Một khi tình dược hòa vào nước, chàng có làm gì cũng không kịp ngăn người dân uống vào nữa rồi. Chàng thua rồi..."

Hoàng hậu trợn mắt nhìn Kuroko với ánh mắt không thể nào tin tưởng được. Kuroko buông thanh kiếm đang cắm trước ngực Hoàng hậu ra, dùng tay vịn lấy trái tim mình. Hoàng hậu ói ra máu, Kuroko cũng chẳng thể đứng vững nữa rồi.

"Làm sao..." Nàng mấp máy đôi môi, ánh mắt lộ rõ vẻ sững sờ. "Sao chàng có thể..."

Kuroko không nói lời nào. Hoàng hậu cứ thế ngã xuống trước mặt y, trong cơn bàng hoàng mà tắt thở.

"Tetsuya!" Akashi vừa đến nơi đã nhìn thấy nền đất đầy máu. Kuroko của hắn ngã quỵ ở đó, nhịp thở bất ổn vô cùng.

Akashi vội vã ôm lấy Kuroko vào lòng, nhưng Kuroko của hắn trông như đã mất hết sức sống rồi.

"Akashi-kun," ôm lấy tay Akashi, Kuroko vừa thở dốc vừa cố sức nặng ra từng từ, "ghi chép trong quá khứ... chưa từng có trường hợp người trúng phải tình dược... ra tay với người hạ tình dược... nên ta cũng không biết... một điều-cái giá phải trả... khi ta giết chết... Hoàng hậu chính là... trái tim ta không còn... cầm cự được bao lâu nữa rồi..."

Hệ tín ngưỡng cổ từng có một lời nguyền không ai hay biết rằng một khi người bị tình dược khống chế giết chết người hạ dược, trái tim người đó sẽ rơi vào tĩnh lặng vĩnh viễn.

"Tetsuya, em phải cố lên." Akashi ôm Kuroko thật chặt. Hắn chưa chuẩn bị tinh thần để mất đi Kuroko vào lúc này.

"Ta giết Hoàng hậu..." Kuroko đứt quãng nói tiếp. "Ta chịu nỗi khổ... do tình dược gây ra... đã là đủ lắm... Ta không muốn... người dân của ta... phải chịu nỗi đau này..."

Người dân đã trải qua chiến tranh liên miên, nếm đủ đau khổ rồi. Kuroko thống nhất lục địa cũng chỉ để người dân có một cuộc sống tốt lành. Y không thể trơ mắt nhìn người dân của mình lần nữa bị đày vào bể khổ.

"Em đã gắng gượng được vì người dân của mình. Vì sao không gắng gượng thêm vì anh chứ?" Akashi chôn mặt vào cổ Kuroko nói. "Anh rất rất cần em, Tetsuya à."

"Em xin lỗi... Seijuurou," Kuroko thều thào, "em... đã quá mệt rồi." Y vuốt ve mái tóc đỏ rực của người đang ôm lấy mình. Như hồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net