Chương 9: Bạc hà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt của tôi hẳn bây giờ nhìn như quả cà chua. Tôi cũng cảm nhận được cơ thể cứng đờ của Kamo khi tôi cố cựa quậy để đi xuống khỏi người cậu ấy, lắp bắp nói:

- N-Noritoshi, hôm nay cảm ơn em nhiều...

- Không có gì đâu ạ, mà chị biến được thành mèo sao?

- Yep, khi là mèo chị có thể giúp người khác quên đi ưu phiền và thả lỏng, một dạng chú thuật đó~

Tôi đang cúi gằm mặt để né tránh ánh mắt cũng vẫn cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng của cậu ấy. Bỗng tôi thấy trên đầu mình có một bàn tay đang nhẹ nhàng cầm lấy các lọn tóc và gỡ chúng ra hết sức chậm rãi, lập tức ngước mắt lên. Căn phòng gỗ ấm áp, ánh nắng dịu dàng phủ lên bầu không khí vài vệt sáng trong, cùng với cậu trai dịu dàng trước mặt, khiến tim tôi đập nhanh không thể kiểm soát. Từng ngón tay của cậu ấy như đang thêu dệt nên vũ trụ mênh mang ôn nhu mà tôi nguyện đắm chìm, khoảnh khắc ấy tựa như vĩnh hằng. Tôi gần như nín thở để cậu ấy gỡ từng lọn tóc của tôi ra, cảm nhận hơi thở của cậu ấy ngay trên đầu mình, lòng khẽ rung rinh trước độ lịch thiệp ấy. Trong suốt cả quá trình, mắt tôi dán vào mặt cậu ấy, còn cậu ấy thì lại chăm chú nhìn vào tóc tôi.

Sau khi xong xuôi hết cả, Kamo xoa nhẹ đầu của tôi, chúng tôi chạm mắt nhau, tôi còn có thể thấy rõ sự cưng chiều dịu dàng ở sâu trong đó. Như bị giật điện, tôi lập tức bật dậy, cảm ơn Kamo rối rít và chạy lẹ ra khỏi phòng cậu ấy, vừa đi vừa vỗ gương mặt nóng bừng của mình. Điều tôi không nhìn thấy được chính là Kamo bị bỏ lại trong phòng vừa nhìn bàn tay mình vừa nở một nụ cười mỉm, ánh mắt mềm mại tựa tơ hồng.

Lòng vòng một lúc thì tôi mới tìm về được kí túc xá của mình, trong đầu đang cố vứt hết mọi suy nghĩ bậy bạ về Kamo đi. Nhưng tôi không thể nào quên nổi các múi cơ bụng săn chắc, ánh mắt cưng chiều, vệt đỏ rực hoàng hôn trên má cậu ấy hồi vừa nãy, còn cả khi cậu dịu dàng ôm tôi vào lòng và nói rằng tôi có mùi rất thơm. Vừa vào được phòng thì tôi lập tức sụp xuống phía sau cánh cửa, vùi mặt vào trong bàn tay của mình, lòng run rẩy theo từng đợt kí ức, tôi đã rung động thật rồi.

- Y/n? Em làm sao vậy?

Giọng nói trầm thấp vang lên khiến tôi giật bắn mình, dòng suy nghĩ tạm thời đứt quãng.

- Nanami-san? A-Anh đang đợi em sao?

Nanami trông có vẻ như đã đợi lâu rồi thật, anh ấy đang ngồi trên ghế, cốc cà phê uống hết đã được ném vào thùng rác. Tôi vừa hoảng hốt đứng dậy từ dưới đất thì anh ấy bỗng nhíu mày, tôi lại làm gì sai sao?

- Anh đến tìm em có việc gì thế ạ?

- Em với anh được phân đi thực thi một nhiệm vụ vào tối ngày mai, anh đến thông báo vậy thôi. Sáng mai có trận bóng chày giao lưu hai trường, em tham gia chứ?

- Hơ, em chơi chỉ kéo chân cho đội... nhưng chắc là có ạ!

Từ lúc mới qua trường thì Nanami đã nghe Gojo nói liên mồm về chú thuật của Y/n cũng như sức mạnh thể chất yếu ớt của cô ấy. Tuy trận đấu với Gojo cả hai đều không dùng hết sức, nhưng riêng việc không chút trầy xước nào thôi đã khẳng định được sức mạnh khủng khiếp của cô ấy rồi. Rốt cuộc cô ấy còn đang nắm giữ bí mật gì? Có thể sử dụng bao nhiêu loại thuật thức? Tôi cảm nhận được áp lực đang dồn lên mình từ người đàn ông trước mặt, thoáng rùng mình và lùi từng bước lại phía sau:

- N-Nanami? A-anh nhìn đáng sợ quá...

Nanami tiến lại gần. Thân hình cao lớn của anh ấy áp sát tôi, buộc tôi phải dựa sát vào cửa đằng sau mình, não hơi rối loạn vì không hiểu vì sao đột nhiên Nanami lại đe dọa mình. Chẳng lẽ anh ta vẫn cay vụ bị đánh lén sao? Người đâu nhỏ nhen dữ vậy, tôi chửi thầm trong lòng. Mùi hương nam tính quen thuộc của Nanami xộc vào mũi, hơ, h-hình như có hương bạc hà thoang thoảng nữa?

- Y/n, nghe nói em có thể biến thành mèo?

- V-vâng...? Anh muốn xem sao?

- Ừm, được chứ?

Tôi thở phào, có vẻ anh ấy đến để xem xét thuật thức kì lạ này của tôi mà thôi. Cuối cùng thì tôi vẫn biến thành mèo, nhỏ con nằm dưới đất, và ngay tức khắc tôi cảm nhận được mùi hương khó cưỡng ở trên người Nanami, không kiềm chế được mà lao thẳng vào túm giật gấu quần của anh ấy. Nanami bình tĩnh cúi người xuống, dùng tay bế mèo nhỏ lên, mặt anh ấy đối diện với tôi đang cào tay loạn xạ. Mùi hương dễ chịu đến quá gần, bản năng của loài mèo trỗi dậy khiến tôi không kiểm soát nổi, bỗng nhảy bổ lên người anh ấy, nhắm thẳng vào phần cổ áo. Nanami bị đẩy ngã xuống giường ở bên cạnh, nãy giờ không nói tiếng nào, cứ mặc kệ để cho con mèo trắng bóc quậy phá dính chặt vào cổ anh ấy.

"Khốn thật." Tôi không thể làm gì được, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, bản năng của tôi bị chiếm giữ, tác động của hương bạc hà đến loài mèo quả là kinh khủng. Cho đến tận khi móng vuốt của tôi lỡ rạch một vệt xước nhỏ trên cổ Nanami, tôi mới hoảng hốt biến trở lại thành người. Cảnh tượng ngượng ngùng lại diễn ra, tôi đang nằm đè trên người Nanami, anh ấy còn cảm nhận được từng đường cong trên cơ thể Y/n áp lên người mình.

- N-Nanami-san!!! Em xin lỗi!!! Tại trên người anh có hương bạc hà nên là mèo em không tự chủ được... Aaaaaa, cổ anh chảy máu rồi kìa!

- Hmmm... Không sao đâu, có vẻ hôm nay tôi dùng nước hoa có hương bạc hà, là tôi vô ý rồi. Nhưng khi là mèo em cũng tỏa ra mùi hương dễ chịu đấy, là chú thuật sao?

- V-Vâng, em có thể toả mùi giúp thư giãn và thả lỏng, nhưng nếu cần thì có thể khiến đối phương mất tỉnh táo và hoang tưởng luôn.

Tôi định đưa tay lên cổ Nanami để xem xét vết thương thì bỗng anh ấy cử động người nhẹ một cái khiến tôi mất thăng bằng và ngã xuống ngực anh ấy. Sau đó Nanami bất ngờ xoay người lại, tôi vốn đang nằm trên người anh ấy giờ bị ấn xuống giường, nhoáng cái đã thấy bản thân đối diện với đôi mắt nâu sắc như dao, hai tay bị giữ chặt sang hai bên đầu. Đôi mắt ấy như biết thôi miên, cảm giác áp bức tỏa ra từ người đàn ông có các nét như tượng tạc này khiến tôi bất giác nuốt nước bọt. Nhận thấy ánh mắt của anh ấy dừng lại ở cổ mình, tôi run rẩy, ánh mắt này chính xác là loại ánh mắt kẻ đi săn nhìn con mồi mà. Gương mặt anh ấy hạ xuống sát mặt tôi, tôi đành phải xoay đầu sang một bên, mặt đỏ bừng khi cảm nhận được hơi thở nóng hổi của Nanami phả vào cổ mình.

- Này... em đánh lén tôi một lần, giờ lại cào tôi thêm lần nữa. Tôi.... nên phạt em thế nào đây...?

Ôi cái giọng này, cái ánh mắt này, cái tư thế này, đúng là phạm pháp!!! Tôi không giữ nổi bình tĩnh, người như tan chảy trong mọi cử động của Nanami. Hơi thở, mùi hương, ánh nhìn, đến sức nặng đang đè lên người cũng khiến tôi đứng ngồi không yên. Khi tôi tưởng Nanami định cắn mình để trả thù, mắt nhắm nghiền lại đợi cơn đau đến, thì lại đợi không được. Lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng Nanami cười nhẹ, rồi anh ấy nói thầm vào tai tôi:

- Em biết không, có lẽ từ bây giờ bạc hà sẽ là mùi hương ưa thích của tôi.

Dứt lời, Nanami đứng dậy, xách áo khoác lên và rời khỏi phòng. Khi tiếng cánh cửa đóng lại vang lên, tôi giãy đành đạch trên giường. Đòn của Nanami vừa rồi qua thực vượt qua sức chịu đựng của tôi rồi. Rốt cuộc anh ấy muốn làm gì vậy, tôi vùi mặt vào gối tự hỏi. Sáng thì Gojo và Kamo, chiều thì Nanami, dù tôi biết mình có sức hút nhất định, vì dù ở thế giới nào tôi vẫn luôn có nhiều người theo đuổi, nhưng chưa từng nghĩ mình sẽ rơi vào thế bị động hoàn toàn như này.

- Hơn nữa, vô ý gì cơ chứ... Rõ ràng là cố tình dùng hương bạc hà...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net