All That Glitters

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
bạn thực sự, như Charles, và chỉ cần có họ là đủ. Nhưng bây giờ Robert đã đi và cô sống một mình, và những cái gai độc mà cô vẫn nhận đã bị mưng mủ trong tâm trí cô, làm những cơn đau nhức của cô sống dậy vào ban đêm. Phần lớn phụ nữ từ chối nói chuyện với cô và đàn động cư xử cứ như cô là trò chơi công bằng, và sự thật mà cô giữ im lặng hiển nhiên không đủ để thay đổi ý kiến của bất kì ai về cô. Nghĩ về nó bây giờ, cô nhận thấy rằng, ngoài Charles và Sallie ra, cô không có người bạn nào hết. Ngay cả Joel của Sallie cũng có một chút không tự nhiên với cô, và cô biết rằng anh không tán thành.

Nó không cho tới khi những cái bóng của buổi tối chập choạng bao phủ u ám căn phòng khuấy động cô từ chỗ ngồi chán nản trên sofa và đi một cách chậm chạp lên gác để đứng dưới vòi sen. Cô cảm thấy được làm dịu đi, và cô đứng dưới cái vòi phun một lúc lâu. Cho đến khi nước nóng bắt đầu tan biến, sau đó cô đi ra, lau khô, và mặc cái quần jean cũ bạc màu và cái áo thun. Phờ phạt cô chải tóc và thả lỏng nó trên vai, như nó thường thế lúc cô ở nhà. Duy nhất khi cô ra ngoài cô cảm thấy cần kiểu tóc trang nghiêm hơn, đem đến cho cô vẻ ngoài già dặn hơn, và cô sẽ không đi đâu tối nay. Giống như một con vật, cô chỉ muốn tìm thấy một góc tối và liếm láp những vết thương. 

Khi cô vào trong gian bếp, cô thấy Samatha di chuyển không ngừng nghỉ trong chiếc giỏ của cô; như Jessica quan sát, cau mày, con chó gầm gừ một tiếng rên nhỏ, rõ nét đau đớn và nằm xuống. Jessica bước tới và vuốt ve cái đầu đen mượt. “Vậy, có vẻ như đêm nay là đêm của mày, cô gái của tao! Cũng không phải thời gian trước đó. Và nếu tao nhớ một cách chính xác, nó là vào thứ bảy, mày chạy khỏi tao và để bản thân mắc vào trong sự trừng phạt này, vì vậy tao cho rằng đó là khen thưởng cái tốt, trừng phạt cái xấu.”

Samantha không quan tâm đến triết học, mặc dù vậy cô bé vẫn liếm bàn tay dịu dàng vuốt ve cô. Sau đó cô đặt đầu xuống và bắt đầu tiếng rên rõ nét trở lại.

Jessica ở trong bếp với con chó, và khi thời gian trôi qua vẫn không có chú chó con nào được sinh ra, cô bắt đầu lo lắng, cho Samantha xuất hiện tình trạng kiệt sức. Có gì sai sao? Jessica không có ý tưởng gì về chủng loài Romeo bốn chân mà Samantha đã từng gặp; có khả năng nào nó đã giao phối với giống chó lớn hơn và bây giờ những con chó con quá lớn để không được sinh ra? Chắc thế rồi, con chó nhỏ màu đen đã bị căng phình ra. 

Cô gọi tới ngôi nhà kế bên của Sallie, nhưng điện thoại điện thoại reng lên không ngừng và cô gác máy. Những hàng xóm của cô ấy đã ra ngoài. Sau khi cắn môi lưỡng lự một lúc, Jessica lấy cuốn danh bạ điện thoại và bắt đầu tìm kiếm số của bác sĩ thú y. Cô không biết nếu Samantha có thể được di chuyển trong khi nó đang sinh, nhưng có lẽ bác sĩ thú y làm những cuộc gọi tận nhà. Cô tìm thấy số và vươn tới điện thoại, nó reng lên ngay khi cô vừa mới chạm vào. Cô giật mình hét lên và nhảy lùi lại, sau đó cô tóm lấy ống nghe. “Cô Stanton.”

“Là Nikolas Constantinos.”

Tất nhiên là anh ta, cô nghĩ một cách điên cuồng. Ai khác lại có một giọng nói sâu lắng như vậy? “Anh muốn gì?” cô gặng hỏi.

“Chúng ta chưa kết thúc công việc_” anh bắt đầu.

“Nó sẽ vẫn chỉ bị giáng đoạn”, cô cắt ngang. “Con chó của tôi đang có những chú chó con và tôi không thể nói với anh. Chào nhé, anh Constantinos.” Cô gác máy và đợi một giây, sau đó nhấc ống nghe lần nữa. Cô nghe tiếng quay số khi cô kiểm tra lại số bác sĩ thú y lần nữa, sau đó bắt đầu quay số. 

Nữa giờ sau cô đang khóc trong tâm trạng thất vọng. Cô không thể có được bác sĩ thú y của cô, hoặc bất kì ai khác, trên điện thoại, chắc bởi vì hôm nay là tối thứ bảy, và cô chắc rằng Samantha sắp chết. Bây giờ con chó đang kêu ăng ẳng trong sự đau đớn cực độ, quằn quại và run lên với sức ép của những cơn co thắt của cô. Jessica cảm thấy bất lực kinh khủng, và cực kì đau buồn nên để cho những giọt nước mắt chảy xuống đôi má cô.

Khi chuông cửa reo lên, cô bò ra trả lời, vui mừng có vài công ty, ngay cả nếu người gọi không biết gì về những con chó. Có lẽ đó là Charles, người luôn bình tĩnh, mặc dù ông cũng sẽ vô dụng như cô. Cô giật mạnh cánh cửa để mở và Nikolas Constantinos bước vào cứ như anh ta sở hữu ngôi nhà, đóng cửa phía sau anh ta. Sau đó anh ta xoay lại cô và cô có cái nhìn thoáng qua của khuôn mặt dữ tợn, giận dữ trước khi biểu hiện của anh ta thay đổi đột ngột. Anh ta nhìn vào hình vẽ trên chiếc quần jean bạc màu của cô, bờm tóc cô và những vệt nước mắt trên mặt, và anh ta nhìn hoài nghi, như thể anh không tin rằng đó thực sự là cô. “Có gì không ổn?” anh hỏi khi anh móc ra một chiếc khăn tay và đưa nó cho cô.

Không suy nghĩ gì, Jessica lấy nó và lau hai má. “Nó_ đó là con chó của tôi,” cô nói yếu ớt, và nuốt vào những giọt nước mắt khác. “Tôi không nghĩ cô bé có thể sinh những con chó con của nó, và tôi không thể tìm được một bác sĩ thú y trên điện thoại…”

Anh ta cau mày. “Con chó của cô thực sự đang sắp sinh những chú chó con?”

Để trả lời, cô tuôn ra một dòng nước mắt khác, giấu mặt trong chiếc khăn tay. Đôi vai cô rung lên với sự thúc đẩy của những tiếng nức nở, và sau một lúc cô cảm thấy một cánh tay trượt quanh eo cô. 

“Đừng khóc,” Constantinos thì thầm. “Nó ở đâu? Có lẽ tôi có thể giúp.”

Tất nhiên, tại sao lại không? Bản thân cô nên nghĩ tới điều đó; tất cả mọi người đều biết các tỷ phú được đào tạo trong công việc chăn nuôi, cô nói với chính mình một cách cuồng loạn khi cô dẫn đường vào bếp.

Nhưng bất chấp sự phi lý của nó, Nikolas Constantinos cởi áo khoác ngoài và treo nó sau lưng ghế, tháo những chiếc nút bấm bằng vàng từ cổ tay áo và thả chúng vào trong túi quần, sau đó cuộn tay áo của chiếc áo sơ mi lụa trắng lên. Anh ta ngồi xổm trên những gót chân bên cạnh giường Samantha và Jessica quỳ bên cạnh anh, bởi vì Samantha có xu hướng dễ cáu kỉnh với những người lạ ngay cả khi cô bé ở trong tâm trạng tốt nhất. Nhưng Samantha không tỏ ý cáu kỉnh với anh ta, chỉ nhìn anh van nài, đôi mắt ướt khi anh lướt bàn tay nhẹ nhàng trên cơ thể sưng phồng và kiểm tra cô. Khi anh ta kết thúc, anh vuốt ve đầu Samantha nhẹ nhàng và thì thầm vài lời bằng tiếng Hy Lạp với âm thanh mềm mại, sau đó anh quay đầu lại cười trấn an Jessica. “Mọi thứ dường như đã trở lại bình thường. Chúng ta sẽ thấy một chú chó con trong vài phút nữa.”

“Thật à?” Jessica hỏi, tâm trạng vui sướng của cô đang leo thang khi nỗi sợ hãi giảm bớt. “Samantha ổn chứ?”

“Vâng, cô để bản thân lo lắng chảy những giọt nước mắt vô nghĩa. Cô bé đã có một lứa đẻ trước đó chưa?”

Jessica buồn ba lắc đầu, giải thích, “Trước đó, tôi đã luôn giữ chặt cô bé. Nhưng lần này, cô nhóc điều khiển trượt khỏi tôi và, well, anh biết nó tiếp theo như thế nào rồi.”

“Mmmm, vâng, tôi biết nó tiếp theo thế nào,” anh chế giễu nhẹ nhàng. Đôi mắt đen của anh trượt trên thân hình mảnh dẻ của cô và làm cô nhận thức rằng anh đã có ý khác trong câu nói đó. Anh là một người đàn ông và anh nhìn vào cô như một người phụ nữ, với những giá trị của một phụ nữ, và theo bản năng, cô rút khỏi sự đánh giá nam tính của anh. Nhưng bất chấp điều đó, bất chấp tất cả mọi thứ anh đã nói với cô chiều hôm đó, bây giờ cô cảm thấy tốt hơn khi anh khi có anh ở đây. Bất cứ điều gì khác từ anh, anh vẫn là người đàn ông có năng lực.

Samantha kêu một tiếng ăng ẳng ngắn, sắc nét và Jessica trở nên lo lắng cho con chó của cô. Nikolas đặt cánh tay lên vai Jessica và kéo cô dựa vào anh làm cô cảm thấy như muốn nổ tung bởi sức nóng cơ thể anh. “Nhìn này, nó đang bắt đầu,” anh thì thầm. “cho một chú cún đầu tiên.”

Jessica quỳ đó, bị mê hoặc, đôi mắt cô mở to và long lanh như một đứa trẻ, khi Samantha sinh ra năm nhóc trơn mượt, đang loay hoay với những tạo vật bé nhỏ mà cô bé đẩy lần lượt từng đứa ra khỏi sự ấm áp của bụng cô. Khi nó trở nên rõ ràng rằng Samantha đã kết thúc ở đứa thứ năm, khi tất cả những tiếng kêu ăng ẳng nhỏ bé được kéo xích lại gần, tựa lên cái bụng lông đen và con chó đang nằm đó trong trạng thái mệt mỏi đầy mãn nguyện. Nikolas đứng dậy và kéo Jessica lên, ôm cô một lúc cho tới khi cảm giác trở lại trên đôi chân tê cứng của cô.

“Đây có phải là lần sinh đầu tiên mà cô chứng kiến?” anh hỏi, nâng cằm cô lên với ngón tay cái của anh và cười vào đôi đôi mắt mụ mị của cô

“Vâng…không phải nó rất tuyệt sao?" Cô thì thào.

Chương 2 (tt)

“Kì diệu,” anh đồng ý. Nụ cười phai nhạt dần trên đôi môi anh và anh thăm dò khuôn mặt đang ngẩng lên nhìn anh. Khi anh nói, giọng nói anh thấp và bình thản. “Bây giờ mọi thứ đều tốt; nước mắt của cô đã khô, và cô là người đàn bà trẻ, may mắn. Lúc đến đây tôi đã xác định sẽ làm lay chuyển thái độ của cô. Tôi đề nghị cô không nên trì hoãn với tôi nữa, Jessica. Vì tính khí của tôi”_ Đôi vai rộng khẽ nhún xuống, cứ như trong việc chấp nhận một cái gì đó anh không thể thay đổi_ “rất không bình tĩnh”

Ý thức mơ màng, cô nhận ra việc anh đã sử dụng tên cô, và chiếc lưỡi anh đã có vẻ nấn ná trong những âm tiết đó, sau đó cô vội vàng đặt tay lên cánh tay anh. “Tôi xin lỗi,” cô xin lỗi một cách ấm áp. “Tôi sẽ không làm điều đó nếu như tôi đã không quá lo lắng về Samantha. Tôi đã cố gọi cho bác sĩ thú y.”

“Bây giờ tôi nhận ra điều đó. Nhưng lúc nãy tôi nghĩ cô chỉ đang tống khứ tôi đi, và cũng rất thô lỗ. Dù sao chăng nữa, tôi đã không trong tâm trạng tốt sau khi cô thoát ra khỏi tôi chiều nay. Nhưng khi tôi nhìn cô…” Đôi mắt anh nheo lại khi đưa mắt nhìn ngang nhìn dọc cô lần nữa. “Cô làm tôi quên hết cơn giận dữ của mình.”

Cô ngây người ra nhìn anh chằm chằm một lúc trước khi cô nhận ra, cô không phủ một lớp trang điểm nào trên mặt, tóc cô lộn xộn xõa xuống vai, và tệ hơn tất cả, cô đang đi chân không! Thắc mắc tại sao anh vẫn nhận ra cô! Thay vì định tiến tới chà đạp người phụ nữ của thế giới thượng lưu, anh lại tìm thấy một cô gái lôi thôi, mít ướt. Nét ửng hồng lan tỏa trên đôi má cô.

Lo lắng, cô kéo một lọn tóc ra khỏi mặt. “Tôi_ ừmm_ tôi phải trông nhếch nhác lắm,” cô lắp bắp, và anh vươn tới và chạm vào mái tóc vàng óng của cô, làm cô quên mất nửa câu còn lại định nói là gì.

“Không, em không trông nhếch nhác,” anh khẳng định một cách lơ đãng, ngắm nhìn mái tóc trượt dài xuống những ngón tay anh. “Cô trông trẻ một cách khuấy động, nhưng lại rất đáng yêu vì hàng mi đẫm lệ và mí mắt sưng phồng.” Đôi mắt đen của anh chợt quay lại nhìn nàng. “Cô đã dùng bữa tối chưa, Jessica?”

“Ăn tối?” cô hỏi mơ hồ, trước khi trong đầu tưởng tượng cô tự đá vào mình vì không phản ứng nhanh hơn và cam đoan với anh rằng cô đã thực sự có bữa ăn của mình.

“Vâng, ăn tối,” anh chế giễu. “Tôi có thể thấy cô vẫn chưa. Thay đồ nhanh đi và tôi sẽ chở cô ra ngoài ăn tối. Chúng ta vẫn còn chuyện phải bàn và tôi nghĩ nó sẽ khôn ngoan hơn nếu không thảo luận ở nơi riêng tư, như nhà của cô.”

Cô không chắc ý đó của anh nghĩa là gì, nhưng cô biết tốt hơn là không nên yêu cầu một sự giải thích. Cô miễn cưỡng đồng ý. “Nó sẽ làm tôi mất khoảng 10 phút,” cô nói. “Anh có thích uống gì đó không trong khi tôi thay quần áo?”

“Không, tôi sẽ chờ cho đến khi cô xong,” anh nói

Jessica chạy lên cầu thang và rửa mặt bằng nước lạnh, nó làm cô cảm thấy khá lên. Khi cô trang điểm, cô để ý thấy môi cô cong lên với nụ cười khẽ, và nó sẽ không biến mất. Khi cô hoàn thành xong việc trang điểm, cô tự ngắm bản thân và bị lo âu bởi hình ảnh của cô trong gương. Bởi vì cơn khóc tức tưởi lúc nảy làm mí mắt cô sưng húp, nhưng với lớp phấn mắt và mascara phủ lên, chúng chỉ trong có vẻ buồn ngủ và tròng mắt phảng phất vẻ u sầu, màu xanh ươn ướt, đôi mắt dài Ai Cập chất chứa ánh nhìn đam mê được thỏa mãn. Đôi má nở rộ với sắc màu tự nhiên, vì trái tim đang đập rộn ràng trong lòng ngực, và cô cảm thấy thôi thúc rung động trên môi, làm nó vẫn mỉm cười.

Bởi vì giờ là buổi tối, nên cô xoắn tóc thành từng lọn trên đỉnh đầu và kẹp nó lại với cái móc hình con bướm bằng vàng. Cô sẽ mặc váy dài, và cô biết chính xác cái nào cô muốn. Đôi tay cô rung nhẹ khi cô lôi nó ra khỏi tủ, một cái dây nơ lụa màu trắng tinh khiết. Cô bứơc vào trong nó và kéo vạt áo lên, sau đó siết chặt dây đai sau cỗ. Bộ uốn quanh khuôn ngực cô như một làn da khác, những dãi lụa rủ xuống trong những nếp gấp duyên dáng thả dài xuống đôi chân cô_thực ra thì chiếc váy dài khỏi đôi chân qua, cho tới khi cô bước vào trong đôi giày. Độ dài thật hoàn hảo. Cô choàng một tấm khăn choàng vàng quanh cánh tay và cô đã sẵn sàng, ngoại trừ nhét vào trong chiếc ví nhỏ đi dự tiệc cây lược và thỏi son_ và ghi nhớ lấy theo chiếc chìa khóa nhà vào phút cuối. Cô phải bước xuống cầu thang một cách trang nghiêm hơn lúc cô đi lên, để cho các dây giày thanh nhã của cô không bị tuột ra, và cô chỉ vừa đi xuống nửa đường thi Nikolas đã xuất hiện từ phòng khách và đến đứng ở chân cầu thang, chờ đợi cô. Ánh mắt anh bao trọn từng inch của cô trong lớp lụa trắng lung linh và cô rung lên dưới biểu hiện đó cứ như cô có thể nhìn thấu bên trong chúng. Anh trông...đói khát. Hoặc…gì nữa?

Khi cô xuống tới bậc dưới cùng, cô dừng lại và nhìn anh ta, hết lần này đến lần khác, nhưng cô vẫn không quyết định được cái vẻ lấp lánh trong đôi mắt sâu đen ấy là gì. Anh đặt tay lên cánh tay cô và dìu cô xuống bậc cuối, sau đó không nói một lời, kéo tấm khăn choàng và khoác nó trên đôi vai trần của cô. Cô rung lên một cách vô thức dưới cái chạm của anh, và cái nhìn của anh nhanh chóng hướng lên cô; lúc này tất cả những gì cô có thể làm là đối diện với nó, vì cô đã để mình bị khuấy động bởi cái chạm nhẹ của những ngón tay anh. 

“Cô…quá đẹp,” anh nói thì thào.

Ý đó là gì vậy? Cô liếm môi không chắc chắn và đôi tay anh siết chặt trên vai cô; một cái nhìn hướng lên thoáng qua để khám phá ra ánh nhìn của anh lướt nhanh qua lưỡi cô. Tim cô thình lình nhảy lên một cách hoang dại phản ứng lại cái nhìn mà cô thấy, nhưng anh đã bỏ tay ra khỏi cô và bước lùi lại.

“Nếu chúng ta không đi bây giờ, thì chúng ta sẽ không đi được luôn,” anh nói, và cô biết chính xác ý đó là gì. Anh muốn cô. Anh đã không thưà nhận rằng anh luôn cố gắng sử dụng sức quyến rũ theo trình tự để đoạt được người phụ nữ theo cách riêng của mình, phải vậy không?

Anh chắc chắn phải muốn những cổ phần đó, cô thầm nghĩ, bây giờ cảm thấy thoải mái hơn khi cô quyết định rằng anh chỉ thể hiện cử chỉ say đắm để tiếp cận cô vì những cổ phần. Constantinos trong trạng thái say đắm thật sự chắc phải phá hủy khả năng nhận thức của phụ nữ, cô nghĩ, nhưng giác quan nhạy bén của cô đã bình tĩnh với nhận xét những thứ anh chi phối và cô có thể suy nghĩ rõ ràng lần nữa. Cô cho là cô sẽ phải bán những cổ phần; Charles đã khuyên như thế, và bây giờ cô biết chắc chắn cô sẽ không thể tiếp tục coi thường người đàn ông này. Cô sẽ nói với anh ta trong bữa tối rằng cô sẽ sẵn sàn bán những cổ phần cho anh ta.

Anh đã bật tất cả những bóng đèn, ngoại trừ chỗ tối lờ mờ trong bếp cho Samantha, và bây giờ anh kiểm tra chắc chắn cánh cửa được khóa sau lưng họ. “Cô không có bất kì người giúp việc nào sống cùng với cô?” anh hỏi, cau mày, tay trượt xuống khuỷu tay cô khi họ đi tới chiếc xe của anh.

“Không” cô trả lời, vui thích hiện rõ trong giọng nói. “Tôi không quá bề bộn và tôi cũng không ăn quá nhiều, do đó toi không cần người giúp việc nào cả.”

“Vậy điều đó có nghĩa là cô ở một mình vào ban đêm.”

“Tôi không sợ, không khi ở với Samantha. Nó sẽ sủa khi nghe thấy tiếng bước chân lạ, và bên cạnh đó, Sallie và Joel Reese ở phía bên cạnh, nên tôi không thực sự cô đơn.

Anh mở cửa chiếc xe thể thao và giúp cô ngồi vào trong, sau đó đi vòng qua phía anh. Cô thắt dây an toàn, nhìn thích thú vào những mặt số và đồng hồ đo khác nhau. Cái này trong giống như buồng lái máy bay, và chiếc xe thật kì quặc với những gì cô nghĩ ở anh ta. Chiếc xe limousine khổng lồ với tài xế mặc đồng phục biến đi đâu rồi? Khi anh trượt vào chỗ ngồi của mình và thắt dây an toàn, cô nói, “Anh thường tự lái xe một mình à?”

“Không, nhưng có đôi lần sự có mặt của tài xế là không mong đợi,” anh nói, khẽ cười. Tiếng động cơ rống lên khi anh cho xe chuyển bánh, di chuyển về phía trước với cái phóng nhanh êm nhẹ, đẩy cô trở lại trong ghế ngồi.

“Cô có bán bất động sản quốc gia?” anh hỏi không không, làm cô tự hỏi anh ta biết về cô nhiều như thế nào. Chỉ nhiều hơn tin đồn xấu xa đó, một cách quá hiển nhiên; nhưng anh đã biết Robert trước đám cưới của họ, nên nó chỉ là tự nhiên khi anh muốn biết về quê nhà của Robert.

“Robert đã bán nó một năm trước khi anh ấy chết,” cô nói đều đều. “ Và sau khi anh ấy chết, tôi để căn biệt thự ở đó; nó quá lớn và tốn kém để chỉ cho tôi. Nửa căn nhà của tôi chỉ đủ lớn.”

“Tôi nghĩ rằng một căn chung cư nhỏ hơn sẽ tốt hơn.”

“Tôi thực sự không thích những căn chung cư, và vì có Samantha. Nó cần có không gian để chạy nhảy, và hàng xòm thì thân thiện, với nhiều trẻ con.”

“Không thật hấp dẫn lắm,” anh nhận xét lạnh lùng, và cơn giận dữ của cô bốc lên một chút trước khi cô dập tắt nó với một tràn cười.

“Không khi anh nghĩ những cửa hàng giặt khô là hấp dẫn,” cô đồng ý, cười tủm tỉm. “Nhưng nó yên tĩnh, và phù hợp với tôi.”

“Trong cái váy đó, cô trông cứ như được bao bọc bởi những viên kim cương và bộ lông chồn, không phải cửa hàng giặt khô.”

“ Well, thế còn anh?” cô hỏi vui vẻ. “Anh trong chiếc áo sơ mi lụa và bộ com lê đắt tiền, ngồi chồm hổm giúp một con chó đang đau đẻ?”

Anh chiếu tới cô ánh nhìn phản chiếu trong những tia sáng xanh lá cây từ việc va chạm. “Trên đảo, cuộc sống đơn giản hơn ở London và Paris. Tôi lớn lên ở đấy, chạy nhảy rong chơi như một chú dê nhỏ.”

Cô có tưởng tượng hình ảnh anh khi là một cậu bé mảnh khảnh, đôi mắt đen lấp lánh khi anh chạy chân trần trên những ngọn đồi gồ ghề trên đảo. Có phải thời gian và tiền bạc và những lớp vỏ ngoài tinh tế đã dập tất sự cuồng nhiệt trong những năm đầu đời của anh? Sau đó, ngay cả khi cô hình thành suy nghĩ đó trong tâm trí, cô biết anh vẫn hoang dã và không thể thuần phục được, mặc dù chiếc áo sơ mi lụa mà anh mặc.

Cuộc đối thoại chấm dứt sau đó, mỗi người họ tập trung với những suy nghĩ riêng, và nó vẫn không cho tới khi anh dừng lại ngay trước ánh đèn le lói của một nhà hàng và người gác cổng tới mở cửa xe cho họ, và đó là khi Jessica nhận ra nơi anh chở cô tới. Những ngón tay siết chặt thành nắm đấm ngay khi cơn sợ hãi xoắn vào trong dạ dày của cô, nhưng cô thả lỏng hai bàn tay. Anh không thể biết cô thường lẩn tránh những nơi như thế này_ hoặc nếu anh biết thì sao? Không, điều đó không thể. Không ai biết nỗi đau của cô; cô đã luôn giữ bản thân tách xa khỏi chỗ này.

Hít một hơi thở sâu, cô để mình được giúp ra khỏi xe, sau đó nó được lái đi khỏi và Nikolas đặt tay lên khuỷu tay cô, hộ tống cô tới cửa. Cô sẽ không để điều đó làm phiền cô, cô nói với chính mình một cách quyết liệt. Cô sẽ trò chuyện với anh và ăn bữa tối của cô và nó sẽ được kết thúc. Cô không phải chú ý đến bất kì ai khác mà họ có thể gặp.

Sau vài ăn tối bên ngoài sau cuộc hôn nhân của họ, Robert nhận ra rằng nó cực kì đau khổ với cô dâu trẻ của ông khi bị công chúng xa lánh bởi mọi người đều biết ông, và họ đã dừng việc ăn bên ngoài ở các nhà hàng dành riêng cho giới thượng lưu mà ông đã luôn lui tới. Nó đã từng là nhà hàng đặc biệt này, nơi một nhóm người đã quay lưng lại với cô theo cả nghĩa đen, và Robert đã dịu dàng dắt cô đi khỏi ngay giữa bữa ăn của họ trước khi cô khóc nức nở như một đứa con nít trước mặt tất cả mọi người. Nhưng đó đã là chuyện của năm năm về trước, và mặc dù cô không bao giờ hết kinh hoàng trước ý nghĩ an tối ở một nơi như vậy_ và đặc biệt là nơi này_ cô ngẩng đầu tự hào và bước đi không chút do dự qua những cánh cửa đang được giữ cho mở bởi người gác cửa mặc đồng phục.

Người quản lý đưa ánh nhìn lướt vào Nikolas và cúi đầu. “Ông Constantinos, chúng tôi thật vinh dự!”

“Chào buổi tối, Swaine; chúng tôi thích một cái bàn yên tĩnh. Tránh xa đám đông.”

Khi họ đi theo người quản lý, lối đi quanh co giữa những cái

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC