Chương 13: Mèo nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Lời tác giả: daddy nanamiiiiii gâu gâu gâu ẳng ẳng ẳng đẹp quáaaaaa)

Miệng của Y/n bị chặn đứng bởi một nụ hôn mạnh bạo của Nanami, anh ấy cư nhiên đưa lưỡi của mình vào trong, càn quét như muốn nuốt cả cô vào bụng, đôi mắt nâu ôn hòa giờ lại trở nên đói khát và hoang dã lạ thường....

Sau khi nụ hôn kết thúc, Y/n thở hổn hển, không tỉnh táo chút nào nhìn người đàn ông đang đè lên người mình hiện tại, chỉ lắp bắp nói được tên của anh ấy:

- N-Nanami...

Nanami lúc này đang đưa tay sờ nắn hai chiếc tai mèo trên đỉnh đầu Y/n, trầm giọng nói:

- Y/n, cất tai mèo với đuôi đi, em có biết em đang tỏa mùi kích thích thế nào không hả...?

Y/n ngơ ngác nghe lời, lập tức mấy thứ đó biến mất. Nhưng Nanami vẫn không cảm nhận được mình có gì khác, hóa ra dù có tỏa mùi hay không, cô ấy vẫn làm anh phát điên lên như vậy. Vùi mình vào trong hõm cổ của Y/n, anh ấy hôn lên đó nhẹ nhàng, đổi lại vài tiếng cười khúc khích vì nhột của cô ấy. Đến khi đến chỗ xương quai xanh, Nanami ngừng lại một lát, rồi bỗng hạ mình xuống, cắn ngay ở dưới đó. Y/n lập tức rên nhỏ một tiếng vì đau, đôi mắt trong suốt chực trào, nhìn vô cùng ủy khuất.

Ngay sau đó, Nanami đột nhiên đứng thẳng người dậy, và rời khỏi giường của Y/n, bỏ lại một câu:

- Tôi muốn làm chuyện này với em khi em tỉnh táo và cho phép tôi làm vậy. Hôm nay tôi thất lễ rồi, Y/n, em mau ngủ đi.

Y/n lúc này cũng đã thấm mệt, lẩm nhẩm thêm vài câu nữa, rồi cũng nhắm chặt mắt chìm vào giấc ngủ. Nanami nhìn cô gái trên giường một hồi lâu, cuối cùng đặt một nụ hôn lên trán của cô ấy.

- Ngủ ngon nhé, mèo nhỏ của tôi.

----------------

Có tí hơi men nên đương nhiên "mèo nhỏ" ngủ rất ngon, chỉ là buổi sáng khi tỉnh dậy và một đống ký ức hỗn độn từ hôm qua ập vào đầu, tôi mới như phát khùng lên. Lồng ngực ấm áp của Nanami, nụ hôn mạnh mẽ của anh ấy, còn cả vết cắn đã bầm tím ở xương quai xanh kia, đều khiến tôi muốn đập đầu vào tường vì ngại ngùng. Ờ không, tôi đập thật.

Nanami đã ra khỏi phòng để đi lấy đồ ăn sáng, lúc anh ấy về thì bắt gặp Y/n đang đứng trước gương xem xét vết cắn của anh tối qua, thấy anh liền đỏ mặt giật bắn cả người lên. Nanami tiến đến gần Y/n, tay sờ thử vào vết tím bầm nhỏ kia, là hôm qua anh cắn hơi mạnh hay do da thịt cô ấy quá nhạy cảm nhỉ?

- Xin lỗi em, hôm qua tôi hơi mất tự chủ. Sờ vào như này có đau không?

- Hơ, hơi hơi nhói chút thôi ạ.

- Xin lỗi.

- .... Anh biết không, người khác đã có thể làm quá hơn thế này nhiều. Cảm ơn anh vì đã tôn trọng em. Vả lại, là do em đã tỏa hương khi biết thành mèo nên anh mới mất tự chủ mà...

Tôi trả lời, mặt còn đỏ hơn nữa. Nhưng đúng là tôi gặp may rồi, chứ đứa con gái say xỉn như tôi lại còn tỏa mùi hương hấp dẫn người khác vẫn ngủ một mạch ở trong nhà nghỉ đến sang không làm sao đã là tốt lắm rồi.

- Không đâu Y/n. Dù em không tỏa hương, tôi vẫn muốn và có thể sẽ làm như vậy.

- N-Nanami...? H-Ha, a-anh nói gì thế...

- Em định lờ đi đến bao giờ vậy Y/n? Để tôi nói thẳng luôn vậy, tôi thích em, Y/n. Ngay bây giờ tôi muốn hôn em đến khi em không thở được, rồi đè em xuống, để lại nhiều vết cắn như vậy ở khắp cơ thể em, đánh dấu em là của tôi, em luôn khiến tôi phát điên lên, dù em có làm gì đi chăng nữa. Như vậy, em hiểu rồi chứ?

Vừa nói Nanami vừa áp sát tôi, tôi hoảng hốt khụy xuống đất, chạm mắt với người đàn ông đang quỳ một gối xuống trước mình. Tôi có thể cảm nhận được, chú lực anh ấy trở nên lộn xộn và khó kiểm soát, minh chứng cho thấy bây giờ anh ấy đang mất bình tĩnh thế nào. Nanami mất bình tĩnh sao? Còn là vì tôi nữa?

- Em xin lỗi Nanami, em bây giờ có quá nhiều vấn đề. Em không thể chấp nhận tình cảm của anh được, thực sự xin lỗi!!

Đúng vậy, quá nhiều vấn đề. Nanami hay là Kamo, đều là những người khiến tôi rung động, nhưng tôi hiện tại chưa sẵn sàng để bước vào một mối quan hệ, tôi phải xử lí rắc rối của mình trước đã. Tôi vẫn duy trì eye contact với Nanami, nét mặt cương nghị nghiêm túc của anh ấy thực sự rất đẹp, giờ còn vương vất nơi đâu vẻ kiên nhẫn nữa.

- Tôi hiểu rồi. Nếu vậy thì, tôi theo đuổi em được chứ?

- ... Hơ.... Ch-chắc là được ạ....

Tôi thấy mặt mình nóng bừng lên, nhưng tôi không có quyền gì để bảo anh ấy không làm thế cả, tôi mới là người đột nhiên xông vào thế giới của họ mà. Hơn nữa, tôi không ghét Nanami chút nào, mọi thứ về anh ấy đều hoàn hảo, chuẩn husband material, chỉ là tôi tạm thời chưa có ý định cưới hỏi yêu đương gì hết.

-------------

Từ lúc ấy trở đi, mối quan hệ của chúng tôi trở nên mập mờ hơn một chút, suốt dọc đường về, anh ấy không làm gì quá phận cả, nhưng ánh mắt chăm chú và những lần cơ thể chúng tôi chạm vào nhau, đều khiến tôi tim đập chân run. Nanami dường như đang tán tỉnh một cách chậm rãi, anh ấy cười mỉm khi thấy tôi dễ dàng đỏ mặt vì skinship hay xoay mặt đi để tránh eye contact. Tôi chẳng hiểu vì sao tự nhiên mình lại thụ động như vậy? Đâu phải là không có chút kinh nghiệm tình trường nào đâu... cứ như này thì sẽ bị Nanami xoay vòng vòng như chong chóng mất...

Ijichi chở chúng tôi về trường chú thuật, tôi nhảy xuống xe, khẽ cúi đầu chào Nanami. Lần này tôi quyết định nhìn thẳng vào mắt anh ấy, rồi nở nụ cười mà tôi biết là khá hút hồn của mình. Cảm nhận được người trong xe đờ người ra, tôi mới đắc thắng quay đầu đi vào trong, tấn công đúng là cách phòng thủ tốt nhất mà~ Nanami, muốn chơi trò mèo vờn chuột với em sao, đừng tưởng em hiền mà lấn tới nhé~

Tôi vui vẻ nhảy nhót trở về ký túc xá, tâm trạng của tôi không tồi một chút nào, ít nhất là cho đến khi bắt gặp người đang đứng chờ trước cửa phòng mình.

- Aaah, Y/n-chan~ Vừa biết tin em trở về là tôi liền đến tìm em ngay~

Tại sao lại là tên này vậy? Từ lúc trở lại thế giới này đến giờ, Gojo Satoru vẫn là người làm tôi ngứa mắt nhất. Đã mạnh rồi thì thôi đi, tính lại còn trẻ trâu kì quái thế nào, và hơn cả, tôi chưa bao giờ đọc được suy nghĩ gì của anh ta qua ánh mắt cả. Lục nhãn của gia tộc đó, thực sự khiến tôi lạnh sống lưng.

- Để làm gì vậy, Gojo?

- Em không định mời tôi chút trà sao?

Tôi thở dài, mở cửa phòng và đi vào trong. Nói thật, chiều cao 1m90 của Gojo đứng ở đằng sau tôi luôn khiến tôi cảm thấy bị đe dọa, mong anh ta rời khỏi phòng tôi sớm. Sau khi Gojo vào phòng tôi xong, anh ta thoải mái như ở nhà nhìn ngắm từng đồ vật xung quanh, bình luận lăng quăng:

- Chà, rèm cửa phòng em xinh thật đó, Y/n-chan~

- Đồng hồ phòng em chậm 2s hay sao đó Y/n~

- Để tôi xem em đọc những sách gì nào... etou... /tên sách yêu thích/, /tên sách yêu thích 2/

Tôi mất gần hết kiên nhẫn của mình, đưa tay ra ngăn Gojo lôi từng quyển sách của mình ra, lườm anh ta:

- Anh đến đây chỉ để nhận xét về phòng em sao?

- Không phải, thực ra tôi muốn kể cho em về vài sự việc buồn cười xảy ra khi em đi vắng cơ. Nhưng mà trước đó, chẳng phải đó là áo của Nanami sao?

Anh ta chỉ lên chiếc blazer tôi đang mặc trên người.

- Đúng vậy, Nanami cho em mượn khoác tạm đó.

Gojo tiến lại gần tôi, tay sờ vào tay áo của Nanami, rồi bất ngờ anh ta vạch một bên cổ áo của tôi ra:

- Sau khi hay trước khi anh ta làm như này với em vậy?

Tôi giật thót, lập tức đập tay của Gojo ra, che lại vết bầm tím ở xương quai xanh của mình. Ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt anh ta, hôm nay anh ta đeo kính râm chứ không phải băng đen che kín mắt, nhưng được cái nhìn vẫn ngứa đòn y như vậy:

- Lục nhãn của anh chỉ dùng cho những việc này thôi sao, Gojo?

- Hmmmm, tôi chỉ không ngờ Nanami nhìn như vậy mà lại mạnh bạo thế, hai người ngủ với nhau rồi sao?

Thái độ bình thản của Gojo khi nói về chuyện ấy khiến tôi sốc, mặt lập tức nóng bừng lên, cuống lên một chút và giải thích:

- K-Không phải, là do em biến thành mèo, tỏa mùi nên Nanami bị mất tỉnh táo, bọn em chưa làm gì cả!!!

- Hể? Vậy tức là tôi vẫn có cơ hội đúng không, Y/n-chan?

(Lời tác giả: ehe eheeeeee cho mng một cái cliffhanger yên tâm từ mấy chương sau trở đi sẽ vui lắm á 😏)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net