Chương một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chỉ nốt lần này thôi. Một lần cuối cùng nữa thôi."

Alice tự nhủ. Cô bé chẳng hề bận tâm tới việc mình đã nói câu này hơn chín mươi lần. Thứ duy nhất còn đọng lại trong tâm trí Alice là chuyến bay lần này sẽ như nào. Thật vậy, Alice đã rất nóng lòng và chỉ nghĩ được về chuyện đó. Cô bé đã sắn gấu quần và vén gọn cổ tay lên từ lâu. Đồ ăn, thức uống, thậm chí ngay cả kẹo cao su cũng đã được chuẩn bị sẵn. Nhưng Alice tội nghiệp, cô nàng lại quên béng đi mất điều quan trọng nhất. Cô đã để quên hộ chiếu của mình trong chuyến bay số chín mươi mốt.

"Max, xilanh đâu?" - Alice hỏi trong cơn hoảng loạn. Thiếu nó, Alice như chim thiếu cánh. Cả hai đều không tài nào bay nổi.

Max không trả lời. Thằng bé đã bay trước Alice. Nó đã bay xa, thật xa; bay qua muôn trùng núi non cho tới cả thảy đại dương; bay qua bầu khí quyển cho tới cả rìa của vũ trụ. Vậy mà chuyến bay của Alice thậm chí còn chưa cất cánh. Những hành khách và cả Alice cũng đã bắt đầu nổi giận. Họ gào thét liên hồi như cái cách mà những đường gân trên cổ tay Alice co giật. Dường như chẳng thế kìm lại được cơn nóng giận, Alice bắt đầu hét lên:

"MAX, XILANH ĐÂU? EM ĐÃ NHỜ MÀY MUA HỘ RỒI MÀ? CON MẸ NHÀ ANH MAX Ạ. XILANH CỦA TAO ĐÂU?"

Max vẫn không chịu trả lời. Trông thấy cảnh tượng đấy, Teresa không khỏi bật cười. Nó quay sang và mỉa mai Alice:

"Mày nghiện nặng rồi. Lạy cái xilanh còn thuốc bên trong, quý cô hoa mỹ ngày nào đổ đốn rồi kìa. Chẳng biết ai trước kia đến điếu thuốc còn chẳng dám châm nhỉ? Ừm, thế nào ý nhỉ. À tao nhớ rồi, ôi, Teresa à, tớ sợ tớ bị nghiện lắm. Bố tớ bảo thứ này không tốt cho sức khoẻ!"

"Câm mồm đi Teresa. Đừng để tao phải đá dập tinh hoàn người yêu mày." - Alice gắt lên. - "Tao đéo nghiện. Đừng đánh đồng tao với mày. Tao chích vì đam mê."

"Khác đéo gì nhau?" - Teresa nói. Con bé vớ lấy tờ giấy ăn để lau đi chỗ máu còn rơm rớm trên cổ tay. - "Đều là đưa thuốc vào trong người thôi. Và, quan trọng hơn cả, là mày đều phê."

Alice quyết định không đáp trả lại. Trước tiên, nó đủ khôn để biết Teresa là một con nhỏ không-được-bình-thường cho lắm, vì nó thuộc loại người sẵn sàng đập đầu Alice vào tường hàng trăm lần chỉ để chứng minh quan điểm của mình đúng. Sau nữa, nó còn phải giữ sức để chuẩn bị cho chuyến bay. Thế là nó đành im lặng.

Nó đứng dậy và bước tới chỗ Max. Nếu chẳng may có ai bảo Alice là một con nghiện thì thật khó có thể tin vào điều đấy. Nói thế thì chẳng khác nào bảo Alice chỉ là một nhân vật bước ra từ trong truyện thiếu nhi. Từng bước đi của nó đều thật uyển chuyển và nhẹ nhàng. Nó co một chân lên trời và xoay mình lại như một vũ nữ bale. Thế rồi nó bắt đầu nhảy lò cò để tránh dẫm phải mấy cái xilanh bị vứt bừa bãi trên mặt đất. Cảnh tượng đấy trông đẹp đến kì lạ. Mặt trời như rực sáng hơn, cỏ cây như xanh tươi hơn. Vạn vật như đua nhau khoe sắc và nở rộ. Nó đã khiến cho bất cứ ai qua đường đều phải thay đổi suy nghĩ về bọn nó. Đây không phải là một lũ nghiện đang vật vờ. Đây là cả một bầy thiên nga đang sải cánh trên bờ.

Chứng kiến cảnh tượng đó, Max như bừng tỉnh. Thằng bé vội lộn ngược dòng quãng đường khi nãy để quay trở lại trả lời Alice:

"Hì...nh như anh qu...ên mua cái mới rồi. Mà k...ệ mẹ đi. Em có thể dùng l...ại cái của anh mà. Mới dính có ch...út máu thôi. Chỉ một ch...út thôi." - Max rên rỉ trong cơn phê. Chậm rãi, thằng bé chìa tay ra để đưa cho Alice. - "Chuyến đi v...ui vẻ nhé. Chú..c ma...y mắ...n!"

"Em biết mà Max. Anh luôn luôn là người anh trai tử tế nhất!" - Alice cười rạng rỡ. Nhìn nụ cười ấy, không ai là không khỏi xiêu lòng. - "Giá mà ai cũng đối xử tốt với em được như anh."

Những con nghiện xung quanh, những kẻ tưởng chừng như đang chìm đắm trong cơn phê và ảo mộng, nay bỗng chốc đều đứng bật dậy. Duy chỉ có Max là nằm yên và khóc. Tất cả bọn họ đều tiến tới chỗ Alice. Thế rồi, họ quỳ một chân xuống. Thay vì chìa ra một chiếc hộp hình vuông xinh xắn với một chiếc nhẫn bên trong, họ giơ cái xilanh ra phía trước. Tất cả đều nhao nháo lên:

"Cưới anh nhé, Alice?"

"Nữ hoàng, xin hãy cho bề tôi vinh dự được trao cho nàng món quà này."

"Nàng có biết đầu kim của xilanh kia cũng chẳng ánh lên rực rỡ được như hào quanh mà nàng đang toả ra hay không?"

"Nếu Aphrodite là cocaine thì nàng sẽ là heroine."

"Nếu như Chúa tạo ra ba người khi ấy, nàng, Adam và Eva, anh tin rằng Eva sẽ phải ngủ với trái táo."

...

Alice vui đến ứa cả nước mắt. Chưa bao giờ trong đời nó lại thấy bản thân mình quan trọng đến thế. Từ nhỏ, Alice đã luôn phải sống một cuộc sống hết sức cực khổ. Nhưng nó đã không bao giờ rũ bỏ hy vọng. Nó đã luôn mơ về một tương lai, một ngày mai tươi sáng hơn. Và rồi cuối cùng, ngày đó cũng đã đến.

Alice nằm xuống đất, nhắm mắt lại. Và rồi nó lên tiếng:

"Em đồng ý. Em đồng ý lời thỉnh cầu của tất cả các anh. Hãy cho em tất cả những gì mà các anh có. Lạy cái xilanh còn thuốc bên trong phù hộ."

"Lạy cái xilanh còn thuốc bên trong phù hộ." - Tất cả những cậu trai xung quanh con bé đều đồng thanh.

Cầu nguyện xong, họ nắm chặt lấy chiếc xilanh trong lòng bàn tay. Họ liền lao tới và đâm liên tục vào người Alice. Họ đâm vào mắt, vào cổ, vào tay, vào chân, vào ngực và tất cả những bộ phận khác trên người con bé. Cả người Alice lỗ chỗ những vết đục và tia máu bắn ra. Nhưng Alice không thấy đau. Con bé vẫn nở một nụ cười thật tươi ngay trước khi ý thức dần phai mờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net