Chương hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chà chà, đoán xem ai kìa." - Một cái bóng đen mập mờ trên không trung lên tiếng. Nó lượn đi lượn lại mấy vòng rồi ngả lưng trên một cành cây cổ thụ. - "Chào mừng, chào mừng đến với Xứ sở không được thần tiên cho lắm, Alice!"

Alice từ từ mở mắt ra.

Nó cảm thấy thật kì lạ. Lẽ thường, mỗi khi Alice tỉnh dậy sau cơn phê là nó lại ở trong trạng thái thừa sống thiếu chết. Toàn thân nó sẽ đau ê ẩm, đầu óc choáng váng không ngừng còn chân tay cứ run lẩy bẩy. Tứ thời, hai mắt nó dẫu cho có cố gắng mở to tới nhường nào thì cũng vẫn trông như đang nhắm tịt lại. Chưa kể, Alice sẽ ngáp không ngừng nghỉ. Vậy mà giờ đây mọi chuyện lại khác hẳn. Phải lâu lắm rồi, Alice mới tỉnh dậy mà không còn cảm thấy bất cứ cơn đau nào. Kể cả cái cảm giác mệt mỏi, chán nản và tuyệt vọng sau mỗi lần tái nghiện như trước kia cũng đã biến mất. Thay vào đó, Alice cảm thấy hết sức tỉnh táo. Tâm trí con bé như được rửa trôi khỏi mọi lo âu và phiền muộn. Có lẽ cũng chẳng sai khi nói Alice như đang được sống trong cơ thể của người khác. Cả người con bé giờ đây được bao phủ và lấp đầy bởi nhựa sống. Chúng quyện sâu vào từng thớ thịt và hoà chung vào dòng máu nóng chảy cuồn cuộn trong người Alice. Chúng nhiều đến nỗi sẵn sàng đẩy đôi mắt Alice tuột ra khỏi hốc và tuôn trào như đài phun nước.

Alice nằm im trên nền cỏ. Dẫu kể cả mọi chuyện cũng chỉ là một giấc mơ đi chăng nữa thì Alice vẫn muốn tranh thủ tận hưởng cái cảm giác vô lo ấy. Thế nhưng trong thâm tâm, Alice vẫn cứ nơm nớp lo sợ. Alice sợ rằng cái cảm giác đó sẽ sớm phai mờ đi, và đến khi nó tỉnh dậy lần nữa thì tất cả mọi thứ sẽ biến mất. Cái hiện thực tàn khốc kia sẽ chẳng mấy chốc quay trở lại và nuốt chửng lấy Alice.

Nhưng rồi trái ngược với những suy nghĩ có phần tiêu cực kia, Alice lại quyết định đứng dậy. Chẳng phải vì bất cứ lí do cao cả nào như "sẵn sàng đối diện với hiện thực dẫu cho nó có khó khăn đến nhường nào". Con bé đứng dậy chỉ đơn thuần bởi nó tin rằng cái cảm giác tuyệt vời hơn phê pha ấy vẫn sẽ còn nguyên trong tâm trí. Và nó đã đúng. Chẳng gì thay đổi cả khi con bé đứng lên.

Alice nhẹ nhàng vén mái tóc sang hai bên và đưa mắt nhìn xung quanh. Cả bốn phía đều là cỏ cây. Chúng rất đa dạng và có đầy đủ các loại màu sắc, kích cỡ khác nhau. Có cái dài, có cái ngắn, có cái màu đen và có cái màu trắng. Thế nhưng, ở phần chóp của cái cây nào trông cũng giống y hệt nhau. Chúng đều có một lớp vòm bao bọc xung quanh y như cây nấm. Vốn dĩ, Alice chẳng thể phân biệt được bất cứ loại cây nào với nhau, nhưng điều đó giờ đây lại chẳng hề quan trọng. Sở dĩ, con bé nhìn cây nào cây nấy trông cũng giống hệt như mấy cái dương vật khổng lồ.

Alice bật cười. Như một thói quen, Alice quay sang và với tay lên vai Teresa để chỉ cho con bé xem cảnh tượng đấy. Nhưng rồi Alice nhanh chóng nhận ra rằng chẳng có ai ở đó. Chẳng có Max, Teresa, hay bất cứ chiến hữu nào còn ở bên cạnh nó cả. Chỉ có duy nhất một mình Alice đang đứng trơ trọi giữa khu rừng này.

- Xin chào!? Có đứa đéo nào ở đây không?

Alice cố hét lên thật to nhưng không ai chịu trả lời. Con bé chỉ nghe thấy văng vẳng bên tai âm thanh của những chú chim chửi thề véo von địt bà mày và vỗ cánh phành phạch bay đi vì bị làm phiền giấc ngủ.

Alice tặc lưỡi. Nó đành phải chấp nhận cái sự thật khốc liệt rằng chẳng ai ngoài Alice đang mắc kẹt trong khu rừng này. Vốn dĩ, Alice không lo về chỗ ở, vì nó đã quen với việc phải ngủ ở bến xe buýt hay ven đường. Nhưng nó có chút lo sợ về việc nó sẽ bị đói, khát và rồi cuối cùng chết ở đây trong cô độc.

Thế rồi, Alice quyết định đi lại xung quanh và tìm hiểu nơi này. Mục tiêu hàng đầu của nó là tìm thấy nguồn nước để có thể cầm cự được lâu hơn. Nhưng lạ một chỗ là chỉ có một con đường thẳng tắp để đi. Alice đã cố băng ngang qua bãi cỏ để đâm sâu vào trong khu rừng dương vật, nhưng mọi nỗ lực của con bé đều không thành. Khi tiến đến gần, những sợi rễ cây - thứ mà con bé cho là sợi lông, đều vươn ra tới tấp và cố gắng tấn công Alice. Sau vài lần thất bại trong đau đớn khi bị lông quật trúng người, Alice mới chịu bỏ cuộc. Con bé đành phải tuân thủ theo đúng lộ trình đi thẳng.

Cuối cùng, sau hơn ba phút ròng rã đi bộ, Alice vô tình chạm mặt một ngã rẽ phải. Tại ngay chính giữa nơi chia cắt hai con đường có cắm thẳng một biển báo làm bằng gỗ. Phía trên biển báo được khắc những dòng chữ hết sức nguệch ngoạc. Alice đành phải tiến lại gần để có thể nhìn rõ hơn dòng chữ ấy:

Đừng


Rẽ
Phải!

Không cần suy nghĩ nhiều, Alice liền rẽ phải. Con bé thầm nghĩ, chỉ có kẻ ngu mới tin vào lời người lạ, nhất là tại một nơi hoàn toàn xa lạ.

- Thế chó nào mình lại ở đây? - Alice băn khoăn. Con bé vừa đi vừa lẩm bẩm. - Và nơi này rốt cuộc là chỗ quái nào?

Alice đã cố gắng lạc quan nhưng tâm trạng của con bé dần trở nên tồi tệ. Nó chẳng thể tìm thấy bất cứ dấu hiệu nào của sự sống ở xung quanh đây. Tất nhiên, Alice biết rằng những cây dương vật mọc thẳng tắp ấy chính là dấu hiệu rõ ràng nhất, nhưng con bé thà chết còn hơn là phải đến gần chúng lần hai.

Alice lại tiếp tục quan sát xung quanh. Đã hơn năm phút đi bộ, nhưng tất cả những gì con bé thấy vẫn chỉ là một con đường thẳng tắp mà không có lối rẽ nào. Alice cảm thấy thật bế tắc. Nó nhìn con đường ấy trông giống hệt như cuộc đời nó. Chẳng còn ngã rẽ hay cũng chẳng còn bất cứ sự lựa chọn nào khác. Tất cả đều dẫn đến một cái kết mà Alice không thể tránh khỏi: cái chết.

Bỗng dưng, Alice nghe thấy những tiếng kêu vô cùng vui tươi và nhộn nhịp. Âm thanh đấy như kéo Alice khỏi bờ vực của tuyệt vọng. Con bé thầm nghĩ, chắc hẳn phải có gì đó đang diễn ra ở xung quanh đây. Thế là nó liền dừng chân, đưa tay lên sát vành tai rồi khum lại, hướng về phía náo nhiệt nhất để lắng nghe cho thật kĩ.

- Chào bạn, Alice. Mình là Timmy. Rất vui khi được làm quen với bạn!

- Chào buổi sáng, Alice! Bạn khoẻ chứ?

- Bạn có biết rằng bạn đáng yêu tới nhường nào không?

- Bọn mình ở đây, ở dưới này nè Alice!

Alice mừng thầm. Đúng như dự đoán của con bé, có tiếng người ở quanh đây. Có lẽ do đang vui nên Alice đã thiếu cảnh giác. Nó đã gạt bỏ mọi hoài nghi sang một bên, nghe theo lời của những giọng nói đó và cúi thấp người xuống để nhìn.

Đập vào mặt nó là cả một rừng hoa phê đá đang mỉm cười. Nhưng đó không phải là những bông hoa bình thường. Chúng đều có mắt mũi ở nhị và năm cánh tay xung quanh thay cho cánh hoa. Alice vội đưa tay lên dụi mắt để chắc rằng mình đã không nhìn lầm.

- Cái đéo gì đây? - Alice hỏi. Mặt con bé hiện rõ nỗi thất vọng tràn trề. - Rốt cuộc thì tao đi bộ hơn năm phút đồng hồ chỉ để nhìn thấy đống quái thai dị hợm này à?

- Đến và chơi với tụi mình đi, Alice! - Những bông hoa đồng thanh. Đột nhiên, chúng quay sang nhìn Alice và mỉm cười cùng một lúc.

Bất chợt, chúng vươn tay ra, xoè rộng cả năm ngón và cố túm lấy tóc Alice. Rất may, Alice phản xạ kịp thời và né được. Chỉ thiếu chút nữa thôi Alice đã trọc mẹ cả mảng đầu, tệ hơn nữa là có thể bị kéo xuống cùng. Thế nhưng, việc tóm trượt lấy Alice chỉ làm cho những bông hoa mặt người thêm phần hứng thú. Chúng liền nhe răng ra, cười thật tươi và giòn giã:

- Thôi nào, mau đến đây chơi đi Alice. Nó nhất định sẽ vui lắm đấy! Ha ha ha!

- Ew! - Alice không kìm được lòng mà thốt lên. Con bé suýt chút nữa thì bật cười sằng sặc. - Đéo đùa đâu, chúng mày thực sự xấu đến kinh dị. Hẳn là phải khó khăn lắm khi sống với một khuôn mặt như vậy. Đấy có lẽ là lí do cho việc chúng mày luôn phải sống theo bầy đàn và tìm cách giở trò bẩn thỉu để hãm hại người khác. Đặc biệt là những người xinh đẹp và hoàn mĩ như tao.

Ngay lập tức, những bông hoa ngừng cười. Chúng đã rất trông chờ vào vẻ mặt bàng hoàng chứa đầy sự lo âu, sợ hãi của Alice khi bị tấn công. Nhưng không, khác hẳn so với suy nghĩ của bọn chúng, Alice chẳng hề cảm thấy dù chỉ một chút lo sợ. Trái lại, con bé còn có phần hứng thú khi biết được rằng những bông hoa nhỏ xinh ấy dám cả gan gây sự với mình.

- XUỐNG ĐÂY, ALICE! XUỐNG ĐÂY KHÔNG BỌN TAO SẼ GIẾT MÀY! - Những bông hoa gào lên. Dường như tất cả bọn chúng đều đã hóa điên vì cay cú khi không thể đáp trả lại được Alice. Chúng bắt đầu quay sang và cắn đứt đi những cánh tay của nhau. Chúng vừa nói, mồm miệng vừa bắn tung toé máu. - XUỐNG ĐÂY NÀO, ALICE! XUỐNG ĐÂY!

Alice lại đứng dậy. Con bé nhìn khắp bốn phía để chắc rằng không có bất cứ một ai ở quanh đây. Thế rồi, Alice cúi thấp đầu xuống và nở một nụ cười hết sức man rợ. Chỉ riêng nụ cười ấy thôi đã đủ để khiến lũ hoa mặt người kinh hãi. Cảm nhận được mối đe doạ đang ở ngay trước mắt, chúng ngay lập tức định quay sang để cầu xin Alice. Nhưng không, mọi thứ đã quá muộn để có thể cứu chữa. Alice liền nghiến răng thật mạnh và nói:

- Chọc nhầm con mẹ người rồi, lũ điếm chó.

Không mảy may suy nghĩ, Alice lao tới và nhảy bổ vào bãi hoa. Con bé duỗi thẳng chân tay ra rồi lăn lộn tứ phía. Alice sẵn sàng giở đủ mọi trò tàn bạo để diệt trừ tận gốc đám hoa ấy. Nó đấm, đạp, đá, đập đầu bất kể thứ gì đang di chuyển xung quanh, thậm chí còn vồ lấy cắn và nuốt chửng hết những cánh tay. Những bông hoa mặt người cũng tìm cách đáp trả lại. Chúng cắn tới tấp Alice, nhưng con bé chỉ có cảm giác ngứa ngáy như bị kiến bò. Thậm chí, cái cảm giác ấy còn chẳng bì lại được so với mỗi lần Alice lên cơn thèm thuốc.

Cuộc chiến không cân sức ấy cứ thế mà diễn ra. Chỉ trong thoáng chốc, rừng hoa đẹp đẽ chẳng còn lại gì ngoài một vũng máu tanh lênh láng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net