Trước Buổi Tiệc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày xửa ngày xưa, ở một nơi xa xôi hẻo lánh thuộc vùng Transilvania nọ, có một tòa lâu đài cổ kính và lộng lẫy, tọa lạc trên một sườn dốc thoai thoải và cách một hồ nước khoảng vài bước chân, nằm kế bên khu rừng già âm u và tĩnh mịch. Chủ nhân của lâu đài này là một nữ bá tước vô cùng xinh đẹp và hiền hậu, rất được người dân trong vùng kính trọng và yêu mến. Điều kì lạ là không ai biết tên thật của nữ bá tước là gì, vậy nên mọi người thường gọi bà bằng cái tên khác, trìu mến và tôn trọng, song bên cạnh đó cũng không kém phần lạ lùng, bí ẩn: Bá tước Hoa Hồng Đỏ. Chỉ có một lí do duy nhất để giải thích vì sao người ta lại gọi bà như vậy. Bởi vì, nếu có dịp đến thăm lâu đài thì chắc chắn bạn sẽ phải choáng ngợp với những khóm hoa hồng được trồng một cách đáng kinh ngạc ở đây; xung quanh hay bất cứ ngóc ngách nào của lâu đài đều được bao phủ bởi những bông hồng đỏ thắm, rực rỡ đến mê động lòng người. Nghe nói tất cả đều do bá tước tự tay nuôi trồng chăm sóc, thật đáng kinh ngạc. Giờ bạn đã đoán ra được lí do vì sao mọi người lại gọi bà là Bá tước Hoa Hồng Đỏ rồi chứ? Quá dễ, phải không nào?

Ngày nảy ngày nay, cũng tại vùng đất đó, trong lâu đài của Bá tước Hoa Hồng Đỏ, một cô bé xinh xắn chừng khoảng mười tuổi, mặc chiếc váy ngủ dài màu trắng, đang chạy ào từ phòng mình qua một hành lang dài và rộng, bất chấp những khoảng tối đen mà ánh sáng từ các ngọn đèn không thể với tới đã từng khiến cô bé phải sợ sệt; giờ lại trở thành một trong những điều thú vị nhất của tòa lâu đài khi cô bé nổi hứng đi qua đi lại giữa các phòng vào ban đêm. Sophia đang chạy chân trần dưới nền nhà lạnh lẽo, ngoại trừ mấy tiếng cọt kẹt nhỏ của những tấm ván gỗ ra thì cô bé đã cố hết sức để không gây tiếng động lớn nào. Nhưng dù im lặng cỡ mấy thì Sophia cũng đã vô tình đánh thức một linh hồn say ngủ đang trú ngụ ở lâu đài này. Cậu bé thổi sáo(1) đang lơ lửng trên không trung vội sà xuống ngay cạnh Sophia, cả người cậu tỏa ra ánh sáng xanh trong suốt dìu dịu, nhìn cô bé và thắc mắc hỏi:

- Có chuyện gì mà cậu chạy gấp gáp quá thế Sophia? Sao cậu vẫn chưa ngủ?

- Tớ đang rất vui nên không ngủ được. - Sophia vừa thở vừa trả lời. - Xin lỗi vì đã đánh thức cậu nhé, mình sẽ gặp nhau sau. Giờ tớ đang rất bận, tớ đi trước đây!

- Này Sophia...

Cậu bé thổi sáo bất lực đứng lại, nhìn bóng dáng bé nhỏ của Sophia biến mất sau ngã rẽ của hành lang. Dù không hiểu rõ vì sao Sophia lại vui mừng như vậy nhưng cậu vẫn có thể âm thầm đoán ra.

Sophia là một cô bé rất đáng yêu và hồn nhiên, song cũng rất tinh nghịch và vui vẻ, sẵn sàng bày trò quậy phá mọi nơi mọi lúc, mỗi khi cô bé có hứng hoặc khi nảy ra suy nghĩ mới mẻ trong đầu. Sophia chạy một lúc đã thấm mệt, cô bé đứng núp ở ngưỡng cửa để lén lút nhìn vào trong, đèn Thư phòng luôn bật sáng vì có một người cô bé cần gặp đang ở bên trong đó. Sophia vận dụng hết trí thông minh của mình, trong đầu cô bé đột nhiên có một ý nghĩ thú vị, chẳng chần chừ thêm Sophia liền ngồi thụp xuống, trải người ra và bò một cách chậm chạp bằng hai chân và cùng cánh tay như một con rùa để lủi vào bên trong. Người ấy đang ngồi ở ghế salon đối lưng với cửa ra vào nên không hề trông thấy, để mặc cho cô bé tự tung tự tác ngay sau lưng mình. Sophia trốn ngay dưới ghế của người đó, mặt hạnh phúc và tự hào như vừa hoàn thành xong một nghĩa vụ quả cảm, lập tức suy nghĩ đến hành động tiếp theo. Ngước lên nhìn một phần tóc đen lấp ló phía trên cao, Sophia định nhảy chồm lên để chụp lấy thì một tiếng gọi nhỏ nhẹ, chán nản và có vẻ bực bội, đột ngột vang lên làm cô bé giật nảy mình, vội thu người về.

- Sophia.

Sophia đứng lên, hoàn toàn không để ý tới cảm giác của người đó, chỉ biết cười hì hì đầy khoái chí. Cô bé từ đằng sau vòng tay ôm lấy cổ của người ấy, mỉm cười hỏi:

- Ngài Dracula, ngài phát hiện ra cháu từ lúc nào vậy?

- Từ lúc mi rời khỏi phòng và chạy qua đây. - Dracula thở dài, đưa ngón tay xương xẩu của mình lên để gỡ cánh tay nhỏ nhắn mềm mại hiện giờ đang cố siết chặt cần cổ của mình. - Buông tay ra nào!

Sophia ngúng ngẩy đôi lát rồi mới chịu buông ra, nhưng cô bé mau chóng tìm được một chỗ ôm mới. Sophia chạy vòng qua rồi ngồi phịch xuống ghế, đột nhiên Dracula cảm thấy cánh tay bên phải mình nằng nặng, con bé láu cá này chưa gì đã ôm chặt cứng cánh tay hắn rồi.

- Đến bao giờ mi mới chịu đi ngủ đây?

- Cháu chưa buồn ngủ, cũng không muốn ngủ. - Sophia dụi đầu lên bờ vai của Dracula. Gã lấy tay đẩy nhẹ, nhưng chẳng có ích gì khi Sophia càng ngày càng bám chặt hơn. - Ngài Dracula, còn vài ngày nữa là đến...

- Không.

Hắn bật thốt, cắt ngang lời cô bé. Sophia giãy nảy:

- Ngài còn chưa nghe cháu nói hết mà!

- Ta không cần nghe cũng biết mi đang đề cập tới chuyện gì. Và câu trả lời của ta là: không.

Sophia trợn mắt lên nhìn hắn, mặt méo đi như sắp khóc. Dracula không nhìn, thực ra là không muốn nhìn, hắn đang cố gắng giữ vững lập trường mỏng như một tờ giấy của mình. Chỉ sợ khi trông thấy khuôn mặt bi thương của Sophia lúc này thì hắn sẽ thay đổi quyết định mất.

- Nhưng đó không phải là hoạt động thường niên ở lâu đài sao? Tại sao ngài có thể nhẫn tâm xóa bỏ nó chứ? Halloween là dịp duy nhất để chúng ta cùng nhau tụ họp mà! - Sophia kêu réo lên như không thể tin nổi.

- Ta không quan tâm tới điều đó. - Dracula khẽ cau mày, đưa những ngón tay dài xấu xí xoa nhẹ lên mu bàn tay màu xanh tím, đầy gân guốc của mình. - Ta đã nói rõ vào ngày Halloween năm trước rồi, mi còn nhớ rõ, phải không?

- Nhưng cháu tưởng ngài chỉ đang nói đùa thôi, làm sao có thể được chứ? - Sophia đứng bật dậy, giậm chân thình thịch. - Với lại đó chỉ là sự cố bất ngờ thôi, nếu chỉ vì lí do đó để bỏ lễ hội Halloween thì thật khắt khe quá!

- Ta không hề nói đùa đâu, tiểu thư Sophia đáng yêu ạ! - Dracula mỉm cười nhìn khuôn mặt cau có của Sophia. - Hãy nhớ lại xem năm trước đã xảy ra những chuyện gì, nó đã gây hậu quả như thế nào, và ta thực lòng không muốn nghe lời giải thích thêm một lần nào nữa đâu.

- Nhưng đó là...

Sophia cố thuyết phục, nhưng Dracula đã vội đứng lên, đưa ngón trỏ lên môi rồi lắc lắc.

- Shhh, khuya rồi, chúng ta không nên ồn ào tranh cãi thêm nữa, nếu tiểu thư Sophia chưa muốn ngủ thì hãy ở đây chơi thêm một lát rồi hãy về phòng ngủ..

- Cháu sẽ không ngủ đâu! - Sophia cứng đầu đáp lại. - Chừng nào ngài chưa đồng ý...

Dracula hơi liếc qua cô bé, khẽ lắc đầu, nói với giọng nhẹ nhàng nhưng đầy hàm ý:

- Tốt thôi. Ta về ngủ trước đây, chúc mi ngủ ngon!

Ngay khi bóng dáng hắn khuất sau cánh cửa ra vào, Sophia bỗng ngồi sụp xuống, uất ức quá nằm bò xuống đất, kêu gào khóc lóc thảm thiết. Tiếng khóc vang vọng tới mức khiến cho tấm gương hình oval treo trên tường gần đó rung lên vài nhịp, một giọng nói kì dị không thể phân biệt được giới tính bỗng nhiên reo réo phát ra:

- A a a a a,

Ồn chết ta mất thôi!

Giữa đêm khuya thanh vắng,

Ai còn chưa ngủ đây?

Sophia lau nước mắt nhìn lên. Tấm gương không thể dùng để soi nữa mà mờ đục dần tựa như có màn sương trăng trắng bao phủ. Cô bé chậm rãi đứng dậy, tấm gương lại phát ra tiếng nói:

- Ồ thì ra đó là,

Sophia đáng mến,

Vì sao cô lại khóc?

Hãy nói tôi nghe đi!

Sophia nghe vậy liền trả lời:

- Gương thần ơi Gương thần, ngài Dracula không cho tổ chức lễ hội Halloween nữa thì làm sao bây giờ đây? Cháu thực lòng không muốn chuyện đó xảy ra đâu!

- Halloween sắp đến,

Ma quỷ cùng hiện lên.

Cớ sao lại chia cắt,

Thật không vui chút nào!

- Ngài Dracula không còn nghe cháu nữa. - Cô bé thút thít. - Là do năm trước cháu đã phá hỏng bữa tiệc Halloween, nên bây giờ... - Nói đến đây Sophia lại òa khóc toáng lên.

Gương thần thấy vậy liền an ủi:

- Sophia thân mến,

Đừng khóc nữa được không?

Ta cùng nhau giải quyết,

Mọi chuyện sẽ ổn thôi.

- Gương thần có cách làm thay đổi quyết định của ngài ấy phải không?

- Dracula hung ác,

Nhưng thương cô hết lòng.

Hãy tận dụng điều đó,

Cố thuyết phục thử xem.

Sophia lắc đầu nguầy nguậy trước lời gợi ý của Gương thần:

- Ngài Dracula sẽ không nghe cháu đâu.

- Dracula khó tính,

Cần mất nhiều thời gian.

Hãy kiên trì nhẫn nại,

Rồi đạt ý nguyện thôi!

Nào nào, trong khi Sophia và Gương thần đang tìm cách thuyết phục Dracula đồng ý cho tổ chức bữa tiệc Halloween, để tránh nhàm chán thì tôi sẽ dẫn bạn đi xuyên qua nơi này đến một căn phòng khác, và đừng sợ hãi nếu nó tối đen như mực. Bạn có thể trông thấy bóng dáng cô độc của một người ở bên trong nhờ ánh trăng hắt vào từ cửa sổ, Bá tước ma cà rồng Dracula đã đứng đó hồi lâu, nghe tiếng khóc của Sophia bắt đầu vang lên ầm ĩ cho đến khi nó nhỏ dần, nhỏ dần, trở thành tiếng xì xào khe khẽ rồi đột nhiên im bặt. Hắn nghĩ rằng cô bé đã nín khóc và quay về phòng ngủ của mình, nhảy lên giường và trùm kín chăn, hẳn nào cũng sẽ phụng phịu một lúc rồi mới chịu ngủ. Ồ, nhưng đó chỉ là suy nghĩ của hắn thôi, ai mà biết được cô bé đang định làm gì chứ.

Sau một hồi chìm vào suy tư ngẫm nghĩ, Dracula tiến tới chiếc quan tài của mình, chui vào trong và nằm xuống. Nắp quan tài dần đóng kín lại, hắn nhắm mắt nhưng cảm thấy tâm trạng rất bất ổn trong lòng. Sophia đúng là cứng đầu, hoàn toàn không nghe lời hắn nói, không biết sẽ gây họa gì tiếp theo đây?

Dracula nhớ lại cái vụ đốt lửa trại năm trước, Sophia chính là người cầm đuốc, không hiểu con bé lớ ngớ châm lửa thế nào mà khiến gần một nửa khóm hoa hồng sau vườn bị thiêu rụi, thật may đã kịp dập tắt trước khi bén qua lâu đài. Dracula vừa tức giận vừa sợ hãi vì lo cho con bé, nhất quyết là sẽ không tổ chức lễ hội Halloween ở lâu đài thêm một lần nào nữa. Nhưng giờ ý nghĩ đó đang bị lung lay, đúng là không giống tác phong của một vị bá tước ma cà rồng khát máu và hung tợn chút nào. Hắn đang bị thay đổi vì một con nhóc lúc nào cũng bày trò nghịch ngợm khiến hắn phải đau đầu, song lại mang đến niềm vui và sự ồn ào cho thế giới nhạt nhẽo và im lặng của hắn. Sophia gần như đã chiếm một phần quan trọng không thể thiếu trong cuộc sống của Dracula, điều này nghe có vẻ khác thường nhưng lại là sự thật.

***

Vậy là, lúc trời tảng sáng vào hôm sau, trong khi Bá tước Dracula còn đang yên giấc trong chiếc quan tài của mình thì một bóng đen từ đâu bỗng lẻn vào trong phòng, tiến tới gần chỗ hắn ta nằm ngủ. Bóng đen ấy hạ thấp xuống rồi phủ lên cỗ quan tài, nằm bất động một lúc. Thở dài, ngón tay khẽ gõ lên tấm gỗ được sơn một lớp bóng nhẫy, mát rượi, vừa gõ xong thì một tiếng gọi phát ra:

- Ngài Dracula ơi,

- ...

- Ngài cho tổ chức lễ hội Halloween đi mà!

- ...

- Làm ơn, làm ơn... Nếu không có lễ hội thì làm sao gọi là ngày Halloween nữa...

- ...

- Năm trước là cháu sai rồi, đáng ra cháu phải nên để bác Frankenstein đốt lửa trại, nếu không thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Cháu xin lỗi mà!

- ...

- Bá tước Dracula ơi, ngài đang nghe cháu nói phải không?

"Đang nghe mi nói thì đã sao, không lẽ ta phải lên tiếng đáp lại nữa à?!" Dracula nhắm mắt nằm bên trong, bực dọc thầm nghĩ.

- Ngài có thể giận cháu nhưng đừng làm mất đi niềm vui của những người khác được không? Mọi người đã chờ cả năm trời chỉ để cho ngày Halloween được vui chơi thỏa thích, vì thế mà lễ hội cần thiết biết bao. Làm ơn cho tổ chức lễ hội đi mà!

Dracula nhăn nhó trước những lời ngọt ngào quá mức của Sophia.

- Ngài bảo cháu làm cái gì cũng được, nếu ngài không thích thì chúng ta sẽ không có phần đốt lửa trại nữa. Chúng ta sẽ làm cái khác an toàn hơn được không?

"Con bé có vẻ nhượng bộ hơn rồi, nhưng như thế vẫn chưa đủ."

- Cháu đã thức suốt đêm để viết thư mời rồi nè, vừa đau tay vừa mệt mỏi, anh Lett(2) đã đi gửi thư cho mọi người rồi.

"Cái gì?!" Dracula choàng tỉnh mở mắt.

- A, giờ đột nhiên cháu thấy buồn ngủ quá! - Sophia chống tay đứng dậy. - Cháu về phòng ngủ đây, tạm biệt ngài!

Trước khi cô bé kịp bước đi thì đột nhiên nắp quan tài bỗng động đậy, Dracula ở bên trong đẩy nắp qua một bên rồi ngồi dậy. Gương mặt hắn đen xì xì như đám mây giông đang sắp sửa ập tới, nếu người khác nhìn vào thì chắc sẽ chạy biến đi thật nhanh để tránh khỏi cơn thịnh nộ của hắn; nhưng Sophia lại quá ngây thơ không nhận ra điều này, cô bé vừa đứng vừa dụi mắt vì buồn ngủ, thậm chí là há miệng ngáp dài một cái. Dracula trợn mắt nhìn Sophia, cứ nghĩ cơn tức giận trong hắn sẽ bùng nổ thật mạnh, rồi lại trông thấy dáng vẻ nhỏ bé và buồn bã của Sophia, mọi giận dữ bỗng chốc tiêu tan trong nháy mắt đến nỗi khiến hắn phải giật mình. Dracula đứng đối diện với cô bé, cụp mắt thở dài.

- Ta vẫn chưa cho phép tổ chức lễ hội Halloween cơ mà! Tại sao mi lúc nào cũng bộp chộp thế hả Sophia? - Hắn không ngờ lời cô bé nói đêm qua là sẽ không chịu ngủ là thật. Sophia đã cố làm y như những gì mình nói, nhưng buổi đêm quá dài, vì thế cô bé đã tìm đến việc viết thư để tránh nhàm chán và buồn ngủ.

- Vậy là sẽ không tổ chức Halloween thật sao? - Sophia mím môi, cúi gằm mặt xuống. Dracula cứ tưởng rằng cô bé sẽ lại khóc toáng lên để làm hắn thay đổi quyết định, nhưng không, Sophia chỉ im lặng, im lặng đến mức làm hắn cảm thấy khó hiểu.

- Về chuyện này, ta sẽ suy nghĩ thêm. Nhưng trên tinh thần là...

Dracula định nói tiếp thì Sophia chợt ngẩng phắt lên, đưa đôi mắt tròn tròn trong veo, rưng rưng đầy tội nghiệp của một chú cún con chiếu thẳng về phía hắn. Khỏi phải nói ánh mắt ấy mang ý nghĩa như thế nào, Dracula không hề phòng bị trước sự tấn công dồn dập từ ánh mắt của Sophia, trong đầu hắn đột nhiên vang lên những tiếng nói văng vẳng lặp đi lặp lại đến váng hết cả đầu: "Cho tổ chức lễ hội Halloween đi mà, đi mà, đi mà..."

- Được rồi, được rồi, đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó nữa, chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc Halloween, - Cuối cùng Dracula cũng khổ sở ra quyết định sau một hồi đấu mắt với Sophia, tất nhiên là hắn thua một cách oanh liệt. - Nhưng với điều kiện là tất cả phải nghe theo sự chỉ dẫn của ta. Không được làm những trò nguy hiểm như là đốt lửa hay đập phá đồ đạc. Chúng ta sẽ không tổ chức lễ hội ngoài trời nữa mà là một bữa tiệc ở trong lâu đài. Sau bữa tiệc thì nơi này phải trả về trạng thái giống như ban đầu, nếu không thì sẽ không có lần tiếp theo nữa đâu, mi đã nghe rõ rồi chứ?

Sophia tất nhiên không thể nghe hết lời Dracula nói vì cô bé đang lo hò hét và nhảy cẫng lên sung sướng, cơn buồn ngủ cứ thế tan biến trong nháy mắt. Dracula nhăn mặt bịt cả hai tai lại trước sự ồn ào quá khích của đứa trẻ, trong lòng có hơi phật ý, hắn bắt đầu thấy hối hận vì quyết định nóng vội của mình. Nhưng nhìn Sophia vui vẻ như vậy, bỗng dưng hắn cảm khái đôi chút, khuôn mặt dần dãn ra rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng hiếm thấy.

- Cháu đã biết là ngài sẽ đồng ý rồi mà! - Sophia gật đầu thật mạnh, nói bằng giọng đầy chắc nịch. - Cám ơn ngài nhiều lắm!

- Không cần phải ôm ta đâu. - Dracula thở dài khi Sophia đột ngột lao về phía mình, vòng tay ôm lấy hắn thật chặt. Lần này hắn không đẩy ra, trái lại còn đưa bàn tay lên vỗ vỗ đỉnh đầu cô bé, khiến cho Sophia càng khoái chí hơn nữa.

- Vậy là chúng ta sẽ lên kế hoạch tổ chức vào hôm nay chứ ạ? - Sophia xem chừng rất hào hứng. - Rồi còn phải ra ngoài để mua đồ chuẩn bị nữa.

Trái ngược với niềm phấn khích của cô bé, Dracula chỉ nhàn nhạt bảo:

- Không cần gấp gáp quá thế, còn một tuần nữa mới đến mà.

Sophia không thèm nghe hắn nói, cứ thế thao thao bất tuyệt:

- Chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc hóa trang được không ngài, giống như con người vẫn thường làm vào ngày Halloween ấy... Ơ, nhưng mà mọi người là ma quỷ hết rồi mà, cần gì phải hóa trang nữa! Giờ chỉ còn mình cháu thôi. Ngài Dracula ơi, cháu nên hóa trang thành ai đây, hay là cháu hóa trang thành ngài nhé...

Năm nào cũng như năm nào, thời gian chuẩn bị cho ngày Halloween bao giờ cũng khiến cả tòa lâu đài bận rộn, ồn ào và náo loạn hơn bao giờ hết. Nhưng năm nay thì đặc biệt hơn, phạm vi của lễ hội chỉ gói gọn trong một bữa tiệc hóa trang diễn ra vào buổi tối nên việc trang hoàng cho lâu đài được đặt lên hàng đầu. Sophia tính trang trí phòng tiệc sao cho đậm chất Lễ hội Ma quỷ đầy quái dị và đen tối, trong khi Dracula thì lại muốn nó trở thành một buổi tiệc khiêu vũ dưới ánh đèn lấp lánh cùng tiếng nhạc du dương. Cả hai bỗng ở thế đối đầu khi nói ra quan điểm của mình, nhưng lần này thì tất nhiên là Dracula thắng. Sophia có hơi bất mãn đôi chút, nhưng cô bé mau chóng xuôi xuôi khi nghe Dracula kể những hoạt động thú vị sẽ diễn ra ở buổi dạ hội.

***

Halloween luôn dành cho tất cả mọi người, đặc biệt là ngày dành cho những đứa trẻ vì chúng có thể được chơi đùa, chọc ghẹo và ăn bánh kẹo thỏa thích mà không bị người lớn ngăn cấm. Những trò chơi truyền thống như đớp táo, khắc bí ngô thành hình mặt cười, hay coi bói là không thể thiếu, song thú vị nhất vẫn là trò hóa trang thành một nhân vật bất kì và đi gõ cửa từng nhà để "xin kẹo hay bị ghẹo". Jay, Elte và Olan - giống như bao đứa trẻ khác đều muốn trải qua ngày Halloween như thế, cả ba thằng nhóc đều rất nóng lòng mong chờ. Lúc này đây cả ba vừa đi trên đường vừa bàn tán sôi nổi về việc mình sẽ hóa trang thành nhân vật gì trong đêm Halloween.

- Nhà tao có tấm vải trắng tinh không dùng đến, tao đã xin má cho dùng nó để hóa trang thành hồn ma rồi. - Jay là đứa trẻ mập mạp nhất trong cả ba đứa lên tiếng đầu tiên.

- Tao tính làm xác ướp bước ra từ hầm mộ Ai Cập. - Trái ngược với Jay thì Elte lại gầy còm nhom, mắt đeo kính. Nó vừa nói vừa giơ hai tay lên trước ngực, sau đó bắt trước dáng đi lặc lè, khập khiễng của xác ướp. - Trông cũng hay ho đấy chứ nhỉ?

Jay và Elte cùng nhau cười phá lên, sau đó cả hai cùng quay về phía Olan. Olan có dáng người cân đối nhất và khỏe mạnh nhất, khuôn mặt toát lên vẻ nghịch ngợm và gan lì hơn nhiều so với hai thằng kia, cầm trong tay một chiếc nỏ hình chữ Y - đồ chơi mà nó yêu thích nhất. Thấy hai thằng bạn quay sang, nó bèn đáp một câu lấy lệ:

- Tao khác với chúng mày, tao sẽ hóa trang thành hải tặc... - Nó giơ chiếc nỏ trong tay mình lên, tự hào nói tiếp. - Đây là vũ khí của hải tặc Olan, chúng mày chắc không có đâu nhỉ?

- Bọn tao cần gì tới thứ ấy! - Elte cười bảo. - Mày chỉ dùng nó để bắn chim cò thôi chứ có ích gì đâu mà tinh tướng! Thậm chí còn bắn trượt nữa là...

- Mày đừng có chê sức mạnh của nó! - Olan bỗng rít lên đầy giận dữ. - Lúc đó là mới đầu sử dụng nên tao vẫn chưa quen, giờ tao tập bắn đã đời rồi thì nhất định sẽ không trượt nữa đâu!

Jay và Elte nhìn nhau cười hinh hích, Olan định lên tiếng thanh minh tiếp thì bỗng dưng nghe thấy những tiếng bước chân lạo xạo tới gần, một nhóm người gồm hai người lớn, một trẻ em đi ngang qua, rẽ vào bên trái để tiến về một cửa hàng. Ba thằng nhóc bất giác im lặng như tờ, nhìn theo bóng dáng của ba người lạ mặt kia, hai người đàn ông mặc đồ đen, một người thì to lớn, vạm vỡ một cách khác thường không khác gì người khổng lồ, trong khi người kia có dáng bình thường, đầu đội mũ chóp cao, mái tóc đen thẳng tắp dài tới tận ngang eo. Điều khiến ba thằng nhóc không rời mắt là đứa trẻ đi theo họ, một cô bé xinh xắn mặc chiếc váy màu đỏ đậm, trông thấp hơn bọn nó khoảng hai, ba tuổi, đầu đội nón kết lệch qua một bên, mái tóc dài, vàng như màu mật ong, chỉ cần nhìn từ xa thôi cũng tưởng tượng được vẻ mềm mại như tơ khi chạm vào mái tóc đó. Tiếng leng keng của chuông gắn trên cánh cửa vang lên khi người đàn ông to lớn nhất bước vào, hai người còn lại thì đứng chờ bên ngoài. Olan nhìn chăm chú hổi lâu, sau đó nói với hai đứa bạn:

- Bọn họ trông quen nhỉ, hình như tao thấy ở đâu thì phải.

- Tao cũng thấy quen quen. - Elte gật đầu xác nhận.

- Đó là những người sống trong lâu đài của Bá tước Hoa Hồng Đỏ. - Jay trả lời. - Tao không biết có phải không, nhưng nghe nói đứa bé kia

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC