11. Vũ điệu dưới trăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kaeya x Aether

❄️☀️

"Vũ điệu" của những kẻ phóng túng...

❂❂❂

Cuối năm, thành Mondstadt về đêm càng rực rỡ ánh đèn. Tuyết trắng, thông xanh, hoa sặc sỡ, ánh sáng lung linh, ai nấy đều hân hoan chào đón dịp Giáng sinh và năm mới. Và đương nhiên, những quán rượu, câu lạc bộ cũng không nằm ngoài sự náo nhiệt đó.

Trong một quán rượu có tiếng, Kaeya cùng bạn bè nhâm nhi thứ đồ uống yêu thích, tán gẫu về những chuyện cũ ngày này những năm trước. Lúc nào cũng thế, cứ đến quãng thời gian này trong năm là mọi người lại hoài niệm. Và như hơi chán với cái cách chuyện trò này, một trong số những người bạn của Kaeya lên tiếng đổi chủ đề.

"Không thể tin nổi là trời lạnh nhường này mà vẫn có câu lạc bộ  diễn thoát y đấy".

"Chắc vì cơm áo gạo tiền thôi. Cơ mà có khách không thế?"

"Nhưng cũng chỉ có một người diễn thôi. Khách thì lác đác. Nghe nói còn có "ưu đãi riêng" nữa nhưng mà giá chát quá chả có ông nào chịu xì tiền".

"À tôi cũng nghe vụ này. Nhưng cái tôi nghe là vũ công kia nhìn mặt chọn người cơ. Có ông chi khiếp lắm đấy, nhưng người ta không có chịu. Như đùa ấy".

Nghe đến "thoát y", Kaeya hơi khựng. Hắn chợt nhớ về mùa hè vào sáu tháng trước, tại một vùng đất ẩm ướt và nóng nực, hắn đã say sưa với một vũ công thế nào. Ôi đúng là cái mùa hoài niệm của năm có khác, chuyện qua lâu thế mà cũng có cớ được nhắc lại một cách ngẫu nhiên thế này.

Nhưng Kaeya thừa nhận là não hắn có lưu trữ thì ký ức đó mới có thể được lôi lên.

"Thế nào Kaeya?", cậu bạn bên cạnh hắn huých vai một cái.

"Thế cái gì nào?", hắn ngơ ngác vì mải hồi tưởng.

"Thì ông đã ghé cái câu lạc bộ đó chưa? Kỳ hè vừa rồi ông chẳng đi Sumeru và đu một show thoát y còn gì?"

Kaeya hắng giọng. Thằng bạn này là đứa duy nhất biết hắn không chỉ đu show mà còn đu cả vũ công nọ. Và gã thì lâu lâu lại đùa rằng Kaeya có tình yêu mãnh liệt với những màn múa thoát y.

Thực ra thì Kaeya cũng không hiểu lắm thời gian đó mình phát rồ vì cái gì. Đêm diễn quá hấp dẫn, hay là bởi vũ công quá ưa nhìn, hoặc có thể là do tên điên nào đó lén chuốc thuốc gì bậy bạ cho hắn... Kaeya chỉ biết là cả tháng trời sau đó mình quấn lấy vũ công ấy như động vật trong mùa giao phối.

Phần con hơi bị nhiều hơn phần người, Kaeya chẹp miệng.

Rồi hắn tìm đến câu lạc bộ có diễn múa thoát y nọ vào đêm hôm cuối tuần kế tiếp. Lý do thì là Kaeye muốn kiểm chứng lại trạng thái của mình sáu tháng trước. Nếu như hắn vẫn mê mẩn màn diễn thì đúng là thằng bạn kia đùa mà thành thật. Còn không thì... Hắn có lẽ nên chuẩn bị một kế hoạch khác vậy.

Khách xem tầm đâu hai ba chục người. Tính ra cũng không phải là lác đác gì. Họ thoải mái bàn luận xem liệu tối nay có ai "vinh dự" nhận được cái "dịch vụ riêng" kia không. Là kẻ từng trải, Kaeya hiểu nghĩa của cụm từ kia. Một đêm vui vẻ với vũ công bằng màn múa đặc biệt khác lạ so với lúc trên sân khấu chung, rồi sau đó là sex cả đêm cho tới khi mệt lả.

Hồi đó Kaeya có thể ngủ được với vũ công nọ cũng không phải vì "dịch vụ riêng". Hắn chỉ là xòe ít tiền cho chủ câu lạc bộ để vào phòng hóa trang để ngắm nghía người nọ thêm một tí. Kết quả lại thành hắn bị câu trước.

"Mắt anh đặc biệt quá. Và mảnh che này ngầu ghê", chàng vũ công còn chưa vận xong quần áo dán mình sát vào Kaeya và buông lời tán tỉnh. "Anh có ưng em không?"

Kaeya ngơ ngẩn. Đối phương quá gần hắn. Hơi thở và nhiệt độ của cậu như thứ bùa huyền bí nào đó dẫn dắt hắn ôm lấy vòng eo mảnh rồi hung hăng hôn cậu.

Tới giờ Kaeya vẫn không thể nào quên nổi khuôn mặt vừa gợi tình vừa ngây thơ ấy. Trông cậu thực non nớt, để rồi khi chìm trong khoái cảm lại càng dâm đãng. Còn có làn da trắng nõn, một cái mút nhẹ cũng sẽ để lại dấu vết. Cậu là chàng trai xinh đẹp nhất mà hắn biết. Không chút kháng cự và phản cảm, hắn sa vào cậu như một lẽ hiển nhiên.

Sân khấu tối lại trong giây lát trước khi đèn chiếu điểm bật sáng, soi tỏ nhân vật chính đang làm tư thế ôm gối.

Chưa gì mà khách khứa đã ném tiền lên rồi.

Ánh sáng lan rộng hơn, nhạc nổi lên, vũ công thẳng người lên.

Kaeya chợt nín thở.

Nếu nói là múa thoát y, thì bảo rằng đây là sân cấu crossdressing khiêu dâm có khi còn đúng hơn. 

Vũ công đeo mạng che mặt bằng vải mỏng, mà toàn thân trên dưới cũng chỉ là những mẩu vải mỏng không kém. Trên khuôn ngực phẳng là hai mảnh nhỏ che chắn tạm bợ cho nụ hồng be bé. Chúng được nối với nhau bằng những sợi kim loại lấp lánh, kéo dài quấn quanh lấy cái eo thon thả. Nơi hạ bộ cũng là hai mảnh vải che trước che sau nhưng chẳng mấy ý nghĩa gì cho lắm bởi ánh đèn có thể khiến ai nấy nhìn được đôi mông tròn trịa.

Không cần thoát y làm gì nữa, chiêu đãi con mắt khách khứa một cách hào phóng ngay từ đầu.

Rõ ràng là nam, nhưng lại dùng kiểu "trang phục" của nữ.

Kaeya biết.

Bởi vì hắn đã cùng người nọ gần gũi cả tháng trời.

Cậu vẫn thế, hấp dẫn một cách quái lạ.

Những kẻ gần sân khấu nhất vươn tay sờ soạng lên bắp chân và đùi vũ công. Cậu bỏ mạng che mặt, khoe ra nụ cười tự mãn hư hỏng.

Kaeya khẽ gọi, "Aether".

Aether trên sân khấu lùi vài bước, làm một động tác vươn người rồi sau đó kéo đi mảnh vải trên ngực, nụ hoa nhỏ trực tiếp bại lộ trong không khí.

Vài người nuốt khan.

Không phải là bầu vú tròn trịa của nữ giới, nhưng khuôn ngực kia của Aether vẫn có thể khiến họ thèm thuồng.

Cậu nhìn quanh những vị khách, và nụ cười càng tươi hơn bởi ánh mắt quá đỗi nóng bỏng của người ấy. Chẳng thay đổi tí nào cả.

Sự mê đắm, khao khát mà chính hắn không nhận ra đã khiến cậu chú ý vào mùa hè vừa qua. Cậu thừa nhận rằng Kaeya đẹp trai hơn những người khác trong đêm đó, và ngủ với hắn thì chẳng mất mát gì. Song cậu cũng ngạc nhiên không kém khi hắn tìm đến mình sau buổi diễn. Lại càng buồn cười hơn bởi hắn không phải là kẻ gạ tình trước mà hoàn toàn để cậu dẫn dắt.

Song, sói thì vẫn là sói. Gã đàn ông xa lạ ấy ghì chặt Aether lên giường, miệt mài thúc đẩy vào trong lỗ nhỏ hãy còn chưa nếm mùi đàn ông của cậu. Làn da, nhất là nơi quanh đầu vú của cậu ngập tràn dấu răng tàn nhẫn. Kaeya là thú săn mồi đầu tiên có được Aether.

Giờ đây, Kaeya vẫn nhìn Aether như thế, chỉ là có thêm chút gì đó như là thắc mắc và hơi... giận dữ. 

Hắn nhấp một ngụm rượu hòng tự làm bản thân bình tĩnh lại. 

Nói cho cùng thì Kaeya từ sớm đã biết tính cách và sở thích của Aether rồi. Vào một ngày ẩm ướt nào đó của sáu tháng trước, sau khi trải qua một hồi làm tình đê mê, Kaeya vân vê những lọn tóc vàng của người tình, hỏi cậu vì sao lại làm vũ công thoát y.

"Vì sẽ có cơ hội gặp anh đó", Aether cười khúc khích trước khi hôn lên môi Kaeya một cái. Hắn biết cậu rất giỏi nũng nịu trên giường nhưng đó là vì khoái cảm tình dục. Hóa ra cậu còn biết tán tỉnh kiểu này nữa cơ đấy. Song Aether nói cũng không sai lắm. Nếu cậu làm một công việc nào khác có khi cả hai chẳng gặp được nhau đâu.

Và khi nụ hôn kết thúc, Aether tiếp tục nói.

"Vì em yêu cảm giác người khác nhìn ngắm và thèm muốn mình. Em là đứa con trai biến thái thích phơi bày thân thể cho đàn ông khác xem, nhất là người đẹp trai như anh". Giọng Aether bình thản đến nỗi Kaeya mới thành người bối rối. Dẫu không phải kẻ đoan chính gì song hắn vẫn bị bất ngờ bởi những lời của Aether.

Trong khi Kaeya còn đang mải phân tích từng chữ người nhỏ hơn nói, thì cậu đã ngồi lên người hắn, cọ đôi mông ướt át lên dương vật vừa mới nghỉ ngơi kia. Nó dần cứng trở lại, và được cậu nhét vào lỗ nhỏ mềm xốp một cách dễ dàng.

Aether nắm lấy tay Kaeya đặt lên ngực mình, hướng dẫn nó chà xát đầu vú vốn đã sưng đỏ. 

"Tận hưởng sự hư hỏng của em đi, Kaeya", Aether thì thào rồi bắt đầu tự nhấp.

Mái tóc vàng bung xõa lắc lư theo nhịp điệu của cậu. Ngoài trời, cơn mưa nặng hạt vẫn đang rơi nhưng không đủ che lấp được tiếng rên rỉ ngọt nị của người nhỏ hơn. Kaeya cũng mặc kệ những gì đang nghĩ, thay vào đó là chuyên tâm chơi đùa thân thể đầy mê hoặc trong vòng tay mình. Cứ thỏa sức mà vui vẻ thôi.

Chuyến công tác tại Sumeru của Kaeya cuối cùng cũng phải đến lúc kết thúc. Aether tặng vị khách phương xa một đêm nồng nàn trước khi hắn lên máy bay về nước. Quan hệ của hai người trong tháng qua về cơ bản là bạn giường. Cậu vẫn đi diễn múa thoát y, để người tên đàn ông khác sờ mó chút đỉnh. Điểm khác biệt duy nhất so với quãng thời gian qua của cậu đó là mỗi đêm sẽ gặp Kaeya và làm tình. Nếu là ngày nghỉ, cả hai có thể dính rịt lấy nhau chẳng ra khỏi nhà. 

Kaeya không chắc lắm cảm xúc của mình tại sân bay. Không quá quyến luyến, nhưng bước chân lại chậm chạp. Hắn tự trấn an rằng có lẽ là do chơi bời với người đẹp ấy quá vui và sướng, ăn ngon quen miệng, khó khi nào mới có dịp thưởng thức lại.

Sáu tháng trôi qua, chuyện ở Sumeru như một đốm lửa nhỏ.

Rồi nó cháy phừng lên, khi Aether có mặt tại Mondstadt này.

Chủ câu lạc bộ oang oang về "dịch vụ riêng" cho khán giả nghe, nhưng thực chất là đang hỏi Aether tối nay có ưng anh nào không. Gã cũng hơi sốt ruột. Cả mười ngày trời rồi mà cậu vũ công kênh kiệu này chẳng chịu chọn ai, gã không kiếm được đồng nào. Vài tay chơi ra giá hào phóng vô cùng, chả hiểu Aether nghĩ gì lại không chịu.

Kaeya chợt bắt đầu nhấp nhổm. Trước kia vì không có "dịch vụ riêng" nên hắn mới có thể dễ dàng gặp Aether. Bây giờ "đối thủ" quá nhiều, lại còn chi đậm, không lẽ Kaeya lại cầu xin archon phù hộ cho mình? Ấy thế rồi giơ tay lên và hô bừa, "Năm trăm mora".

Khách khứa trợn mắt trước con số của gã da ngăm nọ. Lạy archon, hắn đùa đấy phỏng? Có kẻ còn đưa ra một triệu mora kia kìa.

Nhưng họ nào biết, đồng tiền mà Aether vui tay tặng hắn là đồng năm trăm mora. Kaeya mong cậu nhớ nó, và rủ lòng thương xót mà đoái hoài đến hắn.

Câu lạc bộ bỗng như ngưng đọng. Ai nấy cũng chờ coi vũ công sẽ chọn ai, hay lại quay đi, chỉ để lại hình dáng dải tóc tết xinh đẹp và cặp mông tròn lẳng đến đáng ghét ấy.

Cậu nhảy xuống sân khấu, vừa bước vừa múa quanh những chiếc bàn, không quên mê hoặc mọi người bằng ánh mắt trong veo nhưng đầy cám dỗ.

Aether bước tới trước Kaeya, thành thục ngồi lên đùi hắn và nói, "Đi với em nào".

Kaeya được đưa đến một căn phòng khá bình thường. Còn Aether thì chẳng chịu thay cái đống vải đầu thừa đuôi thẹo trên người mình. Hắn toan muốn gỡ chúng đi, thì cậu lại bảo, "Chẳng phải anh thích em thế này sao?"

Hắn đảo mắt.

Cậu cười rinh rích, "Vì anh đã theo dõi từng động tác một của em mà". Cậu ranh ma vuốt một ngón tay qua đầu vú nẫn thịt của mình.

Chẳng nhịn nổi nữa, Kaeya xốc Aether lên, ném người xuống giường rồi nhay cắn ngực cậu.

"Đúng rồi! Chơi em đi Kaeya!"

Quá lâu mới được ăn lại món ngon, Kaeya điên cuồng xỏ xuyên thân thể Aether. Cậu cho hắn nghe những tiếng rên rỉ như mèo, lại nhiệt tình mời gọi hắn giày vò mình liên tục. Đôi mông trắng nõn giờ đã ửng đỏ lên vì xác thịt va chạm, lại lấp loáng dâm dịch, càng chọc người tới chiếm đoạt. Lại cũng như trước kia, khuôn ngực phẳng đầy dấu hôn ác liệt của Kaeya.

"Lần này em muốn bao lâu? Một tháng? Ba tháng?", Kaeya gầm gừ bên tai Aether trong khi vẫn đang nắc vào cửa mình cậu.

Aether vì tình dục mà mất trí, chẳng nghe nổi, cũng chẳng đáp nổi, chỉ lắc rồi lại gật đầu.

"Mẹ kiếp!", Kaeya chửi thề. Sau đó hắn xuất bên trong Aether.

Ngày và đêm lần nữa tựa như quay về thời gian ở Sumeru.

Kaeya xoa xoa mái tóc rối bù của mình, nhìn người nhỏ hơn đang ngủ say bên cạnh. 

"Sao em lại tới Mondstadt?", hắn nói rất khẽ.

Aether hơi động, chợt nói, "Để có cơ hội gặp anh".

Tim Kaeya hẫng một nhịp.

°°°

Vũ điệu dưới trăng - End.

15.12.2022

Tùy tâm tưởng tượng chuyện gì sau đó của hai người họ đi ha. Viết cái này chẳng qua vì thích mẫu Aether dâm thôi =)))








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net