Chương 30: Hò hẹn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Em gái muốn xỏ đôi giống người yêu sao? Đáng yêu lắm~

- A-Anh ấy không phải người yêu em đâu ạ... Em chỉ thấy xỏ như vậy nhìn rất đẹp thôi ạ...

Tôi yếu ớt trả lời, đổi lại tràng cười ngặt nghẽo của mấy chị nhân viên, có vẻ các chị không tin tôi. Và rồi chuyện gì đến thì cũng phải đến, anh xỏ khuyên xỏ cho tôi hai lỗ đúp cơ bản ở hai tai trước, cái này thì chỉ hơi nhói một chút, tôi hoàn toàn thấy ổn. Nhưng đến khi anh ta xỏ lỗ Helix thì nó đau đến mức tôi không chịu nổi, lập tức nước mắt ứa ra, tôi chỉ muốn gào lên. Ờ không, tôi gào lên thật, gào to là đằng khác, rồi khóc lóc tùm lum ra khiến anh xỏ khuyên không xỏ được lỗ Helix thứ 2 cho tôi.

Naoya đang chờ cảnh này. Từ khi Y/n nói muốn xỏ Helix, anh đã biết kiểu gì cô ấy sẽ khóc thét vì đau rồi, liền thở dài rồi tiến lại gần, quỳ một chân xuống để có thể mặt đối mặt với cô ấy.

- Mở mắt ra nhìn tôi này, Y/n. Lỗ xỏ của tôi có đẹp không?

- C-Có, rấ-rất đẹp...

- Thế em có muốn đẹp như vậy không? Nếu có thì để im để anh xỏ khuyên làm nốt đi, đừng khóc nữa, nhìn xấu lắm.

Tôi nín khóc, gật gật đầu rồi một lần nữa nhắm mắt lại đợi cơn đau đến. Trời ạ, đau vãi chưởng, thề, nhưng tôi cũng muốn trông thật ngầu, nên tôi cắn răng nín nhịn làm cho xong. Đến khi anh nhân viên bảo "Xong rồi đấy", tôi mới mở mắt ra, nhìn vào trong gương, gương mặt mếu máo quen thuộc nay đã nhìn khác lạ một chút, với vài cặp khuyên ở tai. Tôi nhìn, xinh đẹp quá. Tự trầm trồ trước diện mạo mới của mình, tôi gần như quên đi cả nỗi đau vừa nãy, nước mắt nhanh ráo thật.

- Em bỏ tay tôi ra được rồi đấy.

Naoya nói. Tôi nhìn xuống tay phải mình vẫn đang nắm chặt tay của Naoya từ nãy đến giờ, đến mức tay tay anh ấy trắng bệch ra, lập tức xin lỗi và rũ tay ra. Chúng tôi nhanh chóng thanh toán và rời khỏi tiệm xỏ khuyên, tôi liên tục nhảy nhót xung quanh Naoya để khoe anh ấy lỗ xỏ của mình.

Sau đó, chúng tôi đã đi một bảo tàng mỹ thuật, đúng hơn là tôi kéo Naoya đi. Mọi tác phẩm, bức vẽ sơn dầu, hay tượng điêu khắc, đều khiến tôi có cảm giác hoài cổ và bị mê hoặc. Tôi đã luôn muốn trở thành người tình của một họa sĩ. Anh ấy sẽ vẽ tôi, sẽ bị ám ảnh bởi tôi, tôi là nàng thơ của anh ấy, và hình ảnh của tôi sẽ sống mãi với thời gian nhờ những bức họa của anh ấy. Lãng mạn biết bao nhiêu, nhỉ?

- Naoya, chụp ảnh cho em được không?

Naoya quay sang nhìn cô gái có đôi mắt sáng lung linh bên bức vẽ đầy màu sắc kia. Thở dài, anh rút điện thoại của mình ra và căn góc chụp cho cô ấy. Xinh đẹp thật, anh nhủ thầm khi thấy nụ cười của Y/n, chẳng có bức ảnh nào có thể bắt gọn được khoảnh khắc anh rung động trước cô ấy. Một cô gái rực rỡ như vậy,  làm sao anh có thể không thích được chứ?

- Anh có muốn em chụp cho anh không, Naoya? Hoặc là mình chụp chung một tấm đi~

Tôi ép Naoya đứng bên cạnh một bức tranh thủy mặc rồi bấm nút chụp cho anh ấy. Bộ đồ kimono anh ấy mặc rất hợp với bức tranh này, ánh nhìn lạnh lùng cũng cực kì thu hút!!! Tôi nhanh chóng nhờ một bác gái chụp hộ chúng tôi tấm ảnh, và nhảy vào đứng bên cạnh anh ấy. Naoya sững người khi cảm nhận được hơi ấm ở bên phải mình, miệng không kìm được và nhếch lên.

- Hai cháu có thể đứng sát vào nhau hơn chút nữa không?

Naoya nghe bác gái nói vậy, đưa tay ra kéo eo của tôi vào sát người anh ta, tôi thảng thốt quay sang nhìn, thì bắt gặp anh ấy cũng đang nhìn tôi. Đôi mắt nâu sắc lạnh khiến tôi giật mình, đồng thời tim cũng đập rất nhanh, sức hút của Naoya đúng là chết người mà. Tôi lập tức xoay người về phía máy ảnh và cười thật tươi, tay còn giơ chữ V vui vẻ. Bác gái chụp xong còn liên tục khen chúng tôi đẹp đôi, tôi lười giải thích nên cũng chỉ gật gù cảm ơn.

Khi chúng tôi rời khỏi bảo tàng, trời đã tối hẳn. Tôi lại túm một phần áo của Naoya để dẫn anh ta cùng đến rạp chiếu phim ở gần đó. Bộ phim tôi muốn xem là một bộ kinh điển, Kiêu hãnh và Định kiến, phim cũ nên chẳng ai ra xem, cả suất chiếu chúng tôi chọn cũng là giờ mọi người hay ăn cơm nữa. Tay cầm đầy bỏng ngô và nước ngọt, tôi và Naoya phi vào ngồi một mình giữa rạp.

- Anh xem phim này bao giờ chưa, Naoya?

- Chưa. Tôi không thích phim cũ lắm.

- Không phải cũ, là KINH ĐIỂN!!! Em xem phim này phải cả chục lần rồi đấy, em thích cảm giác cổ điển nó mang lại, anh cứ xem đi.

Sau đó Naoya trật tự xem phim. Gia đình Bennet có 5 cô con gái, cô con gái lớn và cô con thứ đều xinh đẹp và thông minh, còn ba cô còn lại thì không có não cho lắm. Một anh nhà giàu đến xóm họ và cả xóm sùng sục muốn gả con gái mình đi, ở vũ hội thì anh nhà giàu này đã rơi vào lưới tình với cô con cả. Còn bạn của anh ta - người còn giàu hơn thế - chê bai Elizabeth - cô con thứ nhưng bị cô ấy nghe được. Sau đó anh ta vả mặt và quay sang thích cô ấy, còn Elizabeth thì ngày càng ghét anh ta. Naoya quay sang thì thấy Y/n mắt dán vào màn hình, chăm chú xem phim với độ tập trung đáng kinh ngạc. Đến khúc hai người gặp lại nhau trên London, cô ấy đập bốp cái vào tay Naoya làm anh giật cả mình, kích động:

- Sắp đến đoạn gay cấn rồi này!!!

Trong làn mưa, Darcy đã tỏ tình với Elizabeth.

- In vain I have struggled. It will not do. My feelings will not be repressed. You must allow me to tell you how ardently I admire and love you. Gosh, anh biết không, đoạn này trong sách vốn là ở trong phòng đọc chứ không phải làn mưa. Nhưng em thấy để trong mưa như này cũng kích thích ra phết.

- Tôi không hiểu, tại sao anh ta lại cầu hôn ngay khi vừa tỏ tình chứ?

- Đúng nhỉ, hơi kỳ cục nhưng em thấy nó lãng mạn làm sao ấy. Kiểu khi gặp bất ngờ thì tim anh sẽ đập rất nhanh, và anh dễ lầm tưởng thứ tình cảm đó chính là tình yêu.

Naoya nghe thấy Y/n nói đúng đến từng lời thoại của nhân vật bằng Tiếng Anh. Thanh âm của cô ấy vô cùng dễ nghe, anh không rời mắt khỏi gương mặt sáng bừng lên của cô ấy. Cô ấy thực sự thích bộ phim này, và nó làm Naoya có chút rung động. Các scene sau đó, Elizabeth từ chối Darcy, bức thư của anh ấy, rồi một loạt các tình tiết về William sở khanh và Elizabeth nhận ra mình đã trách nhầm Darcy, Y/n liên tục bình luận về các tình tiết đó khác trong sách bao nhiêu, thiếu câu thoại nào, vân vân và mây mây. Naoya nghĩ, mình thích cô ấy nhiều như cô ấy thích bộ phim này vậy. Những dòng cảm xúc dâng trào ấy khiến anh càng thêm đắm đuối vào Y/n, trong khi cô ấy còn chưa nhận ra điều đó.

Mãi đến tận cuối, cảnh hai người họ cùng đi bộ với nhau, Y/n cực kì kích động liên mồm nói đây là scene cô ấy thích nhất. Gương mặt phấn khích được ánh sáng nhờ nhờ từ màn chiếu phủ lên trông thật xinh đẹp, Naoya đưa tay ra nắm lấy tay của Y/n mà cô ấy còn không phản ứng lại trước điều đó, rõ là đang tập trung đến mức chẳng nhận ra. Naoya khẽ cười, càng siết chặt lấy sự ấm áp trong tay mình. Anh không nhịn được nữa rồi.

- I could, I would have to tell you, you have bewitched my body and soul and I love and love and love you. And never wish to be parted from you from this day on. Aaaa, câu thoại này làm tim em cũng nhói lên đau vì nó quá đẹp... Nh-nhói lên đau vì... nó.. quá đẹp....

Đôi mắt mơ màng phấn khích của cô ấy đột ngột nhìn sang phía Naoya, trong mắt giấu cả các vì tinh tú. Nhưng vào khoảnh khắc chạm mắt, cô ấy đã bị ngọn lửa trong mắt của Naoya thiêu đốt, khiến cả người cô ấy nóng rực lên và như cái máy bị chập, lặp lại câu mình vừa nói. Rạp chiếu phim vắng và tối, chỉ có duy nhất Naoya và Y/n ở đây, mặt đối mặt, tay trong tay, âm nhạc từ màn hình chiếu du dương vì đến cảnh thổ lộ quan trọng. Y/n không dứt ra khỏi ánh nhìn của Naoya được, cô ấy đã hoàn toàn mê đắm trong thứ tình cảm lạ lẫm ấy. Giống như một mình đi lạc vào một khu rừng tăm tối, cuối cùng lại phát hiện ra nó đẹp đến mê hồn.

Thình thịch.

Nhịp tim bắt đầu mất kiểm soát. Gương mặt của cả hai đang ở quá gần. Và khi hơi thở hai người đều dần dồn dập, nó bỗng bùng cháy lên.

- Chết tiệt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net