Chương 3: Nanami

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Xin lỗi, cô ấy là bạn hẹn của tôi.

Một anh trai tóc vàng, mặc sơ mi cùng cà vạt đốm đen vàng, nhìn vô cùng menly và trưởng thành đã giải vây cho tôi. Và quan trọng hơn cả là, tôi cảm nhận được chú lực mạnh mẽ của anh ấy, là chú thuật sư! Mắt tôi sáng lên, lập tức cùng anh ấy diễn kịch, cười mỉm với hai tên nhãi ranh kia:

- Em xin lỗi nhé, bạn hẹn của em đến rồi~

Hai tên kia cau có một chút rồi lập tức rời đi, có vẻ chúng hơi sợ anh trai đứng chắn trước mặt tôi này. Ngay sau đó, tôi cảm ơn anh trai này:

- Cảm ơn anh đã giải vây cho em.

- Không có gì. Con gái như em không nên đi vào bar lúc tối muộn như này.

Nói liền anh ấy định quay người rời đi, tôi ngay lập tức dùng tay níu phần góc áo sơ mi của anh ấy, không nhanh không chậm nói với theo:

- Anh là chú thuật sư phải không ạ?

Quả nhiên anh ấy dừng lại ngay lập tức, đúng là không phải ai cũng giấu chú lực của mình đi để trông giống người bình thường như tôi. Tôi cười mỉm đáp lại ánh nhìn thăm dò của anh trai mang đậm vibe daddy này, tự mình giới thiệu:

- Em là Y/n, em là chú thuật sư từ vùng khác đến, em có thể hỏi anh vài thứ được chứ?

- Nanami Kento.

Là tên của anh ấy. Nanami ngồi xuống đối diện tôi, coi như đồng ý tiếp chuyện, tuy mắt nhìn tôi vẫn còn cảnh giác xen lẫn tò mò.

- Em giấu chú lực của mình đi sao?

- Vâng, em không muốn để lộ quá nhiều về bản thân. Anou, thực ra em muốn hỏi anh về trường Chuyên chú thuật Tokyo, em đang cần đến đó thăm bạn thời thơ ấu mà lại không biết đường...

Rồi tôi bắt đầu kể lể về việc muốn tạo bất ngờ cho bạn mình, còn bịa đặt ra là chúng tôi từng thề ước sẽ đều trở thành chú thuật sư. Nanami có vẻ tin câu chuyện của tôi, dù sao thì nó cũng là thật, sai mỗi cái là "bạn" của tôi là quái vật 4 tay 2 đầu đặc cấp bị ghê sợ nhất giới chú thuật mà thôi =))) Anh ấy nhấp một ngụm mojito bạc hà trên tay, chầm chậm nói:

- Trường Chuyên chú thuật được kết giới giấu đi, nằm ở một ngôi chùa trên núi, nên sẽ hơi khó để người chưa biết đường đến được tới nơi, nếu em muốn thì anh có thể dẫn em đi.

- Thật sao?! Vậy thì phải làm phiền anh rồi, Nanami-san!

Tôi khá bất ngờ trước sự tử tế của Nanami. Anh ấy trông có vẻ lạnh lùng, nhưng có vẻ là một người tốt bụng đây. Tôi mỉm cười đầy thiện ý với anh ấy, sau đó lại nghe anh ấy nói:

- Ngày mai ở trong trường có diễn ra Hội giao lưu tỷ muội với trường Chú thuật Kyoto, anh sẽ đưa em đến chỗ cổng trường rồi em tự tìm vào ký túc xá nhé.

- Dạ vâng ạ, cảm ơn anh nhiều ạ!

Chúng tôi hẹn nhau vào chiều mai khi Nanami tan làm cũng như Hội giao lưu kết thúc, anh ấy sẽ dẫn tôi đi. Khi chia tay nhau, tôi còn được tặng thêm danh thiếp có số điện thoại của Nanami, liền lưu anh ấy thêm vào danh bạ.

--------------

Về đến khách sạn tôi đang tạm ở, tôi nhảy lên giường, đầy háo hức nghĩ về ngày mai khi được gặp Sukuna. Qua cả nghìn năm rồi, liệu anh ấy còn nhớ tôi không nhỉ? Anh ấy sẽ chào đón tôi chứ? Ảnh mạnh lên nhiều không vậy? Tôi còn có thể làm thân với anh ấy chứ? Dòng suy nghĩ như tuôn trào, dẫn tôi đi đến đủ mọi viễn cảnh có thể xảy đến vào ngày mai, tuy không có cái nào chính xác cả. Tôi bỗng nhớ hồi trước anh ấy hay ôm tôi vào lòng, và tôi cuộn tròn người lại rúc vào ngực anh ấy, chúng tôi đã nằm như vậy, bám lấy hơi ấm của nhau đêm qua đêm. Thật ấm áp, tôi cứ như vậy chìm vào mộng đẹp, miệng còn lẩm bẩm gọi tên Sukuna, giống như một đứa trẻ vậy...

Sáng hôm sau tỉnh giấc, tôi quyết định sẽ đi mua sắm để trông dễ nhìn một chút. Dù sao thì, đó là Sukuna mà, ý tôi là, ừm, anh ấy rất đẹp, mọi người biết rồi đấy.

Cuối cùng thì tôi quyết định mặc áo sơ mi xanh biển với váy bò ngắn cạp cao để trông trẻ trung năng động. Nhìn gọn gàng và tươi tắn hơn thường ngày, tôi tự nhủ thầm khi nhìn vào trong gương. Tôi thoa lên môi một lớp son mọng nhẹ nhàng cùng với má hồng dịu dàng, đây chắc là dáng vẻ tình đầu của đa số các thanh niên rồi đấy. Cười trước sự tự luyến của bản thân, tôi xách một túi đeo chéo nhỏ và đến gặp Nanami tại điểm hẹn. Khi tôi đến thì anh ấy đã đứng sẵn ở đó rồi. Đúng là một quý ông, tôi cười mỉm và vẫy tay gọi:

- Nanaminnnnn~

Anh ấy giật mình trước cách tôi gọi, và khi anh ấy chạm mắt tôi, tôi thấy ảnh đơ ra trong vài giây. Đây là phản ứng mà tôi mong chờ, có vẻ hôm nay tôi nhìn không tồi đâu. Nanami lấy lại bình tĩnh nhanh chóng, rồi mặt thản nhiên như không nói:

- Hôm nay em nhìn xinh lắm, Y/n.

Vành tai phiếm hồng bán đứng anh ấy, tôi cười gian xảo trong bụng, rồi cũng đáp lời:

- Anh thì vẫn đẹp trai như tối qua vậy~

Tôi không nghĩ vẻ bề ngoài quan trọng đến thế, nhưng tôi tự cảm thấy vui vẻ khi thấy mình xinh đẹp trong gương. Chẳng phải là cho ai cả, chỉ là tôi yêu bản thân tôi như vậy thôi. Nanami có vẻ hơi ngượng ngùng nên tôi nhanh chóng dừng trêu chọc anh ấy lại, tôi thấy ảnh rất phù hợp để làm một anh trai thích chăm sóc em gái, với cái kiểu ngoài lạnh trong nóng ấy. Ảnh dẫn tôi đi một đoạn đường tương đối dài, và cuối cùng chúng tôi dừng lại trước một cánh cổng chùa đầy uy nghiêm.

- Là ở đây sao Nanami-san?

Ảnh gật đầu nhẹ, hoàng hôn rủ lên người anh ấy một lớp sáng vàng nhạt. Chúng tôi đi sâu vào trong hơn, anh ấy bỗng hỏi tôi:

- Anh quên mất chưa hỏi, người bạn em muốn thăm tên là gì vậy?

- Itadori Yuuji ạ!

Tôi không nghĩ nhiều mà trả lời ngay. Nói Sukuna ra chắc Nanami xĩu tại chỗ mất, cứ nói tên vật chứa của Sukuna chắc cũng tương tự mà, phải không? Có điều, bước này tôi tính hơi sai một chút.

- À, anh biết cậu ấy, là cậu bé tóc đen đúng không?

- Dạ đúng rồi ạ!

Tôi vẫn chẳng cảm nhận được có gì không đúng cho đến khi Nanami bất ngờ rút thanh kiếm bên hông ra chĩa thẳng vào tôi. Ánh nhìn của anh ấy bỗng trở nên sắc bén, và vẫn là chất giọng trầm thấp ấy vang lên bên tai tôi, khiến tâm hồn tôi run rẩy trong chốc lát:

- Itadori tôi thực sự biết cậu ta, nhưng cậu ta có mái tóc hồng. Nói đi, em là ai, có mục đích gì?

(lời tác giả: cảm ơn tất cả mọi người đã đọc và vote cho tui, kiểu khi nhận được tui giãy đành đạch vì vui á 😳)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net